Thế Thúc

Chương 17: Lòng Ghen Tị



Không nghĩ tới vị tam cô nương ít tuổi này miệng lưỡi lại bén nhọn như vậy. 

Mạnh di nương âm thầm cắn răng nhưng trên mặt lại cố tỏ ra ôn nhu: “Đa tạ tam cô nương quan tâm. Bất quá tạm thời hai chuyện này thiếp thân vẫn ứng phó được, không cần khiến cho mọi người phải lao tâm gánh vác.”

Khương Thanh Uyển mỉm cười.

Nàng đương nhiên sẽ không đề nghị đem Khương Trường Ninh nuôi dưỡng dưới danh nghĩa Diêu thị, tạm thời cũng sẽ không để Mạnh di nương giao ra việc quản lí trong phủ. Bất quá chỉ là không nhìn nổi cảnh Mạnh di nương ôm Khương Trương Ninh, trên mặt đầy khoe khoang cùng đắc ý. 

“Người tài giỏi đúng là luôn phải làm nhiều việc, di nương thật giỏi. Nhưng nếu di nương cảm thấy mệt mỏi, thì hãy nói với tổ mẫu cùng mẫu thân của ta một tiếng. Nói với ta cũng được, ta sẽ truyền đạt ý đến tổ mẫu và mẫu thân. Chắc hẳn tổ mẫu cùng mẫu thân nếu biết di nương khổ cực như vậy khẳng định sẽ cảm thấy đau lòng, tự nhiên sẽ thay di nương san sẻ.”

Đánh rắn phải đánh bảy tấc. Nàng biết Mạnh di nương rất để ý hai chuyện này, nên muốn dùng chúng để chỉnh nàng. Như vậy về sau cũng có thể ngăn nàng trước mặt Khương Thiên Hữu cùng những người khác nói mình chịu cực khổ cho Diêu thị. Để cho Diêu thị ở trong lòng của Khương Thiên Hữu cùng người bên ngoài là vô năng.

Trong cung nữ nhân đấu tranh rất khốc liệt, dù chỉ là một hoán y cục nho nhỏ, so với ở đây tàn khốc hơn gấp nhiêu lần. Nếu như muốn sống tốt một chút, những người đơn thuần nhất đều dần dần biến đổi, không còn như xưa.

Bất quá Khương Thanh Uyển cảm thấy như bây giờ cũng không có cái gì không tốt. Đời trước nàng quá tin tưởng Thôi Quý Lăng cùng Tôn Ánh Huyên, cho nên mới rơi vào kết cục thê lương đến như vậy. 

Bị chính người mình yêu nhất đâm sau lưng, đây mới là khổ sở nhất.

Mạnh di nương chân chính cảm được một ngụm khí, chỉ cảm thấy ngực căng đau. Nhưng Khương Thanh Uyển dù sao cũng là con gái của vợ cả, mà nàng thân chỉ là một thiếp thất, coi như lúc này dù nội tâm không thoải mái như thế nào nhưng trên mặt vẫn phải dùng lời nhỏ nhẹ nói đa tạ tam cô nương quan tâm.

Quả thực đã biết rõ những lời này đều có ẩn ẩn tầng ý nhắm đến mình, nỗi khổ không nói được thành lời, ngược lại còn phải nói lời cảm tạ. Thật sự là quá oan uổng.

Khương Thanh Uyển thấy như vậy đã ổn, không nói gì nữa, hai người tiếp tục hướng Lưu Hương viên mà đi.

Trên đường đi, Khương Thanh Uyển ngang qua vườn thược dược. Đây chính là thời điểm cuối xuân, vừa vặn một khoảng lớn hoa thược dược hoa nở.

Hồng, trắng, tím, nhiều cánh, đơn cánh, nhiều cánh khoe nhau đua sắc. Gió mang cái hương thơm ngát của hoa thược dược nhẹ nhàng cuốn lấy thính giác con người ta, những đóa hoa yếu ớt nhẹ nhàng đung đưa.

