Đợi đến khi ta đuổi hết những người giám sát Hoàng hậu ra ngoài sân, Hoàng hậu mới cười nói dưới mái ngói vỡ: “Có thể nói chuyện thuận tiện rồi chứ?”
Ta nằm nghiêng trên ghế quý phi, nhấp một ngụm tổ yến, cười nói: “Thuận tiện rồi.”
Hoàng hậu cười nói: “Tiết Thường Khiết còn sống không?”
Ta cười: “Còn sống.”
Hoàng hậu cười nói: “Hoàng thượng có còn đến Xuân Hoa điện không?”
Ta thở dài: “Thần thiếp đã khuyên nhủ nhiều lần, Hoàng thượng mới chịu đi một hai lần, thần thiếp cũng thấy khó xử.”
Hoàng hậu cười nói: “Đã như vậy, tại sao còn để cho nàng ta sống?”
Ta thở dài: “Dù sao cũng là người thanh mai trúc mã của Hoàng thượng, trong lòng Hoàng thượng vẫn còn nhớ đến tình xưa, lúc này gi*t nàng ta còn quá sớm, hãy đợi thêm một thời gian nữa. Hoàng thượng đối xử với thần thiếp ân trọng như vậy, người mà Hoàng thượng để tâm những năm qua, thần thiếp đương nhiên phải chăm sóc thật chu đáo.”
Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào ta, ta cười duyên: “Ăn mặc sinh hoạt của Tiết Thục phi đều không khác gì lúc được sủng ái cả, mỗi ngày còn được đánh một trận mã cầu để rèn luyện sức khỏe, quả thật là vui vẻ lắm.”
Hoàng hậu cười nói: “Trong cung, làm sao tìm được nhiều người như vậy để cùng nàng ta đánh mã cầu?”
Ta cười nói: “Tên tiểu thái giám của Hoàng hậu nương nương vẫn còn sống, hơn nữa, Tiết Thục phi chim sa cá lặn như vậy, trong cung này có rất nhiều thái giám sẵn sàng ăn ở cùng với nàng ta.”
Hoàng hậu cười nói: “Xem ra những lời ngươi nói với ta ngày ấy đều là sự thật.”
Ta cười nói: “Hoàng hậu nương nương còn sắp đặt cả người bên cạnh Hoàng thượng, huống chi là Tiết phủ? Nương nương đã muốn dùng Liễu Diệp, vậy thì lai lịch thân thế của Liễu Diệp, mối quan hệ với Tiết Thường Khiết ở Tiết phủ như thế nào, những chuyện xảy ra ở Tiết phủ, nương nương đương nhiên đều đã điều tra rõ ràng rồi.”
Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào ta: “Vì vậy bản cung không hiểu tại sao ngươi lại muốn liên thủ với Tiết Thường Khiết.”
“Trước khi ngươi vào cung, bổn cung và ngươi chưa từng có lục đục. Sau khi ngươi vào cung, cho dù bổn cung có lợi dụng ngươi, cũng chưa từng làm hại ngươi. Nếu không có bổn cung, làm sao ngươi có thể thoát khỏi độc thủ của Tiết Thường Khiết? Nếu không có bổn cung, làm sao ngươi có được dung nhan tuyệt thế này? Nếu không có bổn cung, làm sao ngươi được Hoàng thượng sủng ái? Ngươi vào Tiết phủ từ năm sáu tuổi, Tiết Thường Khiết tùy ý đánh mắng ngươi, nàng ta suýt đánh ch*t ngươi là sự thật. Chuyện trận mã cầu mà ngươi kể cũng là sự thật. Bổn cung thậm chí còn từng điều tra mối quan hệ giữa ngươi và tên sai vặt kia, các ngươi đều được cặp đôi phu phụ ngư dân nhận nuôi, tuổi tác tương đương, tình sâu ý đậm đều là sự thật. Hắn ta ch*t trong tay Tiết Thường Khiết, làm sao ngươi không hận được? Khi Tiết Thường Khiết dùng hộ giáp hủy hoại dung mạo của ngươi, nếu bổn cung không đến, ngươi có thể cầm cự được bao lâu?! Nàng ta thực sự muốn gi*t ngươi! Bổn cung đã cứu ngươi!”
Ta nhẹ nhàng thở dài: “Thần thiếp biết chứ, nhưng Tiết Thục Phi nương nương chỉ có bộ óc bé bằng hạt óc chó, điều này cũng là không thể tránh khỏi. Tuy nàng ta hợp tác với thần thiếp, nhưng lại không kìm nén được lòng ghen ghét, điều này cũng dễ hiểu thôi. Một nô tỳ luôn bị nàng ta bắt nạt bỗng chốc vào cung lại leo lên đầu nàng ta, bắt nàng ta quỳ thì nàng ta khó mà chịu đựng được, huống chi là muốn tát miệng nàng ta.”
Hoàng hậu nhìn ta chăm chú: “Ngươi cố ý chọc giận nàng ta? Vì sao?”
Ta mỉm cười vô cùng xinh đẹp: “Tất nhiên là để đầu quân cho nương nương ở cách Phương Hoa điện một bức tường rồi.”
“Ngươi muốn đầu quân cho bổn cung thì có thể đến thẳng Phượng Linh cung bái kiến, cần gì phải bỏ ra nhiều vốn liếng như vậy?”
Ta thở dài: “Nương nương nói nghe đơn giản quá, vậy nương nương làm sao tin được thần thiếp? Nương nương dùng người có phương pháp, những kẻ được giao trọng trách chắc chắn phải không con cái không thân thích, chỉ có thể nương tựa vào nương nương mà sống; nếu muốn tiến thêm một bước, thì còn phải không đội trời chung với kẻ thù của nương nương.” Ta sờ bụng: “Đứa trẻ này thực sự là ngoài ý muốn, Thái y chính là người của nương nương, nương nương chắc đã hỏi qua rồi.”