Mùng một đầu năm ở Hứa gia.
Một chiếc Hummer màu đen dừng ở cửa, anh cất bước xuống xe, áo sơ mi xắn lên khuỷu tay trên tay còn vắt một chiếc áo khoác, cầm kính mắt xuống, đi lên bậc thang, gió lạnh lạnh thấu xương, cổ áo sơ mi hơi mở, anh vào cửa đã nở một nụ cười.
Trên ghế salon Hứa Diệc và Triệu Kiều liếc nhau, Triệu Kiều đưa di động lên trước mặt, đứng lên, nói: “Con trai, tối hôm qua đi đâu? Điện thoại gọi mấy cuộc cũng không nghe.”
Nói, bà đi tới, muốn giúp sửa cổ áo Hứa Điện, đột nhiên, nhìn thấy vết cào hồng hồng trên cổ, không phải một cái, là rất nhiều cái.
Ngón tay Triệu Kiều hơi run lên rồi hạ xuống.
Sau đó bụm mặt, quay người, nhìn Hứa Diệc chỉ chỉ về phía sau lưng mình.
Hứa Diệc một mặt ngơ ngác.
Triệu Kiều chỉ vào cổ.
Hứa Diệc tập trung nhìn vào, trong giây lát đã hiểu.
Bừng tỉnh đại ngộ.
Hai vợ chồng nhìn nhau một hồi lâu, Hứa Điện rót ly nước đá uống, nhìn quyển tạp chí trên mặt bàn, tạp chí lật đến bài phỏng vấn của Mạnh Oánh.
Anh nhíu mày, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Triệu Kiều ho một tiếng, vươn tay đóng tạp chí lại, nói: “Ừm, mẹ đã đưa Văn Dao ra sân bay, mẹ cũng đã nói chuyện với Văn gia bên kia theo ý con.”
“Tốt, cám ơn mẹ.” Hứa Điện cười cười.
Triệu Kiều còn nhìn chằm chằm cổ anh.
Nghĩ thầm.
Ai nha.
Tiểu thư Văn gia đi là tốt.
*
Qua hết kỳ nghỉ Tết sẽ bắt đầu quay « hưu nhàn thời gian », địa điểm quay là khách sạn ở một thị trấn nhỏ có lá phong đỏ, thời tiết rét lạnh, nhưng trấn nhỏ này ở vị thế đặc biệt, cũng bởi vì khí hậu mà lá phong đỏ ở đây thường sẽ duy trì đến ba tháng, lần này trong dàn khách mời, còn có Lý Nguyên Nhi nên hai người hẹn nhau cùng đi.
Trước khi lên máy bay, Mạnh Oánh nhận được tin nhắn của Cố Viêm.
Cố Viêm: Chúc mừng năm mới, biết em đang đi quay « hưu nhàn thời gian », cho nên anh nói ngắn gọn thôi, anh có một người thầy, ông ấy lên kế hoạch sẽ đi vòng quanh thế giới trong vòng tám năm, nhưng trước khi đi, thầy anh muốn mở một khóa học nửa năm dành cho các diễn viên, bởi vì lịch trình của anh đều kín hết rồi, muốn nhường lại một suất, em muốn không?
Tiếp viên hàng không nhắc nhở tắt điện thoại di động.
Mạnh Oánh không có chút gì do dự, trả lời lại.
Mạnh Oánh: Em muốn.
Sau đó, cô tắt máy.
Bởi vì cách không xa nên chừng hai giờ bay là đã đến nơi, Mạnh Oánh cùng Lý Nguyên Nhi tắt máy, lần này không được mang theo bất kỳ trợ lý hay người đại diện, bởi vì các cô tham gia chương trình thực tế trải nghiệm cuộc sống. Lý Nguyên Nhi cảm thán, nói: “Ông trời ơi, không khí ở đây thật tốt.”
Mạnh Oánh nhìn cô một cái, cười nói: “Cô cảm thấy tốt chỗ nào?”
Lý Nguyên Nhi cười một tiếng, tiến lên khoác tay cô, nói: “So với Lê thành tốt hơn, ở đó cái gì cũng toát ra mùi tiền.”
Mạnh Oánh chậc một tiếng.
Hai người lên xe của chương trình tới đón, hết thảy có bốn người tham gia, hai vị khác đã đến, là một MC tên Đàm Hoan, còn có một diễn viên hài trẻ tên Lương Kiều, hai người bọn họ là khách mời cố định, kỳ trước cũng có bọn họ, một người phụ trách dẫn dắt, một người phụ trách giải trí.