Khương Thanh Uyển thích nhất chính là những bông thược dược kia, nàng cảm thấy nó thướt tha xinh đẹp. Lúc này nhìn thấy thược dược nở hoa, không nhịn được liền dừng chân quan sát một lúc. Còn tự thân đi hái mấy đóa, giao cho tiểu nha hoàn bên cạnh cầm.

Đợi đến khi nàng cùng Mạnh di nương đến Lưu Hương viên, chỉ thấy Khương Thiên Hữu hai tay dang ra, Diêu thị hầu hạ hắn mặc quan phục đưa.

Màu đỏ của quan phục, trước ngực và phía sau lưng đều có bách thú chi vương lão hổ. Nhìn thật uy phong lẫm liệt.

Nha hoàn bày bát đũa trên bàn. Có thể nhìn thấy có mười cây dưa, tương vịt, rau ngâm. Còn có bánh sữa, cháo ngạch.

Chắc hẳn hai người vừa mới ăn xong điểm tâm.

Khương Thanh Uyển liền đối Khương Thiên Hữu cùng Diêu thị uốn gối hành lễ, trên mặt mang theo ý cười: “Nữ nhi thỉnh an phụ thân, mẫu thân.”

Quan phục đã mặc xong, Diêu thị đang định đeo đai lưng cho Khương Thiên Hữu. Nghe được thanh âm Khương Thanh Uyển, liền xoay đầu lại nhìn nàng.

Khương Thanh Uyển thấy trên mặt nàng có ý cười, nhìn rất cao hứng. Chắc hẳn đêm qua nàng cùng Khương Thiên Hữu chung đụng hòa hợp. Trong lòng không khỏi vì nàng cao hứng mà cao hứng trở lại.

Bất quá Mạnh di nương vô luận như thế nào đều không cười nổi.

Trước kia Khương Thiên Hữu đều nghỉ ở Nghi Xuân uyển của nàng, buổi sáng đều là nàng hầu hạ hắn dùng đồ ăn sáng, giúp hắn quan phục, nhưng không nghĩ tới bây giờ nàng lại phải trơ mắt nhìn một nữ nhân khác làm những việc đó. Mà nàng không thể nói điều gì.

Bởi vì người này là thê tử danh chính ngôn thuận của Khương Thiên Hữu.

Đêm qua nàng lật qua lật lại không ngủ được ngon giấc, lúc ấy còn nghĩ, Diêu thị trong lòng đối với Khương Thiên Hữu khẳng định vẫn còn oán hận, chính mình cũng không ít lần thổi gió bên tai Khương Thiên Hữu để hắn nhận định trong lòng rằng Diêu thị là một oán phụ. Đêm qua là lão thái thái bảo, Khương Thiên Hữu mới qua ngủ tại Lưu Hương viên, hai người khẳng định chung đụng cùng nhau sẽ không thoải mái. Khương Thiên Hữu tính tình lại không tốt, nói không chừng liền sẽ lập tức rời đi khỏi Lưu Hương viên, đến Nghi Xuân uyển của nàng.

Nhưng nàng đợi một đêm, Khương Thiên Hữu vẫn không tới. Mà hiện tại, nhìn xem của chỉ của hai người, chắc chắn hôm qua rất hòa hợp.

Mạnh di nương nắm tay lại thật chặt, phảng phất như có thể nghe được thanh âm các đốt ngón tay bị bóp. Nhưng nàng vậy mà không cảm thấy đau đớn.

Khương Thanh Uyển ở một bên thờ ơ nhìn thần sắc không tốt của Mạnh di nương. Nhìn Khương Thiên Hữu với ánh mắt mang theo bi thương, nhìn Diêu thị bằng ánh mắt u oán, trong lòng bỗng nhiên liền minh bạch một sự kiện.

Mạnh di nương là thật lòng yêu Khương Thiên Hữu. Chỉ có thật sự yêu một người, nhìn thấy hắn cùng nữ nhân khác ở cùng nhau trong lòng mới có sự ghen tị.

