“Có lẽ mẹ em đã lục cặp tài liệu của anh? Anh cũng biết lần nào về nhà anh cũng thường ném cặp tài liệu lên ghế sô pha.
Hơn nữa, dưới gầm giường cũng không phải chỗ giấu đồ tốt, có lẽ mẹ em vô tình tìm thấy.
Anh Cố, anh tin em đi, em thật sự không hề bảo bà ấy trộm đồ, thậm chí em cũng không biết chuyện bà ấy trộm đồ.
Em có thể thề với trời, nếu lần này em có liên quan đến vụ trộm vòng tay này, em, Đổng Tĩnh sẽ bị sét đánh.” Mụ quả quyết nói, không hề chột dạ.
Dù sao mụ thật sự không biết.
Mụ đã coi đồ trong két sắt là đồ của mụ từ lâu, mẹ mụ cũng không thể nhúng tay vào.
Phải biết rằng chuyện mẹ mụ trộm vòng tay, không cần con gái riêng ra tay, mụ đã cướp lại từ sáng sớm.
Dù chuyện gì xảy ra thì mẹ mụ đã bị đuổi đi, chuyện xấu giờ chỉ có thể để bà ta gánh.
Mụ phải thoát ra khỏi chuyện này, nếu không sau này không thể sống yên ổn.
Lúc này Cố Thư Dao đang núp ngoài cửa nghe lén cũng vội vàng bước vào, nước mắt rưng rưng nói: “Bố, nếu một mình mẹ con thề thôi chưa đủ, vậy thì thêm cả con vào.
Nếu mẹ con làm chuyện này, cứ để con suốt đời không tìm được nhà chồng tốt, suốt đời gặp toàn người xấu.”
“Dao Dao.” Đổng Tĩnh vội vàng kéo bàn tay đang thề với trời của con gái xuống.
Một mình mụ thề độc là đủ rồi, con bé làm theo làm gì.
Mặc dù mụ không biết chuyện này, nhưng nếu không phải mụ mở két sắt ra, mẹ mụ cũng sẽ không có cơ hội tranh thủ.
Hiện tại mụ chỉ có một đứa con gái này, hai mẹ con từ nhỏ sống nương tựa vào nhau, ông bố cặn bã kia của con bé thà rằng không có.
Dù tính toán với người ngoài đến đâu, mụ cũng không nỡ để con gái mình phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Nhìn vẻ mặt đáng thương của hai người, cơn tức giận của Cố Tư Triết cũng giảm đi vài phần.
Chẳng lẽ mẹ vợ của ông ta làm việc này một mình?
Thấy sắc mặt người đàn ông đã thả lỏng, Đổng Tĩnh nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng.
Mụ biết nếu như lúc này không thể dập tan hoàn toàn nghi ngờ trong lòng ông ta, về sau mụ sẽ không bao giờ được ông ta hoàn toàn sự tin tưởng nữa.
Chuyện này liên quan đến địa vị sau này của mụ trong nhà.
“Anh Cố, từ ngày gả cho anh, em đã quyết định lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, không rời không bỏ.
Dù anh nghèo khổ hay giàu có, đời này em sẽ không rời bỏ anh.
Bây giờ xảy ra chuyện này, khiến cho Đổng Tĩnh em giống như theo anh chỉ vì tiền.
Từ giờ trở đi em hứa với anh, sau này trong nhà có bao nhiêu tiền, em chắc chắn không hỏi.
Trong nhà việc lớn việc nhỏ đều do anh quyết định, em sẽ chỉ lo nấu cơm giặt quần áo cho anh với bọn nhỏ.”
Khi nói lời này, vẻ mặt mụ rất chân thành, không ai có thể nhìn ra khuyết điểm.
Nghi ngờ trong lòng Cố Tư Triết mới xua tan hơn một nửa.
“Vậy đứa con gái hư đốn kia đâu?” Đứa nghiệp chướng, có chuyện gì mà không thể nói trong nhà, cứ phải chạy ra ngoài làm ầm lên.
Nó không hiểu đạo lý việc xấu trong nhà thì không nên nói ra ngoài sao?
Đây không phải lần đầu tiên.
Lần này ông ta phải tìm nó tính sổ.
Thấy người đàn ông đã đổi mục tiêu, Đổng Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.
Mụ thận trọng thăm dò: “Em nghe nói đồ trong két sắt là của hồi môn của mẹ ruột Kiều Kiều để lại cho con bé.
Mẹ em cầm vòng tay của chị ấy, có lẽ con bé tức giận, chắc là chạy ra ngoài rồi.”
Nếu Cố Kiều Kiều ở đây, thế nào cũng sẽ vu khống người mẹ kế là mụ, đúng là con gián đánh mãi không chết.
Nghi ngờ trên người mụ còn chưa hoàn toàn phủi sạch, cơn bão cũng chưa hoàn toàn qua đi, nó lại âm mưu cái gì?
Đúng vậy, ai bảo tiền tài làm rung động lòng người.
Đối diện một cái hộp lập tức có thể giúp người ta giảm bớt nửa đời phấn đấu, ai mà không muốn chiếm làm của riêng.
“Vớ vẩn, đấy là đồ của ông đây.” Cố Tư Triết thô lỗ nói.
Ông ta là người đàn ông của Lý Nhược Lan, người đàn bà kia đã chết, đồ của bà ta để lại đương nhiên là thuộc về ông ta.
Sao có thể để đứa con gái hư đốn kia mang đến nhà người khác.
Cái gì mà của hồi môn với chả không phải của hồi môn! Hừ.
Sau khi xả hết cơn giận, Cố Tư Triết vẫn còn bực bội trong lòng.
Dù đã chấp nhận lời giải thích của Đổng Tĩnh là mụ ta không biết gì cả, nhưng chuyện này cũng có liên quan tới mụ ta, ai bảo kẻ trộm là mẹ của mụ ta chứ.
Tuy nhiên vì phải vội về đi làm, ông ta không có thời gian so đo nên quay lưng mau chóng rời đi.
Chỉ còn lại Đổng Tĩnh và con gái ở nhà.
Hai mẹ con nhìn nhau, Cố Thư Dao lao vào lòng mẹ khóc nức nở.
“Mẹ ơi, lúc nãy bố thật đáng sợ, con tưởng rằng ông ấy sẽ đánh mẹ.” Cô ta khóc không ngừng.
Đối lập với sự bình tĩnh của mẹ cô ta, dù xảy ra chuyện lớn như thế này vẫn có thể nhanh chóng chứng tỏ bản thân trong sạch.