Chiếc xe bon bon lái tới thị trấn.
Điện thoại ở trong túi xách Mạnh Oánh rung lên, cô lấy ra xem.
Là Hứa Điện.
Từ hôm ba mươi tết đến giờ, hai người chưa gặp lại nhau, anh rất bận rộn, nhưng cũng gửi tới hai mẩu tin nhắn, gọi một cú điện thoại.
Rất chủ động.
Mạnh Oánh đưa mắt nhìn du khách ở ngoài cửa sổ, khách du lịch vào thời điểm này đều tranh thủ thời gian còn sót lại của kì nghỉ nên không có ít cặp đôi ở đây.
Nắm tay, vai sóng vai, dính nhau như sam vô cùng thân mật, chàng trai còn vén tóc trên trán cô gái, cúi đầu hôn lên trán của cô một cái.
Mạnh Oánh nhìn một chút, chống cằm.
Cho đến khi điện thoại lại vang lên, cô mới phản ứng được, bắt máy, vẻ mặt thản nhiên.
Giọng anh trầm thấp truyền đến: “Đến rồi?”
“Ừm, vừa xuống máy bay.” Giọng Mạnh Oánh dịu dàng dường như tâm trạng rất tốt, Hứa Điện cũng cười, “Vậy được.”
Mạnh Oánh ừ một tiếng.
“Thêm bạn Wechat với anh đi? Được không?” Giọng Hứa Điện có một sự cầu khẩn nhưng nói hơi nhỏ, Mạnh Oánh bị xốc lên một chút, chiếc xe vừa đi qua một cái ổ gà.
Cô hửm một tiếng, cười nói: “Anh nói gì?”
Hứa Điện cắn răng nói: “Kết bạn Wechat với anh!”
Bá đạo của anh đâu rồi.
Mạnh Oánh lại cười, “Được, để tôi suy nghĩ một chút.”
Rất nhanh, đã tới khách sạn, Đàm Hoan cùng Lương Kiều đứng chờ ở cửa, nhìn thấy xe tới, Lương Kiều phất tay, xe dừng lại, cửa xe mở ra, Mạnh Oánh và Lý Nguyên Nhi lần lượt xuống xe, hai người mỗi người xách theo hai cái vali, rất lớn, cũng khá nặng.
Mạnh Oánh mỗi tay một cái, Lương Kiều cùng Đàm Hoan đi nhanh tới cầm giúp, Lương Kiều cầm giùm Mạnh Oánh, rồi nhìn cô một cái, đỏ mặt, nói: “Vất vả vất vả.”
“Tôi không sao, cũng gần.” Mạnh Oánh mỉm cười trả lời, tóc cô đã được uốn một chút vào buổi sáng, xoã tung khoác lên trên bờ vai, mặt mày sáng bừng, trong bốn người, cô là người có dáng dấp tốt nhất, bắt mắt nhất.
Đàm Hoan toát ra khí chất của người tài trí, một người phụ nữ thành thục tài trí, chưa kể tài năng dẫn dắt của cô cũng rất sắc bén, là loại người khôn khéo, có thể hạ bạn chỉ bằng lời nói.
“Mạnh Oánh rất cao nha.” Đàm Hoan cười đi tới, ôm lấy Mạnh Oánh, nói.
Mạnh Oánh cười thối lui, nói: “Chị Hoan thật thích nói giỡn, chị còn cao hơn em.”
“Ai, chị thích em rồi đó.” Đàm Hoan bật cười.
Lý Nguyên Nhi than một tiếng, “Chị, sao chị không khen em?”
“Em à, ừm, chân rất dài.” Đàm Hoan nhìn lướt qua.
Bả vai Lý Nguyên Nhi lập tức thòng xuống, nói: “Ông trời ơi, chị đây là cố ý, lúc trước phỏng vấn em bị người ta nói chân thô. . . .”
“Ha ha ha ha ha. . . .” Lương Kiều lập tức bật cười.
Mạnh Oánh cũng cười theo, bốn người cười cười nói nói, đến khách sạn, bởi vì lúc này trời sắp tối rồi, cửa khách sạn đã thắp đèn lồng, quay chụp cũng bắt đầu từ buổi tối.
Đối diện là hồ tình nhân, nước hồ lấp loáng ánh sáng.
Có bóng dương liễu rủ xuống, cảnh đẹp hết sức thơ mộng.
Trong khách sạn, có tất cả sáu phòng, Mạnh Oánh ở cùng Lý Nguyên Nhi phòng, Đàm Hoan một mực độc chiếm một phòng, Lương Kiều thì thỉnh thoảng lại đổi phòng.
