Chiếc xe bảo mẫu hòa vào dòng xe, Mạnh Oánh mới tháo khẩu trang và kính râm xuống, đầu tóc rối bời xõa tung trên bờ vai. Lưu Cần nói: “Chị còn tưởng rằng em phải ở đó đến hết Tết mới quay lại. . .”
“Không nghĩ là quay lại nhanh như vậy.” Cô chần chừ một lúc, “Hứa tổng đi tìm em hả?”
Làm sao có thể trùng hợp như vậy, người trước, người sau đi từ sân bay ra, lúc nhìn thấy Hứa Điện, Lưu Cần giật nảy mình.
“Ừ.” Mạnh Oánh xoa xoa cái trán.
Lúc máy bay vừa mới hạ cánh làm cho cô hơi ù tai, bây giờ mới đỡ hơn một chút.
“Anh ta đến nhà em? Không phải chứ. . .” Lưu Cần chấn kinh, “Trực tiếp đuổi tới à? Người trong nhà em có nói gì không?”
Mạnh Oánh cười cười, nhìn Lưu Cần một chút, sau đó nhắm mắt lại nói: “Có thể nói gì được. . .”
Lưu Cần: “. . .”
Cô nghĩ với thân phận Hứa Điện đi gặp người lớn nhà Mạnh Oánh, dựa theo tư tưởng của những người ở thị trấn nhỏ kia thì Hứa Điện sẽ trở thành một đối tượng rất ưu tú được mọi người vây xem.
Mẹ của Mạnh Oánh.
Hẳn là sẽ rất hài lòng, sau đó bạn bè hàng xóm xung quanh, sẽ hâm mộ Mạnh Oánh.
Một người đàn ông chất lượng tốt như vậy đương nhiên sẽ trở thành tâm điểm chú ý.
Nếu như không ở bên cạnh Mạnh Oánh đủ lâu để nhận biết Hứa Điện là một tên cặn bã, Lưu Cần cảm thấy mình cũng có thể sẽ bị choáng bởi vì vẻ ngoài và gia thế của người này.
Không nên đánh giá người khác bằng vẻ bề ngoài mà.
Chậc.
“Trần Khiết đâu?” Mạnh Oánh mở mắt ra, nhìn xung quanh hỏi, Lưu Cần không nghĩ nhiều nữa, nói: “Nó nghỉ Tết rồi, tiểu Manh không nghỉ, những hoạt động tiếp theo, cô ấy sẽ đi theo chúng ta.”
“Ừ.”
Mạnh Oánh nhìn vào vị trí lái.
Tiểu Manh lái xe thực sự càng ngày càng ổn.
Phần lớn mọi người đều nghỉ tết, nhưng cũng có một số nhân viên ở lại, Vu tổng cũng không về nhà, còn ở trong công ty, nhưng Mạnh Oánh không có ý định về công ty, cô trực tiếp về nhà, xe dừng ở cửa tiểu khu Hinh Nguyệt, nhìn khung cảnh quen thuộc, Mạnh Oánh mới phát hiện, cô thích cảm giác ở một mình.
Thanh tịnh.
Không cần ứng phó tính tình Trần Kiều.
Lưu Cần đem hành lý lên lầu giúp cô, vừa đi vừa nói: “Chị cho là em về nhà ăn tết không trở lại nên chị có tới quét dọn vệ sinh giúp em.”
“Cám ơn.” Đẩy cửa ra, trong phòng quả nhiên rất sạch sẽ, Mạnh Oánh cởi áo khoác, máng lên móc áo, duỗi người một cái, nói: “Cha mẹ chị còn ở Lê thành không?”
“Còn, năm nay ba mẹ chị ở chỗ này ăn tết, hay em qua nhà chị ăn bữa cơm tất niên?” Lưu Cần giúp Mạnh Oánh đẩy hành lý vào trong phòng, ra hỏi.
Mạnh Oánh đổ người lên ghế salon, chân dài duỗi thẳng, “Đến lúc đó rồi tính.”
“Được.” Lưu Cần gật đầu, “Vậy em có nấu cơm không? Chị phải về nhà, cha mẹ chị nấu cơm rồi.”
“Đi đi.”
Mạnh Oánh kéo gối ôm ôm vào trong ngực, có chút buồn ngủ.
Lưu Cần thấy cô muốn ngủ, nên không quấy rầy, đứng dậy rời đi.
Sau khi đi vài bước, lại nhìn về phía ghế sô pha, nghĩ thầm, ba mươi tết nhất định phải xách Mạnh Oánh về nhà ăn cơm.
Sau đó, mở cửa ra ngoài.
Cửa sổ trong phòng nửa mở, gió xuân thổi tới, mát lạnh, Mạnh Oánh ngủ một giấc đến hơn bảy giờ thì tỉnh lại, bên ngoài trời tối, cô đứng dậy, chậm chạp đi phòng bếp nấu bát mì, cắt dưa leo, sau đó dùng lò nướng nướng một cây lạp xưởng, vài món đơn giản đã giải quyết xong bữa tối.
Vừa ăn xong.
Điện thoại liền vang.
