Thế Thúc

Chương 34: Khổ Tận Cam Lai



Phụ nhân họ Lý, tên Yến Như. Biết Thôi Quý Lăng đã biết được nàng từng là cống nữ, liền đem thân thế thật lòng báo lại.

“Thiếp thân thuở nhỏ sinh ra và lớn lên tại thôn Hiền Phụng, phụ thân là tú tài. Năm đó có người nhập thôn, nói là phụng ý chỉ của Ninh vương đi khắp nơi tìm mỹ nhân. Thiếp thân bất hạnh bị bọn hắn nhìn trúng, phải tách rời phụ mẫu cùng người nhà, tiến vào Ninh vương phủ học lễ nghi ba tháng. Về sau cùng với một nữ tử khác bị đưa vào kinh thành. Trong cung ba năm, tham sống sợ chết. Về sau cung bị phá, thừa dịp rối loạn chạy ra khỏi nơi ấy. Nguyên nghĩ hồi hương, nhưng núi cao, nước xa khó đi, lại nghĩ thân đã là tàn hoa bại liễu, trở về chỉ sợ liên lụy phụ mẫu cùng người nhà bị người đời trào phúng, nên trên đường liền gả cho một người. Bất hạnh, năm ngoái trượng phu đã qua đời, nên một thân một mình sống ở đây. Nay được Chu tướng quân yêu mến, thiếp thân nguyện lấy liễu yếu đào tơ, phó thác cây cao.”

Thôi Quý Lăng nghe những lời nàng nói, liền biết phụ nhân này đúng là có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Lại thấy khi nàng tự thương hại thân thế, trong mắt Chu Huy đều là không nỡ bỏ, liền xác thực hắn đối phụ nhân này một mảng thâm tình.

Trong lòng cũng minh bạch, hiện tại trong lòng vị này phụ nhân này đối với Chu Huy chỉ sợ cũng không có bao nhiêu thâm tình. Dù sao hai người cũng chỉ mới ở cùng một chỗ hơn hai ngày, chắc hẳn cũng chưa nói được mấy câu. Bất quá để một phụ nhân ở nơi thâm sơn cùng cốc kiếm ăn cũng thực gian nan, mặc dù bên má phải của Chu Huy có một vết sẹo, nhưng tướng mạo kỳ thật rất đoan chính. Lại có một đoạn duyên (1), cùng hắn rời đi khỏi nơi đây, cùng hắn thành thân chính là lựa chọn tốt nhất trước mắt nàng.

(1) Đoạn duyên: ở đây ý chỉ sự tình anh nhìn thấy chị trên cỗ xe mà chở chị tiến cống cho hoàng đế đó mọi người.

Bất quá trong lòng Thôi Quý Lăng cũng rõ ràng, vị nữ tử này sống không dễ.

Vốn có thể gả cho một lang quân, bình an hoà thuận sống qua ngày, nhưng tai họa bất ngờ ập đến lại phải làm cống nữ, bị đưa vào trong cung, về sau lại phiêu linh đến tận đây. Cũng may hiện tại có Chu Huy thực tình đối đãi nàng, cũng coi là khổ tận cam lai.

Hắn nhẹ gật đầu, nhìn Chu Huy nói: “Chén rượu mừng này của ngươi và Lý cô nương nhất định ta sẽ tới uống.”

Trong lòng Lý Yến Như khá sợ vị Tĩnh Ninh hầu gia này. Mặc dù hắn trời sinh tướng mạo thanh tú, nhưng nhìn quá lạnh lùng. Cho dù cách hắn vài chục bước, vẫn có thể cảm nhận được rõ khí thế áp bách mà đối phương truyển đến.

Thời điểm hắn đối mặt với Chu Huy bộ dạng tương đối ôn hòa. Nàng thật không dám tưởng tượng khi hắn đối mặt với những người khác sẽ có bộ dáng gì.

Cho nên không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ cúi đầu nhìn giày xanh vải trên chân mình. Trái tim đập nhanh hơn một chút.

Nàng luôn cảm thấy ánh mắt vị Tĩnh Ninh hầu gia này nhìn người rất lợi hại, nhìn ra nội tâm, suy nghĩ của nàng, biết nguyên nhân nàng vì sao lại đáp ứng Chu Huy, cùng hắn rời đi.

Cũng may rốt cục cũng nghe được Thôi Quý Lăng câu nói này, không khỏi thầm thở dài một hơi.

Nàng cùng Chu Huy, hai người đều đối Thôi Quý Lăng hành lễ cám ơn. Sau đó hai người rời khỏi, Lý Yến Như tự đi thu thập đồ đạc, Chu Huy cáo biệt thị vệ vẫn ẩn giấu trong bóng tối chuẩn bị lên đường.

***

Thời điểm Khương Thanh Uyển và Khương lão thái thái trở lại Vĩnh Xương bá phủ đã là chạng vạng tối. Ánh tà dương chiếu lên những bức tường nơi phía sau cửa, tất cả đều là màu vàng kim huy quang.

Lão thái thái khi ở trên xe ngựa đã ngủ một chút, lúc này trông người có tinh thần hẳn, khí sắc cũng rất tốt. Nhưng Khương Thanh Uyển vì trên đường trở về nghĩ đến một số việc đời trước, trong lòng khó chịu, thoạt nhìn tinh thần có phần sa sút.

