Hắn dùng đũa gắp một viên sủi cảo bỏ vào miệng, cắn nhẹ một cái, lớp mỡ bên trong lập tức vỡ tan trong miệng, vừa ngấy vừa béo, lại còn mặn muốn chết.
Trời ạ, sao mà dở thế này!
Chu Đại Bằng muốn nhổ ra, nhưng lại sợ làm Thư Đan Đan buồn, hắn đành nhịn đau khổ nuốt xuống, sau đó còn phải giả vờ tấm tắc khen ngon: “Oa, ngon quá, Đan Đan, tay nghề của em đúng là tuyệt vời, sau này ai mà lấy được em thì đúng là có phúc ba đời!”
Hai má Thư Đan Đan đỏ ửng, ngượng ngùng nói: “Mẹ em cũng nói vậy, nếu anh Đại Bằng thích, sau này em sẽ thường xuyên làm cho anh ăn.
”
Chu Đại Bằng có chút lúng túng, tôi chỉ nói vậy thôi, ngày nào cũng ăn cái này chắc tôi chết mất!
“Đan Đan, cảm ơn em nhé, em còn phải học hành vất vả, tay của em là để viết chữ, làm gì có chuyện anh để em nấu cơm chứ, anh không nỡ đâu.
” Chu Đại Bằng nói.
Thư Đan Đan nghe xong, trong lòng rất đắc ý, dù sao cô ta cũng là một trong số ít học sinh cấp ba trong thôn, tay của cô ta đúng là không nên dùng để nấu cơm.
Nhưng sau đó cô ta lại nghĩ đến việc Thư Mạn ngày nào cũng giặt giũ nấu cơm cho hắn, trong lòng cô ta như bị thứ gì đó chặn lại, vô cùng khó chịu.
“Vậy mà Thư Mạn còn ngày nào cũng giặt giũ nấu cơm cho anh! Chẳng lẽ anh thích cô ta à?” Thư Đan Đan bĩu môi, không vui nói.
Chu Đại Bằng giật mình, biết chuyện này không thể giấu cô ta, vội vàng giải thích: “Anh chỉ coi cô ta như người ở mà thôi, mẹ anh không có nhà, anh lại không biết giặt giũ nấu cơm, cho nên mới để cô ta làm cho anh thôi.
”
“Thật à?” Thư Đan Đan nghi ngờ hỏi.
“Thật chứ, anh lừa em làm gì, cái dáng người cò cẳng của cô ta, có thằng đàn ông nào thèm ngó đến chứ?” Chu Đại Bằng chê bai nói.
Thư Đan Đan thở phào nhẹ nhõm, cô ta nhìn thấy trên vai Chu Đại Bằng có chỗ bị bẩn, ân cần nói: “Anh Đại Bằng, áo anh bẩn rồi, để em giặt cho anh nhé!”
Chu Đại Bằng đang lo lắng chuyện này, nghe Thư Đan Đan muốn giúp mình giặt quần áo, hắn không nói hai lời liền đồng ý.
Cứ như vậy, dưới ánh mắt của mấy thanh niên kia, hai người rời đi.
Lúc này Thư Mạn đang đi dạo ở chợ, đâu biết hai người kia đang nói xấu mình.
Cô đặt một củ nhân sâm trong túi, định lát nữa kiếm tiệm thuốc nào đó bán đi, đổi lấy tiền rồi mới đến cục điện lực nhờ người đến kéo dây điện.
Mặc dù cô vẫn còn 500 đồng được chia khi chia nhà, nhưng số tiền này không nhiều, rất nhanh sẽ dùng hết, cô không muốn cùng bà nội sống những ngày tháng túng thiếu.
Cô đến tiệm thuốc lớn nhất thị trấn trước, nhân viên thấy cô ăn mặc nghèo nàn, thấy cô bước vào cũng chẳng thèm liếc mắt.
Thư Mạn cũng không tức giận, bởi vì vừa bước vào, cô đã nhìn thấy trái tim của người nhân viên kia có màu xám, loại người này lạnh lùng vô tình, sinh ra đã khinh người, cô không thèm chấp nhặt với hắn.