Cô đứng dậy, đi lấy điện thoại.
Người gọi là Lưu Cần, Mạnh Oánh lau lau tay, nhận, “Alo.”
“Em với Hứa tổng lên hot search rồi, mà. . . Mặt của hắn được làm mờ đi, của em thì không, cũng là đủ rồi, bên phía truyền thông…” Lưu Cần chần chừ một lúc, nói: “Không thể mập mờ như vậy được hoặc là công khai, hoặc là không công khai, em nghĩ như thế nào?”
“Em còn chưa xem.” Mạnh Oánh một cái tay thu dọn bát đũa, nói.
“Vậy em xem nhanh đi, Vu tổng vừa mới gọi điện thoại tới, nói hy vọng sẽ công khai, như vậy tài nguyên sau này của em sẽ rất nhiều, hơn nữa còn có thể nâng độ nổi tiếng của em, nhưng chị cảm thấy không nên nghe theo.” Lưu Cần biết chuyện của Mạnh Oánh và Hứa Điện, nhưng Vu tổng không biết.
Mạnh Oánh ừ một tiếng, “Để em xem đã.”
Hứa Điện trực tiếp theo cô về nhà, cô đã liệu đến việc sẽ bị tung tin tức lên mạng, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy. Cô cúp điện thoại, thu dọn bát đũa, sau khi tắm, cô mới nhàn nhã, ngồi ở trên ghế salon, mở điện thoại, bấm vào weibo xem tình hình.
# Mạnh Oánh và tổng giám đốc Hoa Ảnh yêu đương? #
Hot search đang đứng ở vị trí thứ bảy.
Bấm vào, liền thấy bức ảnh chụp ở sân bay Giang Huệ, cô từ trong xe Maybach ra, vội vàng đeo khẩu trang và kính râm, nhưng vẫn bị chụp thấy mặt, cô trang điểm nhẹ, mặc dù là chụp lén, nhưng là góc độ rất tốt, nên trông cô rất xinh đẹp. Bức tiếp theo, Hứa Điện tới, cầm hành lý của cô và anh, mặt đã được che mờ, nhưng vóc dáng cao lớn, áo sơ mi làm anh nhìn nhã nhặn, cấm dục.
Anh mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen đơn giản.
Đồng hồ cũng bị chụp lại.
Hai người cùng đi vào sân bay, cùng xếp hàng, thỉnh thoảng sẽ nói qua nói lại vài câu, mấy bức hình chụp lại liên tiếp hành động của họ, lại chụp rất có tâm, giống một cặp đôi đi hưởng tuần trăng mật về.
Đương nhiên, Hứa Điện vẫn luôn được che mờ.
Bởi vì Hứa Điện có thân phận đặc biệt.
Lại là thiếu gia Hứa gia của Lê thành, tổng tài của tập đoàn Hứa thị, ông chủ của Hoa Ảnh.
Nhưng người chụp lén này, chỉ dùng danh xưng tổng giám đốc Hoa Ảnh để gọi anh mà không dùng thiếu gia Hứa gia, có lẽ hắn không biết thật. Mạnh Oánh ấn mở bình luận, phía dưới có chúc phúc, cũng có người mắng chửi.
“Hóa ra Mạnh Oánh không chấp nhận Cố Viêm, là bởi vì có đối tượng tốt hơn.”
“Nhìn vóc dáng thì ổn đấy, nhưng không thấy mặt mũi ra sao, che mờ làm gì chứ.”
“Ây da, lúc trước có tin boss Hoa Ảnh thầm mến Mạnh Oánh là thật hả?”
“Tất nhiên, lãng man quá a a a a a a, đại boss thầm mến Mạnh Oánh, sau đó đuổi theo nhà nàng, cmn, là tình tiết trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo đây mà.”
“Nói thật không nhìn thấy mặt mũi ra sao nên không cách nào tưởng tượng được, nói không chừng khuôn mặt cũng đầy nếp nhăn.”
“Mẹ nhà mày, con đ* Mạnh Oánh, hèn gì cứ dây dưa Cố Viêm nhà tao lâu như vậy.”
“Cmn, tao ship hai người này cũng lâu rồi đấy, giả tạo ói.”
“Mạnh Oánh xin lỗi Cố Viêm đi! ! Xin lỗi! ! !”
Theo hiệu ứng đám đông, khu bình luận bắt đầu chuyển biến theo hướng tiêu cực, không những mắng chửi nhiều mà còn mắng chửi rất lợi hại, Lưu Cần lại gọi điện thoại tới, nói: “Làm sao bây giờ? Vu tổng muốn công khai, em muốn thế nào?”
“Không công khai, có cái gì tốt mà công khai.” Mạnh Oánh nói thẳng, đồng thời rất kiên quyết, Lưu Cần: “Nhưng người ta lợi dụng việc này mắng em rất nhiều, chị vừa mới liên hệ bên kia để đè hot search xuống, mà người bên kia không để ý đến chị, ôi, hot search lập tức lên top 1 rồi, có người tại mua hot search đi lên.”
Giọng điệu Lưu Cần rất gấp.
