Nói xong, Mạnh Oánh quay người lên lầu, đây là chung cư kiểu cũ, tầng một được thiết kế rộng rãi để có thể mở cửa hàng, nhưng hình như là không có người đến thuê, cho nên đóng kín cửa. Vì thế đèn ở cầu thang cũng không sáng, Mạnh Oánh vô thức run một cái, lại nghe được tiếng bước chân ở sau lưng.
Tiếng Hứa Điện truyền đến: “Đèn không sáng?”
Giọng của anh trầm thấp, nhưng âm thanh quen thuộc, còn là tiếng mẹ đẻ, khiến Mạnh Oánh cũng dần bình tĩnh lại, bàn tay đang cuộn chặt cũng thả lỏng.
Cô không đáp, đi lên lầu.
Nghe tiếng bước chân của anh vẫn theo sát, đột nhiên căn phòng sát vách vang lên tiếng mắng chửi rất lớn, nhưng đều là tiếng Đức, sau đó lại có vài tiếng động chói tai, Mạnh Oánh bỗng nhiên hít sâu một hơi.
“Không cần sợ, bọn họ chỉ đang cãi nhau.” Giọng Hứa Điện lại vang lên, anh nhìn chằm chằm eo của cô, bả vai, tay, rất muốn tiến lên, sau đó lại ngập ngừng, trong lúc đó, Mạnh Oánh đã đến cửa, cô đã ổn hơn, cầm chìa khoá mở cửa, đẩy cửa đi vào.
Trước khi đi vào, cô quay đầu nhìn anh một cái.
Đúng lúc Hứa Điện đang rút một điếu thuốc, thấy cô nhìn qua, ngón tay cầm điếu thuốc vô thức buông xuống, giấu ra sau lưng, yên lặng nhìn cô.
Hành động như một phản xạ có điều kiện cũng khiến anh cảm thấy bất ngờ .
Mạnh Oánh lại không để ý đến điều đó, cô mấp máy môi, nói: “Anh trở về đi.”
Nói xong, đi vào, đóng cửa lại, thả túi trước cửa sổ, cả người mới thở phào một hơi, cô nằm úp sấp trên ghế salon, vò tóc.
Cô chỉ biết tiếng Anh, nhưng người dân bên này đa số dùng tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Ý, với lại đàn ông ở đây ai cũng cao to, khí thế đè người, khiến cô có chút e dè.
Không phải quê hương của mình, nên luôn có cảm giác không an toàn.
*
Sau khi cửa đóng lại, Hứa Điện đứng một hồi, rồi giật mở cổ áo, rút thêm điếu thuốc, ngậm trong miệng, mượn một chút ánh sáng, nhìn điếu thuốc, anh nhíu mày, rồi đi xuống lầu, nhìn chiếc đèn ở cầu thang vẫn im lìm không chút ánh sáng, anh cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện thoại.
“Tìm người tới sửa một cái đèn, không có ai? Vậy cậu tới.”
Yến Hành tại đầu kia than thở, “Hứa tổng, đây là Thụy Sĩ, không phải ở Trung Quốc!”
“Công ty không có ai?”
Yến Hành bất lực, mấy giây sau, rời giường, trong tiếng sột soạt hắn nói, “Vậy chỉ có thể gọi nhân viên đến sửa, muốn chết à, tôi còn phải đi đón anh ta.”
Nhân viên ở chi nhánh Geneva của Hứa thị đều có quốc tịch Trung Quốc, từ tổng bộ phân phối tới, có không ít nhân viên toàn năng. Hai mươi phút sau, Yến Hành lái xe, chở theo một tên đầu tóc rối bời, râu ria xồm xoàm tới, vừa xuống xe, Yến Hành nhịn không được trừng Hứa Điện một chút, người nhân viên cầm theo thùng dụng cụ, chào Hứa Điện, vẫn chưa tỉnh ngủ bò lên trên cầu thang, nói: “Mấy cái chung cư kiểu cũ này, chính là như vậy, bọn họ sống chậm, làm chuyện gì cũng chậm, đèn này có khi hỏng rất lâu rồi, cũng may tôi đem theo đồ mới, chắc sửa một chút là xong ngay thôi.”