Lý Nguyên Nhi thu xếp hành lý xong rồi ngã xuống giường bất động.
Mạnh Oánh ngồi bên giường, gấp quần áo, điện thoại tích tích vang.
Cô cầm lên nhìn.
Cố Viêm trả lời: Được, để anh nói với thầy một tiếng.
Mạnh Oánh: Cám ơn anh.
Cố Viêm: Khách sáo rồi, có rảnh thì mời anh ăn cơm là được.
Mạnh Oánh: Được.
Sau đó lại gọi cho Lưu Cần báo bình an, Lưu Cần ở đầu kia nói: “Gần đây chị có được không ít kịch bản, đang giúp em chọn, cứ an tâm quay nha.”
“Vâng.”
Hai người trò chuyện đôi câu liền kết thúc. Mạnh Oánh mới ngẩng đầu, hỏi Lý Nguyên Nhi: “Cô có đặc biệt kiêng kỵ cái gì không?”
Bởi vì ở cùng một chỗ, mặc dù là hai cái giường, ở giữa còn có một cái tủ đầu giường rất lớn, nhưng mà phòng rửa tay cùng ghế sô pha còn có bàn máy tính đều là dùng chung.
Lý Nguyên Nhi xoay người, quay đầu nhìn cô nói: “Không có, còn chị?”
Mạnh Oánh lắc đầu: “Không có.”
“Quá tốt rồi, em sợ chị có, chị không biết đâu lúc em học đại học, suốt ngày đánh nhau với bạn cùng phòng, cô ta bị dị ứng đặc biệt nhiều.”
Mạnh Oánh khẽ cười: “Trùng hợp, chị cũng vậy, chị nhịn một đoạn thời gian, nhịn không nổi nữa liền cãi nhau, nếu cãi không thắng thì chị đánh.”
Đó là lần thứ nhất cô đánh nhau.
Lúc đánh nhau.
Hứa Điện trùng hợp đi ngang qua dưới lầu, cô quay người lại nhìn thấy anh, lại chạy về trong ký túc xá, che mặt.
Haizz.
“Thật sao? Ai, em nói chị nghe. . .” Lý Nguyên Nhi giống như bắt trúng đài, bỗng nhiên ngồi bật dậy, bắt đầu huyên thuyên kể chuyện hồi đi học với Mạnh Oánh.
Cô nói rất nhiều, mặt mày hớn hở.
Ống kính đối diện cô, ghi lại hết cuộc trò chuyện, Mạnh Oánh sau khi nghe xong, đứng dậy cất quần áo, nhìn thấy camera mới phát hiện, đây là đang ghi hình.
Lý Nguyên Nhi kể về thờ đại học huy hoàng của mình đến nhập thần.
Mấy giây sau.
Cộ lại hiểu được, cười mắt nhìn Lý Nguyên Nhi.
Quả nhiên là cô nương có tham vọng.
Vừa đến đã thể hiện kỹ năng đi show rất tốt.
Chỉ chốc lát sau, hai người ra ngoài phòng giúp đỡ, đi vào, liền thấy Đàm Hoan mặc tạp dề cười nói: “Bọn tôi ở đây cũng nghe hết rồi, Lý Nguyên Nhi thời đại học của em đặc sắc như vậy sao?”
“Đúng vậy, trong ký túc xá là đặc sắc nhất.” Lý Nguyên Nhi đi qua, hỗ trợ khuấy bột mì, tối nay mọi người muốn làm một cái bánh gato.
Mạnh Oánh đi tới giúp Lương Kiều, Lương Kiều đang làm thịt xiên, nhìn thấy ngón tay mảnh khảnh của Mạnh Oánh cầm lên, vội vàng nói: “Để tôi, bên cạnh có trứng gà chưa đánh, cô làm cái đó được không?”
“Được.” Mạnh Oánh cầm lấy trứng gà, bắt đầu đập vỏ, đổ vào trong chén.
Lương Kiều vốn nghĩ nên nhường cho Mạnh Oánh những công việc đơn giản để cô từ từ làm, kết quả cô lại làm rất thuần thục làm với tốc độ nhanh như đầu bếp thực thụ, mà đánh ra một hỗn hợp đều màu còn không có rơi một giọt nào rơi ra ngoài.
Lương Kiều: “. . .”
Nữ khách mời kỳ này chất lượng tốt nha.
Nhan sắc xinh đẹp còn lợi hại như thế.