Ghen ghét có thể làm một người hoàn toàn thay đổi. Cho nên cho dù Mạnh di nương lòng dạ sâu lường, lúc này trên mặt đã không giữ được bộ dáng lạnh nhạt.

Đây là một nhược điểm rất lớn.

Khương Thanh Uyển khóe môi mang theo ý cười nhạt, từ tay của nha hoàn cầm hai cành thược dược đến, đối Diêu thị cùng khương Thiên Hữu nói: ” Con vừa mới ngang qua vườn thược dược, vừa vặn nhìn thấy chúng đã nở hoa. Con liền hái mấy đóa, nghĩ đến để cho tổ mẫu cùng mẫu thân cắm vào bình để ngắm.”

Diêu thị nghe vậy thật cao hứng, liền gọi Cẩm Bình đi tìm một bình hoa tới.

Cẩm Bình lên tiếng, mang một chiếc bình xuân xanh ngọc. Lại rót thêm nửa bình nước.

Khương Thanh Uyển liền cầm lấy thược dược đi cắm. Một mặt tỉa bớt lá trên hoa thược dược, một mặt lưu tâm nghe Mạnh di nương nói chuyện.

Mạnh di nương đã đem những cảm xúc thất thố trên mặt vừa rồi cất đi, đón Khương Trường Ninh trong tay nhũ mẫu, ôn nhu đối Diêu thị cùng Khương Thiên Hữu thỉnh an. Nhìn thật sự là mềm mại.

Khương Thiên Hữu sốt ruột đi chỉ huy tư sứ ứng mão, cùng Mạnh di nương nói hai câu nói muốn đi. Lại bị Mạnh di nương cho gọi lại: “Lão gia, đai lưng của ngài có chút lệch.”

Nói xong liền đem Khương Trường Ninh trong ngực giao cho nhũ mẫu ôm, đi đến trước mặt Khương Thiên Hữu, đưa tay chỉnh lại thắt lưng của hắn. Lại cầm áo choàng trong tay Huệ Hương khoác lên đầu vai Khương Thiên Hữu, thanh âm nhu hòa: “Cái áo choàng này là thiếp thân mấy ngày trước đặc biệt vì lão gia mà làm. Hiện tại mặc dù đã sắp sang hè, nhưng buổi sáng vẫn có chút lạnh, lão gia mặc thêm áo choàng, thiếp thân trong lòng cũng an tâm chút ít.”

Khương Thiên Hữu nghe, trong lòng liền nhu hòa. Rõ ràng vừa mới gấp gáp muốn đi, lúc này lại dừng lại, cầm Mạnh di nương tay, nhíu mày nói: “Nàng chỉ lo căn dặn ta, cũng không chiếu cố tốt chính mình. Buổi sáng lạnh, nàng ra ngoài cũng nên khoác kiện áo choàng mới phải. Tay lạnh như vậy.”

Mạnh di nương nhu tình mật ý nhìn hắn: “Lão gia ngài tốt thật tốt, thiếp thân mới có thể tốt.”

Lại căn dặn Khương Thiên Hữu trên đường cẩn thận. Sau đó đưa mắt nhìn hắn đi xa dần.

Vừa quay đầu lại, liền thấy thần sắc trên mặt Diêu thị không tốt.

Trong nháy mắt cảm thấy thật sảng khoái. Đối Diêu thị gật đầu mỉm cười: “Lão gia mặc dù dáng người lẫm liệt, nhưng trước đây ít nhiều năm cũng thống binh đánh trận nên thân thể cũng bị tổn hại. Đại phu nói muốn khỏe mạnh, nhất định không nên để nhiễm lạnh.”

Phảng phất như đang nói Diêu thị căn bản không chiếu cố Khương Thiên Hữu.

Diêu thị nghe vậy, trong lòng đương nhiên rất tức giận.

Nàng mới là thê tử Khương Thiên Hữu kết tóc, mà Mạnh di nương chẳng qua chỉ là một thiếp thất.

