Cô ta từng bước ép sát Thư Mạn, ác ý tỏa ra từ người cô ta khiến Thư Mạn không khỏi rùng mình.
“Đan Đan, chị muốn làm gì?” Thư Mạn nhìn hồ nước nhân tạo vắng tanh, một dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
“Thư Mạn, cô biết không? Nhờ có bà nội nhặt cô về, tôi mới có cơ hội thay thế cô trở thành thiên kim tiểu thư nhà họ Bạch, có được cuộc sống mà tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
” Thư Đan Đan đắc ý nói, “Nhà họ Bạch rất giàu có, tôi có mặc không hết quần áo đẹp, ra ngoài có xe con, ăn toàn sơn hào hải vị, quan trọng là, ba và anh trai của cô đều coi tôi là cô, nâng niu trong lòng bàn tay.
“
“Biết cái này không?”, Thư Đan Đan đưa cho cô một chiếc vòng tay bằng bạc tinh xảo.
Thư Mạn nghi hoặc nhận lấy chiếc vòng tay bạc: “Đây là cái gì?”.
Thư Đan Đan cười đắc ý: “Đây là vòng tay bằng bạc mẹ tôi để lại cho cô, lúc bà nội Vương nhặt cô về, mẹ tôi tìm thấy trong áo lót của cô, sau đó đưa tôi đeo.
”.
Năm cô 17 tuổi, cô còn nhớ có một người đàn ông lạ mặt đến thôn chứ? Người đó chính là anh trai cô, đến tìm cô, tiếc là, vì tôi đeo chiếc vòng này nên anh ấy tưởng tôi là cô.
Ha ha, nhưng anh ta cũng không ngốc, sợ nhầm lẫn nên muốn lấy tóc của tôi đi xét nghiệm ADN.
May mà cha tôi thông minh, bảo tôi lén cắt tóc cô đưa cho hăbs, thế là tôi đã thế chỗ cô, trở thành thiên kim tiểu thư nhà họ Bạch.
Ha ha, cô nói xem, câu chuyện này có hay không?”.
Thư Mạn nắm chặt chiếc vòng tay bằng bạc, không dám tin vào tai mình: “Không, không thể nào, cô đang nói dối.
”.
“Ha ha, cô không tin cũng được, dù sao bây giờ tôi chính là thiên kim tiểu thư nhà họ Bạch, còn cô? Chính là đứa con hoang không ai cần, ha ha!”, Thư Đan Đan đắc ý nói.
Mắt Thư Mạn đầy lửa giận, chất vấn: “Tại sao? Tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?”.
“Ha ha, tại sao? Người không vì mình, trời tru đất diệt.
Nhà tôi nuôi cô bao nhiêu năm, đây là điều cô nên báo đáp chúng tôi.
Yên tâm, tôi sẽ thay cô tận hưởng tình yêu thương của cha mẹ và anh trai cô, còn bà nội Vương, cô thương bà ấy như vậy thì đi cùng bà ấy đi!”.
Nói xong, Thư Đan Đan dùng sức đẩy mạnh, Thư Mạn không kịp đề phòng, ngã xuống hồ nước nhân tạo sâu hun hút.
“Đan… Đan… Hu hu hu…”, Thư Mạn vùng vẫy trong nước, “Cứu… Tôi không biết bơi… Đan Đan… Cứu em…”.
Thư Mạn vùng vẫy trong nước một hồi, liền nắm chặt chiếc vòng tay bằng bạc trong tay, từ từ chìm xuống đáy nước.
Đến khi không thể nín thở được nữa, sắp chết đuối, cô cố gắng giãy giụa một cái, tỉnh lại đã thấy mình nằm trên chiếc giường cũ ọp ẹp này.
Chưa kịp tiêu hóa hết đợt ký ức vừa rồi, bà nội Vương đã quay về.
Bà áy náy nói: “Lịch nhà thím cháu cần dùng, không mang qua được, nhưng thím ấy nói năm nay là năm con khỉ, 1992.
”
1992?