Vừa nói xong, còn chưa kịp thở, lại nói tiếp: “Hứa Điện! Là Hoa Ảnh mua hot search, bạn chị vừa mới gửi tin tức tới nói.”
“Cmn, tra nam Hứa Điện, hắn đập tiền nâng hot search lên top 1 rồi, mà lại dùng giá cao. . . . . Khó trách người bên kia không đoái hoài gì đến chị.” Lưu Cần bên kia vừa nghe điện thoại vừa nhìn màn hình máy tính liên hệ tin tức.
“Chờ một chút. . .” Lưu Cần lại nói, “Vãi thật, Hứa Điện mua rất nhiều thuỷ quân, tất cả đều chúc phúc em và hắn. . . .”
Thân là quản lý đương nhiên Lưu Cần luôn nhanh nhạy với tin tức.
Mạnh Oánh mím môi, cầm trái quýt trên bàn lột ra, nói: “Em biết rồi.”
“Làm sao bây giờ?” Lưu Cần đạo.
“Để em giải quyết.”
Nói xong, Mạnh Oánh cúp điện thoại.
Cô mở điện thoại, quả nhiên, hot search vừa mới lọt top, bây giờ lại lên hẳn top 1, bình luận vừa mới năm ngàn đã tăng tới bốn vạn.
Mà bình luận phía dưới.
Những cái mắng Mạnh Oánh đã ít đi, lướt xuống toàn là những lời chúc phúc.
“Oa, chúc phúc chúc phúc.”
“Lúc nào kết hôn ạ?”
“Mị cảm thấy hai người rất xứng đôi.”
“Lúc trước đã có tình ý ám chỉ người ta đây mà, rốt cục tu thành chính quả, cơ mà lúc nào mới có thể xem mặt của đàng trai thế?”
“Chúc phúc nha! ! !”
“Mạnh Oánh về sau không lo không có tài nguyên.”
“Trời ạ chúc phúc chúc phúc. . . . .”
Mạnh Oánh: “. . .”
Những lời chúc phúc này, cứ lặp đi lặp lại cùng một nội dung nhàm chán, khẳng định là bọn thủy quân không cảm xúc.
Cô hừ một tiếng.
Cầm điện thoại di động lên, bấm gọi Hứa Điện.
*
“Chậc chậc, lên top 1 rồi kìa.” Chu Dương tựa ở trên ghế sa lon, chỉ màn hình TV, trơ mắt nhìn hot search đi lên, Lý Dịch thổi ra một làn khói rồi híp mắt nhìn qua, sau nói: “Cũng không hỏi người ta có đồng ý hay không, mà đi mua hot search.”
Chu Dương ngồi thẳng người, lấy điếu thuốc ra nói: “Nó đang gấp muốn điên rồi?”
Hứa Điện nhàn nhã tựa vào lan can, nhấp rượu, mặc hai người họ nói gì, giống như người dùng tiền mua hot search mua thuỷ quân không phải hắn.
Điện thoại ngay lúc này vang lên.
Hứa Điện nhìn thoáng qua.
Là Mạnh Oánh gọi.
Anh dừng một chút, sau đó từ chối.
Tiếng Chu Dương từ phía sau truyền đến: “Hứa Điện, cậu đây là muốn công khai mối quan hệ của hai người? Bên kia đồng ý hả?”
“Cậu muốn công khai cũng phải lấy danh thiếu gia Hứa gia nha.”
Hứa Điện không đáp, tiếp tục dựa vào lan can, thấu kính phản chiếu lóe lên ánh sáng, điện thoại tích tích vang lên, anh cúi đầu nhìn, là tin nhắn của Mạnh Oánh gửi tới.
Mạnh Oánh: Nghe đây!
Mạnh Oánh: Hứa Điện, không bắt máy cũng được, tự tôi sẽ lên tiếng đính chính.
Hứa Điện: “. . .”
Anh vội mở danh bạ ra, bấm gọi lại.
Bên kia dập máy.
Sắc mặt Hứa Điện âm trầm, sau đó lại gọi, bên kia vẫn cúp máy, lại gọi, lại không có người bắt máy.
Hứa Điện tức giận, ném thật mạnh ly rượu vào trong thùng rác. Không biết là anh đang giận mình hay giận người kia.
*
Mạnh Oánh nhấn từ chối cuộc gọi của Hứa Điện, cầm điện thoại, soạn một bài viết để đăng weibo, vừa mới đánh xong một đoạn dài, Lưu Cần đã gọi tới.
Cô nhìn thoáng qua rồi nghe máy.
Lưu Cần nói: “Hoa Ảnh lên tiếng rồi.”
Mạnh Oánh tạm dừng lại, bấm vào xem.
Tài khoản chính thức của Hoa Ảnh V: “Tạm thời chỉ là bạn.”
Một câu, một dấu chấm câu.
Giống như đang dùng hết sức lực để viết.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Củ cải trắng nằm vắt chân lên: A a a a ha ha, dám không nghe lời vợ nói?
*nghe tin tức mỗi ngày hơn cả ngàn ca mà sốc ấy, mọi người nhớ giữ sức khỏe nha. #15072021