“Vất vả rồi.” Hứa Điện dụi tắt điếu thuốc, dựa vào cửa xe đáp.
Hắn còn mang theo thang, dựng lên cho chắc rồi bắt đầu làm. Yến Hành ở một bên, ngáp một cái thật to, buồn ngủ, mấy giây sau, điện thoại hắn vang lên, có tin tức.
Hắn cúi đầu xem, đôi mắt biến đổi, nhìn Hứa Điện.
“Hứa tổng.”
Hứa Điện nhíu mày, nhìn thoáng qua tin tức kia.
Sau đó, ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai.
Cửa sổ ngoài ban công vẫn đang mở, tấm rèm đậm màu còn đang phấp phới theo ngọn gió, ánh đèn còn sáng, hiển nhiên còn chưa ngủ. Hứa Điện bỏ tay vào trong túi, nói với Yến Hành, “Đã biết.”
Yến Hành: “Anh tính sao?”
Làm sao bây giờ?
Hứa Điện không đáp.
Chỉ chốc lát sau, người nhân viên đã làm xong, đèn rất nhạy, lập tức liền sáng lên, hắn thu dọn rồi đi xuống, Yến Hành ném tàn thuốc, mở cửa xe, lên xe khởi động, hắn nhìn Hứa Điện không nhúc nhích, mấy giây sau giật mình, Yến Hành thăm dò,nói với Hứa Điện: “Hứa tổng, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Hứa Điện khom lưng nhìn trong xe của mình, cầm điếu thuốc, đáp.
Không ngẩng đầu, kéo một hộc để đồ trong xe ra, khẽ nhìn lướt qua khẩu súng màu đen yên vị ở trong hộc rồi khép lại.
Xe khởi động, Yến Hành lái đi ra ngoài một hồi.
Người nhân viên nhìn về đằng sau hỏi: “Hứa tổng không đi?”
“Ừ, ở lại trông coi.”
Người nhân viên: “A, trên lầu là vị mỹ nhân nào thế? Ai mà có thể khiến Hứa tổng sủng ái?”
Yến Hành cười một tiếng.
“Anh với không tới, anh không xứng.”
Người nhân viên: “. . . . . Nói gì vậy Yến tổng.”
Quên đi, chớ để ý việc tư của sếp, vẫn là ngủ đi.
*
Mạnh Oánh nằm trên ghế salon một hồi rồi đứng dậy đi tắm rửa, có chút lề mề, tắm một hồi lâu mới ra ngoài, vừa đi ra phòng tắm, liền nghe tiếng chuông điện thoại dồn dã không dứt, ở trong căn hộ tĩnh lặng rất chói tai, Mạnh Oánh cúi người cầm lên, bắt máy, đầu kia là Chu Mẫn Nhi, tiếng động hỗn loạn: “Mạnh Oánh, tối nay cô nhớ ở yên trong nhà không được ra khỏi cửa, nghe thấy âm thanh gì cũng đừng đi ra, bên chỗ tôi có một vụ nổ súng, bây giờ đang rất loạn, tôi cũng rất sợ. . . .”
Chu Mẫn Nhi bên kia có chút ầm ĩ, giọng nói lanh lảnh thường ngày nay có thể nghe rõ sự hoảng hốt.
Mạnh Oánh cũng hốt hoảng theo, “Cô vẫn ổn chứ?”
“Tôi, tôi vẫn ổn, tôi đang ở chỗ Triệu Việt, cô thuê chung cư quá xa, cô đừng tới đây, cô cứ ở yên trong phòng là được rồi.” Ở trong nước quá an toàn, ra nước ngoài gặp phải tình huống này không ai có thể bình tĩnh được, Mạnh Oánh nghe ngóng, ở khu vực của cô ngược lại rất yên tĩnh, giống như trước, cô đáp, “Được, tôi không đi qua, hai người cũng đừng đi ra ngoài, ở yên trong nhà.”
“Được được, nếu không cô đến tạm chỗ của thầy đi?” Chu Mẫn Nhi suy nghĩ một chút, nói.
