Mạnh Oánh: Anh không phải là đi công tác sao?
Hứa Điện: Ừ, đang ở trên xe.
Anh trả lời tin nhắn của cô, hơn nữa còn rep rất nhanh. Mạnh Oánh ngẩng đầu, nhìn mình trong gương, đột nhiên nở nụ cười, tối hôm qua ánh mắt đó của anh không phải là ảo giác.
“Đi thôi.” Lưu Cần đỡ Mạnh Oánh xuống, Mạnh Oánh cất điện thoại, Lưu Cần nhìn cô, “Cười chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Mạnh Oánh mỉm cười không nói, đi ra ngoài, lúc đi ngang qua gian phòng của Dương Đồng, nghe được tiếng nói chuyện bên trong rất lớn. Lưu Cần chậc một tiếng, cười nói: “Khẳng định là bởi vì bị em đoạt được hợp đồng quảng cáo, ha ha.”
Mạnh Oánh không lên tiếng bởi vì tâm tư không ở đây. Trực tiếp đi đến chỗ chụp ảnh.
Mạnh Oánh chụp xong ảnh tạp chí là có hai ngày nghỉ, không mấy khi Lưu Cần thả cô nghỉ ngơi thật tốt mà không đến quấy rầy. Mạnh Oánh ở nhà một mình, đơn giản là đọc kịch bản, lướt Weibo, xuống bếp nấu cơm, cô làm chút bánh ngọt các loại, tự làm cà phê bằng tay, an nhàn tự tại, sau đó đem thành quả đăng lên Weibo.
Mạnh Oánh v: Khó có khi được nghỉ hai ngày.
[Hình ảnh / hình ảnh]
Fan hâm mộ lập tức dưới phần bình luận gào tru lên, hầu hết là khen ngợi tài nấu nướng của cô, có người còn nói cô đăng lên khiến bọn họ chỉ có thể liếm màn hình không thể ăn. Sau đó lại có fan hâm mộ giúp cô @ Cố Viêm.
Cố Viêm bấm like, lại qua wechat nhắn tin với cô.
Cố Viêm: Em rảnh rỗi như vậy, anh bận muốn chết đây.
Mạnh Oánh tựa ở bệ cửa sổ, cười cùng anh nói chuyện phiếm. Chỉ chốc lát sau, điện thoại di động vang lên, là Hứa Điện.
Mạnh Oánh sửng sốt một chút, mấy giây sau mới nhận, nhẹ giọng trả lời.
Đầu kia, thanh âm trầm thấp truyền đến, mấy phần trêu chọc: “Được nghỉ ngơi rồi sao?”
“Ừm.”
“Lát anh qua.”
Mỗi một câu của anh như chạm vào tim cô. Mạnh Oánh lộp bộp đáp lời, “Vâng”.
Đầu kia lại cười một tiếng.
Mạnh Oánh cũng không biết mình tắt máy như thế nào, cúp điện thoại xong về sau, cô thất thần mấy giây, sau đó để điện thoại xuống, bước nhanh vào phòng quần áo, đứng trước tủ quần áo đổi tới đổi lui, cuối cùng vì không để cho mình quá nổi bật, chọn một cái váy buộc eo màu lam, sau đó trang điểm, cô vốn đang để mặt mộc.
Làn da cô trắng nõn, vẽ một chút lông mày, lên chút son môi, đã rất đẹp. Lúc buông xuống son môi, nhìn thấy bút kẻ mắt một bên.
Cô nhìn một lát, đưa tay, cầm lấy bút kẻ mắt kia, hất cằm lên, bắt đầu vẽ.
Anh thích cô kẻ mắt dài một chút.
Hôm qua bởi vì mấy tấm ảnh kia nên anh mới rep wechat nhanh như vậy.
Rất nhanh, kẻ mắt xong, khóe mắt rất dài, cô híp mắt xuống, quả thật có chút yêu diễm.
Ngoài cửa vang lên tiếng mở khóa.
Mạnh Oánh đứng lên, buông bút kẻ mắt xuống, đi ra cửa, Hứa Điện chính xác là tới tận cửa đang thay giày, anh nhấc lên mí mắt nhìn cô một cái.
Thấy được sự thay đổi trên gương mặt cô, đôi mắt ngưng một giây, đầu ngón tay cũng hơi ngừng lại.
Một giây về sau, anh tiếp tục mở cà vạt, hướng cô đi tới, tiện tay đem cà vạt khoác lên thành ghế sa lon, đến gần, cười như không cười nhếch môi.
Mạnh Oánh nhịp tim như nổi trống, vô ý thức lui lại, cô ở trước mặt anh, mãi mãi không có nửa điểm khí thế.