Hắn len lén liếc mắt nhìn Mạnh Oánh, nhìn sườn mặt của cô, chỉ cảm thấy thời gian dường như trôi chậm lại.
Bốn người giúp đỡ nhau làm xong bữa tối, sau đó vừa ăn vừa nói chuyện trong sự hòa hợp, cả buổi Lý Nguyên Nhi sôi nổi, cười đùa, ngược lại Đàm Hoan và Mạnh Oánh rất ít khi lên tiếng, Lương Kiều thì rất biết cách tiếp chuyện làm bầu không khí cũng không mấy gượng gạo.
Sau khi ăn cơm tối xong.
Bốn người dựa theo lịch quay, đi ra phòng khách.
Cửa thủy tinh mở rộng ra, đối diện là hồ tình nhân, ngắm mặt hồ phẳng lặng khiến tâm tình cũng thả lỏng hơn, cộng với hoàn cảnh cho phép, sẽ sinh ra một bầu không khí thích hợp để thổ lộ cũng để lắng nghe.
Đàm Hoan ngồi ở phía đối diện tatami bên trên, dựa vào, rút một tờ giấy màu đỏ ở trong hộp bên cạnh, sau đó cười nhìn Mạnh Oánh và Lý Nguyên Nhi, nói: “Chúng ta xem xem, đại mạo hiểm năm nay sẽ là cái gì. . .”
Bọn họ biến tấu buổi trò chuyện thân mật thành trò chơi đại mạo hiểm.
Tại « hưu nhàn thời gian » đây là phân đoạn được khán giả hoan nghênh nhất.
Sau khi mở ra, Đàm Hoan để tờ giấy lên bàn.
【 Lấy điện thoại của bạn, chọn một số ngẫu nhiên, gọi đi, do Đàm Hoan chọn và đặt câu hỏi. 】
Đàm Hoan mỉm cười, nhìn Mạnh Oánh và Lý Nguyên Nhi: “Ai muốn thử thách trước?”
Lý Nguyên Nhi hai da một tiếng, đẩy điện thoại ra trước.
Mạnh Oánh cúi đầu xem: “. . .”
Màu đỏ điện thoại, là của mình.
Cô buồn cười nhìn Lý Nguyên Nhi, Lý Nguyên Nhi mỉm cười chớp mắt, Mạnh Oánh bất đắc dĩ, thoải mái đưa di động cho Đàm Hoan, Đàm Hoan cười nói: “Mạnh Oánh khá là bình tĩnh nha.”
Nói, cô mở nhật ký cuộc gọi, nhìn thấy cuộc gọi gần đây nhất có số đuôi 8888, số rất đẹp, còn thuộc vùng Lê thành.
Cái số này nhìn một cái liền biết rất đáng tiền.
Mà trong nhật ký cuộc gọi, cái số này xuất hiện cũng không ít.
Đàm Hoan mỉm cười, nhấn số này, gọi đi.
Tiếng chuông truyền đến.
Là một bài nhạc nhẹ.
Rất nhanh, đầu kia bắt máy, một giọng nam trầm thấp mang theo một chút lười biếng: “Mạnh Oánh?”
Thanh âm này.
Khiến Đàm Hoan cùng Lương Kiều đều sửng sốt.
Ánh mắt Lý Nguyên Nhi thì sáng lên.
Mạnh Oánh nhíu mày.
Sau đó, cô cười cười, nhún vai, biểu lộ cứ tự nhiên.
Đàm Hoan tỉnh táo lại, ấn mở loa ngoài, nói: “Xin chào, đây là chương trình hưu nhàn thời gian, chúng tôi có một vấn đề muốn hỏi hai người.”
Hai người.
Là chỉ Mạnh Oánh cùng chủ nhân số điện thoại này.
Đầu kia.
Hứa Điện trầm mặc một giây, sau nói: “Được.”
“Cảm ơn đã phối hợp.” Đàm Hoan ôn nhu mà hỏi thăm, “Hai người yêu nhau sao?”
Vừa hỏi xong.
Mạnh Oánh hơi sững sờ trong chốc lát.
Bên kia cũng trầm mặc.
Nhưng cũng chỉ trong tích tắc.
“Yêu.”
“Không yêu.”
Giọng nam cùng giọng nữ đồng thời lên tiếng.
Thế giới tĩnh lặng.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Trước giọng nam, sau giọng nữ.
*chương trước ai nói hết ngược là nhầm rồi nha ^^ chúc mn nghỉ lễ dui dẻ, mặc dù ngày nào cũng ở nhà hiu hiu.