Bất quá nàng là người hiền lành. Dù là lúc này rõ ràng đang tức giận phát run, nhưng vẫn không nói nên được nửa lời. Chỉ có ánh mắt nhìn về phía Mạnh di nương.

Mạnh di nương trên mặt mang theo ý cười nhạt nhẽo, tuyệt không e ngại nhìn lại nàng.

Khương Thanh Uyển ở bên cạnh trông thấy, trong lòng thầm thở dài một hơi.

Mạnh di nương mặc dù là thiếp thất, nhưng nàng ta rất được Khương Thiên Hữu thích. Hiện tại con nối dõi độc nhất của Khương Thiên Hữu là nàng sinh ra. Mà trọng yếu nhất chính là, huynh trưởng của nàng năm đó là dùng mạng của mình cứu Khương Thiên Hữu, Khương Thiên Hữu cùng Khương lão thái thái trong lòng đều rất rõ ràng điểm này, sẽ không bởi vì điểm nhỏ này mà đối nàng khác trước.

Nếu như Diêu thị cùng Mạnh di nương xảy ra xung đột lúc này, đối với Diêu thị bây giờ không có gì tốt đẹp.

Khương Thanh Uyển liền để cây kéo nhỏ trong tay xuống, bưng lấy một bình hoa thược dược đi đến Diêu thị trước mặt, cười hỏi: “Mẫu thân, người nhìn xem con cắm như vậy được chứ?”

Là một đóa thược dược màu hồng cùng một đóa thược dược màu trắng. Trên mặt cánh hoa còn mang theo giọt sương, nhìn rất xinh đẹp.

Cho dù Diêu thị trong lòng hiện tại đối Mạnh di nương tức giận đến thế nào, thế nhưng biết Khương Thanh Uyển là hiếu thuận với nàng. Liền nhẹ gật đầu, nói ra: “Đẹp, cắm nhìn rất đẹp.”

Khương Thanh Uyển đem bình hoa đưa cho tiểu nha hoàn bên cạnh, phân phó nàng mang tới thư phòng. Sau đó quay đầu hướng Diêu thị nói ra: “Mẫu thân thích thì tốt.”

Lúc này Tôn di nương cùng Khương Thanh Huyên, Chu di nương cùng Khương Thanh Vân cũng lần lượt tới thỉnh an Diêu thị. Nói với nhau mấy câu, liền muốn đi Tùng Hạc đường thỉnh an lão thái thái.

Thiếp thất không có tư cách thỉnh an lão thái thái, cho nên Tôn di nương cùng Chu di nương thỉnh an xong Diêu thị sau đó, liền rất tự giác cáo lui, quay người muốn đi.

Nhưng Khương Thanh Uyển lúc này gọi các nàng lại: “Hai vị di nương xin dừng bước.”

Nhìn ra được Tôn di nương cùng Chu di nương đều người an phận, cũng không uy hiếp được Diêu thị, cho nên Khương Thanh Uyển đối với các nàng vẫn rất khách khí.

Tôn di nương cùng Chu di nương nghe thấy vậy, bận bịu dừng bước lại, hỏi: “Xin hỏi tam cô nương có lời gì?”

Vĩnh Xương bá phủ lớn như vậy, phát sinh vài việc gì đó mọi người sẽ biết? Đều biết đêm qua lão gia ngủ lại tại nơi này của thái thái. Trong lòng cũng không dám khinh thường Diêu thị, hôm nay một sáng liền vội vàng tới thỉnh an. Tự nhiên đối với Khương Thanh Uyển cũng không dám khinh thường.

Mà hôm qua tại cửa sân Tùng Hạc đường, hai người bọn họ tận mắt thấy vị tam cô nương này đối với Mạnh di nương như thế nào rồi. Nào đâu còn dám khinh thị nàng? 

Chỉ thấy Khương Thanh Uyển trên mặt mang chút ý cười,  nói rằng: “Nghi Xuân uyển cũng tiện đường hai vị di nương này, hai vị di nương sao không chờ Mạnh di nương một chút, cùng nhau trở về? Trò chuyện với nhau, trên đường cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.” 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.