Cái cằm bị anh nâng lên, Hứa Điện cười phong lưu, “Kẻ mắt không tệ.”
“Phải không?” Mạnh Oánh đè nén nhịp tim xuống, hỏi lại.
Sau lưng cô đã dán lên tường, một tay anh chống tường, một tay nắm cằm cô, bên trong cặp mắt đào hoa đều là ý cười.
“Về sau gặp anh, em đều để như vậy đi.” Hứa Điện cúi người, ở bên tai cô nói khẽ. Khí nóng nhào vào lỗ tai cô, phả lên da thịt, Mạnh Oánh co rúm lại một chút, ừ một tiếng.
Vừa nói xong, nụ hôn của anh liền rơi xuống, trước tiên hôn lỗ tai, lại hôn khóe mắt. Anh thích cô kẻ mắt dài hơn một chút, Mạnh Oánh ôm lấy bả vai anh, nghĩ như vậy.
Sau một tiếng, Mạnh Oánh ghim tóc, vào trong phòng bếp làm thức ăn, lại đổi một chiếc váy bằng vải bông, lộ ra trên gáy tất cả đều là dấu hôn màu đỏ.
Xương quai xanh với lỗ tai cũng có, cô làm xong hoành thánh, mang ra.
Hứa Điện ở trên ghế salon xem máy tính, Mạnh Oánh nhìn lướt qua, bước chân hơi ngừng lại, anh đặt mua trước tạp chí?
Sau đó cô đi về phía trước hai bước, phát hiện tạp chí anh đặt chính là cái mà cô chụp hôm qua, đặt trước cả một trăm bản, Mạnh Oánh ngẩn ngơ
Trước kia anh cũng từng mua tạp chí của cô sao?
Anh hờ hững, bạc tình bạc nghĩa, không công khai quan hệ, không rep wechat, không chủ động, bên ngoài giả vờ không quen, không ăn dấm của cô cùng Cố Viêm. Nhưng những chuyện này, không có nghĩa là anh không thích cô.
Trong lòng dấy lên ý nghĩ này, cả người liền giống như bị lửa đốt. Mạnh Oánh mím môi cười, vòng qua ghế sô pha, Hứa Điện nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Mạnh Oánh để chén trước mặt anh, ngồi xuống ở bên cạnh.
Hứa Điện để máy tính xuống, nghiêng người, cầm đũa, hỏi: “Sao chỉ có một phần?”
“Em ăn rồi.” Mạnh Oánh nghiêng đầu nhìn anh, khuôn mặt giống như được chạm khắc mà ra, đường cong rõ ràng, vốn nên là có tướng mạo nghiêm túc, lại bởi vì có cặp mắt đào hoa kia mà có vẻ phong lưu rất nhiều. Hứa Điện cắn một cái, khuôn miệng hoạt động, càng đẹp mắt. Mạnh Oánh cảm thấy mình đã đánh rơi liêm sỉ quá nhiều nên cầm điện thoại lên lùi ra sau, chơi lấy.
Ăn vài miếng, điện thoại di động trên bàn vang lên.
Là của Hứa Điện, anh cầm lên, nhìn một chút, khựng lại, bắt máy, một cái tay vẫn cầm đũa, khoác lên trên đầu gối.
Đầu kia, là tiếng phụ nữ.
Nhẹ nhàng ôn nhu mà hỏi thăm: “Đang làm gì?”
Mạnh Oánh vô ý thức nhìn sang, chỉ thấy anh thả đũa, khớp xương ngón tay rõ ràng nhẹ nhàng gõ bàn trà, sau đó giọng anh trầm thấp thật đứng đắn, thật ôn nhu nói: “Vừa tới thành phố Lê, đang dùng cơm.”
Giống như đang báo cáo với người nhà.
Người phụ nữ đầu kia không biết nói cái gì. Hứa Điện thấp giọng cười nhẹ, “Tất cả nghe theo em, anh đã cùng nguyên tác giả bàn xong.”
“Được.”
Sau đó, đầu kia cúp máy trước.
Hứa Điện duy trì tư thế, chờ đầu kia tắt đi, mới để điện thoại di động xuống, tiếp tục cầm đũa ăn hoành thánh.
Mạnh Oánh nhìn anh, lại tiếp tục xem điện thoại, khống chế không nổi mà hỏi thăm: “Ai vừa mới gọi cho anh vậy?”
Hứa Điện dừng động tác, mấy giây sau, anh đăt tay lên đầu gối, quay đầu nhìn cô, khóe môi mang ý cười, từng chữ từng chữ nói: “Là một biên kịch.”