“Không, tôi không đi đâu hết.” Mặc dù không xa, nhưng phải băng qua hai con đường, mà ở đây lại quá hoang vắng, lúc bình thường đã phải lo lắng đề phòng, chứ đừng nói là trong tình huống hiện giờ, Mạnh Oánh đi ra khóa thêm một cái chốt trên cửa, ngay cả ban công cũng không dám bước ra, đóng cửa sổ rồi kéo rèm lại, trở về ngồi ở trên ghế sa lon.
Cô vẵn chưa tắt điện thoại, mà hàn huyên vài câu với Chu Mẫn Nhi, thỉnh thoảng có Triệu Việt tới nói hai câu, chỗ ở của Kiều Khởi cách hai người kia không xa, cũng có gọi điện thoại.
Mà tình hình ở bên kia không ổn chút nào, thỉnh thoảng sẽ có tiếng động nháo nhào.
Mạnh Oánh bên này tốt hơn một chút, vẫn là giống như trước, sau khi cúp điện thoại.
Tóc Mạnh Oánh cũng khô rồi, có xem điện thoại thấy có một tin nhắn đến.
Hứa Điện: Ngủ ngon, đi ngủ sớm một chút, tắt đèn.
Mạnh Oánh đã tắt đèn.
Chỉ có một bóng đèn nhỏ ở trên tường là còn sáng, cô đứng lên, tắt luôn bóng đèn, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ trên bàn trà, đủ chiếu sáng, cô suy nghĩ một chút, soạn tin.
Mạnh Oánh: Anh đi rồi sao?
Hứa Điện: Đi rồi, chuẩn bị ngủ.
Mạnh Oánh: Tốt.
Hứa Điện: Vẫn không thể bỏ chặn Wechat của anh sao?
Hứa Điện đã bị bỏ trong sổ đen rất lâu rồi, hơn hai năm, cô nhìn tin nhắn một hồi, nhớ tới lúc anh đi theo cô lên cầu thang, cô ấn mở Wechat.
Wechat có Hồ Nghiệp và Di Tuyết gửi tin nhắn đến.
Hồ Nghiệp: Ngủ chưa?
Hồ Nghiệp: Gọi điện thoại cho em sao không bắt máy.
Di Tuyết: Em muốn tới đây không? Cô với thầy đi đón em.
Di Tuyết: Mạnh Oánh, nhìn thấy tin nhắn thì mau trả lời.
Di Tuyết: Chu Mẫn Nhi nói em không đến, vậy em đi ngủ sớm đi.
Di Tuyết: Không có việc lớn gì.
Bởi vì hai chiếc xe bị hai người trợ lý lái đi, cho nên bên Hồ Nghiệp không có xe, nếu tới đón Mạnh Oánh cũng chỉ đành đi bộ. Mạnh Oánh nhanh chóng trả lời tin nhắn Di Tuyết, nói mình muốn ngủ, cũng sẽ không có chuyện gì, bên kia Di Tuyết ừ một tiếng, đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Oánh mới vào sổ đen.
Bỏ chặn cái hình đại diện có chữ Hứa.
Sau khi kéo ra ngoài, cô cũng không nói với Hứa Điện, mà nằm dài trên ghế sa lon, che trán, bởi vì phòng ngủ khá sâu nên cô quyết định nằm tạm trên ghế salon một đêm, nếu có tiếng động, còn có thể lập tức nghe được mà chạy, thật ra trị an ở Thụy Sĩ rất tốt, nhưng không ngờ bọn họ sẽ gặp được tình huống hiếm có này, vận khí “tốt” quá mà. Cô ngáp một cái, căn phòng tĩnh lặng khiến cô dần tiến vào giấc ngủ.
Rõ ràng hôm qua cô rất hoảng loạn, nhưng một đêm này lại ngủ rất ngon, ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy ánh sáng từ ban công rọi vào, thắp sáng cả căn phòng, cô ngơ ngẩn nhìn.
Đây là cảm giác sống sót sau tai nạn sao? Vậy là đã trải qua một đêm rồi sao?
Cô liền gọi điện cho Chu Mẫn Nhi.
