Thế Giới Hiện Thực

Chương 23



Nghe thấy chiếc mũ chóp kỳ lạ hét lớn “Slytherin” bên tai mình, Narcissa hơi bất mãn nhíu mày, đặt chiếc mũ về lại trên chiếc ghế khắc hoa cũ, làm một lễ với giáo sư McGonagall rồi bước về bàn dài nhà Slytherin.

Trên không, những ngọn nến trôi lơ lửng bởi bùa chú Wingardium Leviosa vĩnh viễn, ánh nến chiếu lên bóng dáng tao nhã xinh đẹp của Narcissa, tuy rằng cô bé còn non nớt.

Narcissa đến bàn dài nhà Slytherin, thấy được chỗ mà Bella để dành cho mình thì bước qua đó ngồi xuống, tiếp tục quan sát lễ phân loại. Nói thật, Narcissa không thích cách Hogwarts dùng cái nón kỳ quái quyết định qua loa cuộc đời của một phù thủy, nhất là phân loại trước toàn bộ trường, còn liên quan đến những bí mật quan trọng của một phù thủy nhỏ, cái nón kia còn không ngừng lải nhải trên đầu con nhà người ta nữa. Nó làm Narcissa nghĩ đến một động vật – khỉ.

Bởi vì sau khi xuống xe lửa, các tân sinh đã có một hành trình gian nan, nên sau khi lễ phân loại kết thúc, hiệu trưởng Dippet tuyên bố bữa tối bắt đầu nhận được một tràng pháo tay nhiệt liệt. Lúc này, Narcissa phát hiện không thấy Rose trên bàn dài nhà Slytherin – cô cũng không đoán Rose sẽ ở nhà nào khác ngoài Slytherin cả.

Vì thế, Narcissa dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Bella. Bella đang nói chuyện với người bên cạnh đúng lúc quay đầu lại nhìn Narcissa, thấy nghi vấn và hoang mang trên mặt cô bé, chị đoán ra ngay chuyện này có liên quan đến Rose. Chị ám chỉ Narcissa dùng xong bữa tối rồi đến phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin rồi nói sau.

Khi các tân sinh năm nhất đã dùng bữa xong, hai huynh trưởng nhà Slytherin – một nam một nữ – đứng lên, cẩn thận dặn dò đám rắn nhỏ vừa mới được nón phân loại đến Slytherin: “Các tân sinh theo sát ta và huynh trưởng Albert, sau đó nhớ kỹ đường từ đại sảnh đường về phòng sinh hoạt chung Slytherin. Các trò nên biết, các thang lầu trong Hogwarts rất nghịch ngợm, nên các trò nhất định phải theo sát.”

Nghe thấy học trưởng nói vậy, những tân sinh vốn còn tươi cười khinh thường cũng thu liễm lại, tụi rắn nhỏ hiểu được ý của học trưởng, nếu không theo sát đến phòng sinh hoạt chung, hôm nay họ nhất định sẽ không vào được phòng sinh hoạt chung nữa. Học sinh các niên cấp khác của Slytherin cũng đã nhận được khẩu lệnh để vào phòng.

Narcissa đứng dậy, nhìn lướt qua các đá quý tượng trưng cho số điểm của mỗi nhà ở trên đại sảnh đường – đương nhiên nó cũng đã được làm phép, trong phạm vi Hogwarts, chỉ cần bị giáo sư trừ điểm hay cộng điểm, những viên đá quý sẽ cảm nhận được.

Sau đó, Narcissa quay đầu theo sát huynh trưởng học viện đi về phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin. Bella và An tiếp tục ở lại đại sảnh đường trao đổi những đề tài thú vị hoặc là thảo luận về bữa tiệc của nhà với những nữ sinh khác.

“Vinh quang.” Nam huynh trưởng nói khẩu lệnh với tường đá hơi ẩm ướt trong hầm, cửa đá trong vách tường chậm rãi mở ra, lộ ra một con đường, “Ta chỉ nói một lần, các trò phải nhớ kỹ khẩu lệnh mở cửa, nếu không, dù trò có không vào được phòng nghỉ, cũng không có ai giúp các trò.” Huynh trưởng dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn thoáng qua đám rắn nhỏ, vừa lòng nhìn chúng nó gật đầu, rồi mới cùng nữ huynh trưởng dẫn rắn nhỏ vào phòng sinh hoạt chung.

Vừa vào phòng nghỉ, ấn tượng đầu tiên đó là một tấm thảm treo tường màu xanh bạc che toàn bộ vách tường, với tổng cộng 76 “Quy tắc của Slytherin” được thêu bằng kim tuyến. Bốn vách trường không phải là giấy dán tường hay trang sức hoa lệ gì, mà là những tảng đá kiến tạo theo phong cách cổ xưa, đỉnh đầu là đèn chùm thủy tinh tỏa ra ánh sáng xanh trong căn hầm âm u. Phía đông vách tường là lò sưởi điêu khắc những hoa văn phức tạp, quanh lò sưởi là những chiếc bàn và ghế mềm.
Narcissa đoán phòng ngủ chắc là không tốt như cô bé tưởng tượng rồi.

Lúc này, nam huynh trưởng Acheson Campbell dặn dò: “Trên mỗi cánh cửa phòng ngủ đều có tên, không được một mình đổi phòng, không gian bên trong phòng ngủ do các trò tự sắp xếp. Được rồi, giờ các trò về phòng nghỉ ngơi đi.”

Tụi rắn nhỏ sau khi trải qua lộ trình khó khăn từ khi xuống nhà ga đến Hogwarts, tuy vừa nghỉ ngơi trong lễ phân loại ở đại sảnh đường, nhưng tinh thần lại căng thẳng, nghe được huyng trưởng Campbell nói rồi giải tán, về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Narcissa lại luôn lo lắng vì sao Rose không ở trên bàn dài nên chờ khi đám rắn nhỏ rời đi hết rồi mới hỏi nữ hinh trưởng luôn an tĩnh Agnes Albert.

“Rose Malfoy?” Albert đầu tiên là kinh ngạc, sau đó không hề nghĩ ngợi trả lời Narcissa, “Không có ai là Rose Malfoy cả, chỉ có Lucius Malfoy năm hai. Huống hồ, nhà Malfoy không có con gái tên Rose, bọn họ luôn là đơn truyền.”
Cái gì? Không có?! Nghe được câu trả lời của học tỷ Albert, Narcissa cảm thấy dung lượng não của cô bé không đủ dùng. Cô hoảng hốt về phòng ngủ, ngay cả nội thất phòng ngủ cũng không nhìn, bạn cũng phòng tên là gì cũng không hỏi, Narcissa chỉ nhớ cô chào hỏi cô bạn kia một tiếng, đây là thành quả giáo dục nhiều năm của nhà Black.

Narcissa nằm dải trên giường, suy nghĩ rối loạn, rõ ràng cô trao đổi thư với Rose lâu như vậy, sao lại không có Rose ở Hogwarts? Vậy nhiều năm nay cô viết thư với ai? Những câu hỏi không có đáp án liên tục xuất hiện, đan chéo thành mớ bòng bong khó gỡ rối.

Nghĩ lung tung, Narcissa đột nhiên đoán đến một khả năng, có khi nào Rose là một u linh có thực thể hay không? Hay cũng có thể là một oán linh muốn hại người? Narcissa quyết định mai đi thư viện mượn sách [Blood of Noble Life] (quý tộc thuần huyết), tra xem nhà Malfoy có ai tên là Rose Malfoy hay không.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.