Mặt Mạnh Oánh đỏ lên, cô giơ điện thoại, che mặt.
Bị điện thoại che đi, nét cười Hứa Điện phai nhạt một ít, cặp mắt đào hoa rút đi ý cười, anh quay đầu, tiếp tục ăn hoành thánh.
Mấy giây sau.
Anh hỏi: “Sao em không dùng thẻ anh đưa?”
Mạnh Oánh tiếp tục nhìn chằm chằm điện thoại di động, nói: “Em có tiền xài.”
“Ồ?” Hứa Điện cười, không hỏi lại.
Mạnh Oánh không thiếu tiền, nhưng cũng không giàu có, căn hộ này là nơi duy nhất thuộc về cô, nhiều liền không có, cũng không xe, bởi vì trong nhà đang cần tiền, mới đầu dấn thân vào con đường này là thời điểm cô rất nghèo, lúc ấy còn vừa làm việc vặt vừa đi diễn, thậm chí còn nghĩ đến việc từ bỏ cái nghề này, về sau có chút danh tiếng, mặc dù danh tiếng có chút không tốt, nhưng ít ra còn kiếm được tiền. Nhưng làm diễn viên chi tiêu cũng lớn, đủ loại trang phục đều phải tốn tiền, cộng thêm gánh nặng trong nhà, dù sao năng lực chi tiêu của cô cũng không khác với những người kia.
Nhưng cô cũng không dùng tiền Hứa Điện.
Cô không tỏ ra thanh cao, chỉ là đem chút tình cảm này coi trọng.
Hiện tại quan hệ hai người còn đang có tiến triển mới, cô càng thêm trân quý.
Hứa Điện ăn xong hoành thánh, Mạnh Oánh sợ anh muốn đi, không ngờ anh mở máy tính, mở ra một bộ phim, đem cô ôm ở trong ngực, lại cúi đầu nhìn mắt cô vì trang điểm mà lớn hơn một chút, khóe môi cong cong: “Xem phim một lát đi?”
Mạnh Oánh đỏ mặt gật đầu, ôm eo của anh, tựa ở trên bả vai anh.
Anh một tay cầm máy tính, hô hấp ấm áp, ngay tại đỉnh đầu, cô ngẩng đầu một cái là có thể nhìn thấy hầu kết của anh.
Lúc xem phim, tay anh cũng không thành thật lắm, cứ sờ soạng eo của cô.
Thân thể Mạnh Oánh có chút căng cứng.
Vừa sợ anh làm một lần nữa, lại có chút quái dị chờ mong.
Bất quá, anh không có làm, một cuộc điện thoại gọi anh đi. Mạnh Oánh đành phải đứng dậy tiễn anh, cà vạt anh không cài, rũ xuống hai bên, miễn cưỡng cài cúc áo, đi giày đi ra ngoài.
Đi đến thang máy phía trước hơi dừng lại mấy giây, quay lại, một phen nắm lấy cằm cô, cười như không cười nhìn cô chằm chằm.
Mạnh Oánh thấp giọng nói: “Còn không đi?”
“Anh rất thích em trang điểm như này.” Anh hôn xuống môi cô, nói.
“Biết rồi.”
Nói xong, Hứa Điện buông cô ra, tiến vào thang máy, anh miễn cưỡng dựa vào tường, khóe môi vẫn mang theo ý cười nhìn cô.
Cửa thang máy khép lại.
Ý cười càng lúc càng mờ nhạt, ngón tay anh thon dài chỉ xuống đuôi mắt, môi mỏng nhếch, đôi mắt thật sâu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đóng cửa lại, Mạnh Oánh trở về nhà, điện thoại liền vang lên.
Cô đi lên trước bắt máy, là Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh tại đầu kia nói: “Làm xong rồi, mệt chết chị, chuẩn bị ở Paris chơi một tuần mới trở về mà em đăng Weibo mấy bức ảnh đồ ăn kia làm nước bọt chị chảy ròng ròng, lúc nào làm cho chị ăn đây?”
“Chị muốn ăn thì lần sau em mang cho chị.”
“Oke nha, đúng rồi, em cùng Hứa tổng” lần trước nhắn tin vội vã, cũng không tán gẫu lâu được.
Mạnh Oánh vô ý thức sờ khóe môi, phảng phất như nụ hôn kia vẫn còn, cô mím môi, cười nhẹ, đem chuyện xảy ra gần đây nói với Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh đầu kia trầm mặc một hồi, “Quản lí cả việc kẻ mắt sao? Tại sao lại thích em trang điểm kiểu như vậy?”