Chu Mẫn Nhi ở đầu kia mơ mơ màng màng nói: “Tôi tỉnh rồi, đến gần sáng mới ngủ được, nhưng cũng không yên giấc được, buồn ngủ chết, Kiều Khởi hình như cũng không ngủ, chỗ cậu ta còn ồn hơn bên này.”
Mạnh Oánh ừ một tiếng, bên kia còn có tiếng Triệu Việt, yên tâm rồi, cô gọi cho Kiều Khởi, tối hôm qua hắn cũng gọi cho cô, Kiều Khởi cũng là một đêm không ngủ, ứng vài tiếng, sau nói: “Cũng may không xảy ra ở chỗ của cô, không thì tôi lại phải chạy qua chăm cô rồi.”
Hắn còn mồm mép lắm.
Mạnh Oánh trực tiếp cúp điện thoại.
Để điện thoại xuống, Mạnh Oánh nhẹ nhõm, nhân tiện nhắn tin cho Hồ Nghiệp và Di Tuyết, sau đó đi rửa mặt, tinh thần sảng khoái thay quần áo xong, kéo rèm mở cửa sổ đón ánh mặt trời, cô nhìn xuống dưới lầu, hình như nhìn thấy một chiếc xe màu đen.
Mạnh Oánh lui lại hai bước, cầm túi xách trên bàn trà, mở khóa đi ra ngoài, đi xuống thang lầu, trong lòng không biết suy nghĩ gì, bước chân dần dần tăng tốc.
Đi ra khỏi tòa nhà, quả nhiên thấy chiếc một chiếc xe màu đen đang lẳng lặng đứng đó, Mạnh Oánh đi qua, khom lưng, gõ cửa sổ xe, vài giây sau, cửa sổ xe mới dần hạ xuống.
Hứa Điện cài nút cổ áo, đeo kính mắt nhìn qua.
Đường cong xương hàm lạnh lùng sắc bén.
Mạnh Oánh nhìn anh mấy giây, ngón tay nắm thật chặt, lại dời mắt nhìn tay anh thấy một điếu thuốc, đã tắt ngóm, “Tối hôm qua anh không về sao?”
Cô dịu dàng hỏi.
Hứa Điện để thuốc lá vào trong gạt tàn thuốc, tối qua hút cũng không nhiều, đây là điếu thứ hai, anh nhíu mày, nói: “Ừ.”
“Anh ở đây làm gì?” Mạnh Oánh biết rõ còn cố hỏi.
Hứa Điện cong môi cười một tiếng, đôi mắt đào hoa mang theo mấy phần ngả ngớn, “Chuẩn bị sẵn, để bất cứ khi nào muốn thì lên lầu tìm em.”
Mạnh Oánh: “Xì.”
Hứa Điện lại cười tươi hơn.
Lúc này, điện thoại anh tích tích vang lên, cách không xa, Mạnh Oánh nhìn thấy Yến Hành gửi tin nhắn tới.
Yến Hành: Anh đi chưa? Sự tình đã giải quyết, cảnh sát bên này cũng nhanh đó.
Hứa Điện cầm lên, trả lời Yến Hành. Sau đó ấn xuống cửa xe một cái, cửa bên ghế phụ lái mở ra, anh nhìn Mạnh Oánh một lần nữa, “Lên xe? Anh đưa em đi khu trung tâm.”
Mạnh Oánh đứng thẳng người, mắt nhìn biệt thự Hồ Nghiệp.
Hơi chần chừ, lại quay đầu nhìn anh, đôi mắt của anh còn nổi lên những tia máu đỏ, Mạnh Oánh mím môi, nói: “Anh về nghỉ ngơi đi, tôi ngồi xe của thầy.”
Sau đó định đứng thẳng dậy, nói ra: “Cám ơn.”
Vừa nói xong.
Hứa Điện trở tay bắt lấy cánh tay của cô, lần nữa kéo người xuống, Mạnh Oánh bất đắc dĩ khom lưng, cổ áo chữ V vì cuối xuống mà lộ ra xương quai xanh, cùng với một vùng da trắng nõn, ánh mắt Hứa Điện quét mắt một vòng, hầu kết anh nhấp nhô, nhìn thẳng mắt cô nói: “Không cần cảm ơn, bỏ chặn Wechat của anh đi được không?”
“Anh cần cái này.”