“Không biết nữa, sau cái buổi chụp tạp chí, anh ấy nhiệt tình với em hơn chút, bất quá đêm đó ánh mắt kia của anh ấy, em cảm thấy “
“Nếu như cái ánh mắt kia là thật, vậy thì cậu ta rất biết giấu nha, nhưng những chuyện phía trước kia giải thích thế nào?”
Những lần không chủ động, những lần hờ hững.
Mạnh Oánh trầm mặc một lát, chuẩn bị nói chuyện. Điện thoại lại có cuộc gọi đến, cô kiểm tra, là Lưu Cần, cô cảm giác cuộc gọi này giống như đang đòi mạng, Mạnh Oánh đành phải tạm dừng nói chuyện phiếm cùng Hứa Khuynh, tiếp Lưu Cần.
Giọng Lưu Cần mang theo sự phấn khích, “Oa ha ha ha, em biết không? Chị thế mà có được một suất buổi thử vai của Tinh Tế, ai nha nha, một vai nữ tứ xinh đẹp chờ ngươi!”
“Nữ tứ?”
“Đúng, Tinh Tế bên kia gửi lời mời, nhất định em phải tới thử vai, ha ha, hơn nữa chị đã tìm hiểu một chút, nhân vật nữ tứ này đặc biệt đáng yêu, tuy là chết nửa đường, nhưng là cái chết vì đại nghĩa, quả thực là vì em mà đo ni đóng giày, rất hợp với em.” Lưu Cần nói cứ như là đã cầm được vai diễn trong tay.
Mạnh Oánh cười nói: “Chị từ từ nói, đừng bị sặc.”
“Sặc cái gì, ha ha ha chị sẽ không khụ khụ khụ khụ.” Bên kia thật sự bị sặc, Mạnh Oánh nhịn không được bật cười, Lưu Cần ngừng lại khụ sau nói: “Ngày mai thử vai, em chuẩn bị một chút, không phải ngày nghỉ nha.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Mạnh Oánh cùng Hứa Khuynh cũng không có cách nào hàn huyên nữa, Hứa Khuynh bên kia bị chồng cô cưỡng ép muốn đi rèn luyện thân thể. Mạnh Oánh đành phải cúp điện thoại, tựa ở cửa sổ bên cạnh chơi điện thoại di động.
Bộ điện ảnh « Tinh Tế » được cải biên này chuẩn bị khởi quay, liền có rất nhiều người chú ý, cộng thêm nhà đầu tư Hoa Ảnh, rất nhiều diễn viên chăm chú giành lấy cơ hội cho mình, cho nên hôm nay rất nhiều người đến thử vai, nhất là nhân vật nữ tứ này, chỉ là một vai diễn liền có bốn mươi người đến. Có người nổi tiếng hơn so với Mạnh Oánh, cũng có vô danh tiểu tốt, có từng gặp mặt qua cũng có người chưa từng gặp bao giờ, quen biết hời hợt nói qua hai ba câu nói, đều có.
Mạnh Oánh kéo khẩu trang xuống, gật đầu chào hỏi mọi người.
Các cô ngoài mặt đều tươi cười, trong lòng thì dò xét lẫn nhau. Mạnh Oánh dựa vào thành ghế, Lưu Cần ở một bên cúi đầu gọi điện thoại, chỉ chốc lát sau, liền gọi Mạnh Oánh vào.
Người gọi là trợ lý ở cuối hành lang, cười nói: “Mạnh lão sư, cánh cửa màu đen ở trong kia chính là phòng thử vai.”
Mạnh Oánh đứng lên, hướng anh cười cười. Sau đó vỗ vai Lưu Cần, giày cao gót bước đi vào, hành lang khá dài, ở phía cuối có một cánh cửa màu đen, Mạnh Oánh đưa tay đẩy ra, còn chưa có đi vào, liền nghe được giọng nữ ôn nhu nói: “Đây không phải là phòng thử vai, phòng thử vai ở bên cạnh.”
Mạnh Oánh sững sờ, nói ra: “Xin lỗi, làm phiền rồi.”
Sau đó lập tức lui ra ngoài, đi tới phía trước vội vàng nhìn qua, người phụ nữ bên trong nhẹ vỗ về bụng, nghiêng mặt, lỗ tai phảng phất thoáng qua một tia màu đỏ.
Cửa màu đen đóng lại, Mạnh Oánh dừng một chút, cảm thấy hình như đã nghe giọng cô gái này ở đâu rồi, nhưng mà chỉ là suy nghĩ thoáng qua liền xoay người sang chỗ khác, rốt cục thấy được cánh cửa màu đen ở tận trong cùng.