Khương lão thái thái đến cùng vẫn quan tâm đến cháu gái của chính mình, ân cần hỏi han: “Ngươi ổn không?”

Khương Thanh Uyển ngẩng đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười với nàng: “Tổ mẫu, con không sao. Chỉ là, trong lòng vẫn còn cảm thấy có chút sợ hãi.”

Khương lão thái thái cũng hiểu được, liền ân cần nói với nàng: “Ta minh bạch. Đợi chút nữa trở về dùng xong bữa tối, ngươi hãy trở về phòng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Khương Thanh Uyển nhẹ gật đầu.

Tổ tôn hai người cùng nhau trở về Tùng Hạc đường. Đám người Khương Thiên Hữu, Diêu thị cùng Khương Thanh Huyên đã sớm chờ tại nơi đó.

Tiến cung chính là một chuyện đại sự, tất cả mọi người trong Vĩnh Xương phủ đều lo lắng đề phòng, sợ trong cung truyền tới tin tức xấu. Lúc này thấy Khương lão thái thái và Khương Thanh Uyển bình an vô sự trở về, đều vội vàng đến đón.

Mời Khương lão thái thái đến ngồi xuống giường La Hán. Tiểu nha hoàn cầm trà đi tới, đám người vấn an xong, ngồi xuống, liền hỏi những chuyện xảy ra trong cung.

Biết được Khương lão thái thái đã gặp Tiết thái hậu và Thôi hoàng hậu, thậm chí Tiết thái hậu còn mời Khương lão thái thái lúc nhàn rỗi thì tiến cung cùng nàng tâm sự, mọi người nghe vậy, đều rất cao hứng.

Nếu lọt được vào mắt xanh của thái hậu, điều đó đối với Vĩnh Xương bá phủ khẳng định là tốt.

Lại nói về sự tình của Khương Huệ phi, cũng mơ hồ có ý nghĩ chọn hai vị cô nương trong phủ vào cung bồi học cho hai vị công chúa. Còn nghiêm lệnh không cho đám người đem những điều này đi nói với người ngoài một chữ. Nếu không tuân theo, sẽ trị theo gia pháp.

Đám người nghe xong lại càng cao hứng.

Có thể vào cung bồi học công chúa, đây chính là cơ hội tốt để có thể thân cận với thái tử và nhị hoàng tử. Nếu may mắn được chọn làm thái tử phi hoặc hoàng tử phi, đây nhất định là việc tốt. Coi như không được thái tử hay hoàng tử nhìn trúng, thì về sau việc chọn mối hôn sự khẳng định cũng tốt hơn rất nhiều so với hiện tại. Mà không phải nhà thế gia nào cũng có thể đưa nữ nhi tiến cung bồi học cho công chúa, đây là chuyện rất vinh dự.

Bất quá dựa vào ám hiệu của Khương lão thái thái, Khương Thanh Uyển khẳng định phải tiến cung bồi học cho công chúa, về phần một người còn lại, nàng vẫn chưa quyết định rốt cuộc sẽ lựa chọn ai.

Khương Thanh Ngọc khẳng định người được chọn sẽ là nàng.

Nàng cảm thấy địa vị của mình trong Vĩnh Xương bá phủ này là tôn quý nhất. Coi như nàng là con thứ, Khương Thanh Uyển là con vợ cả, nhưng trong lòng dù sao vẫn cảm thấy Khương Thanh Uyển chỉ là dã nha đầu đến từ nông thôn, làm sao có thể sánh được với nàng? Hiện tại Khương Thanh Uyển có thể vào cung bồi học cho công chúa, nàng sao lại không thể đi? Khẳng định Khương lão thái thái chọn lựa nàng.

Trong lòng không khỏi dương dương đắc ý, chờ đến một lúc sẽ đem chuyện này nói cho Mạnh di nương biết.

Khương lão thái thái cùng đám người nói chuyện một hồi, nha hoàn mang đồ ăn liền tiến tới, hỏi nhỏ bên cạnh Khương lão thái thái khi nào thì bày cơm.

Khương lão thái thái trong cung một ngày, cũng chưa ăn gì, lúc này liền cảm thấy đói bụng, vừa nghe cơm tối đã xong, liền gọi nha hoàn bày bàn cơm.

Buổi sáng hôm nay Phù Dung được Khương lão thái thái nói mấy câu kia, cả ngày người đều như tung bay. Lúc này chính mình phân phó tiểu nha hoàn bày bàn cơm bằng dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến.

Khương Thanh Uyển nhìn thoáng qua chìa khóa vàng óng được treo bên hông nàng, quay đầu không nói gì.

Sau bữa ăn, mọi người lại nói chuyện với Khương lão thái thái một lát, thấy nàng có chút mệt mỏi, liền hành lễ cáo từ, mời lão thái thái đi nghỉ ngơi sớm.

Vẫn là gọi tiểu nha hoàn Xuân Yến, cầm đèn lồng đưa Khương Thiên Hữu tới Nghi Xuân uyển. Diêu thị nhìn thân ảnh hắn ở trong màn đêm dần biến mất, trong mắt khó nén được sự thất vọng, lạc lõng.

Bất quá cũng không nói gì thêm, ngược lại đi đến đông sương phòng, ân cần hỏi thăm Khương Thanh Uyển.

Khương Thanh Uyển đúng là có chút mệt mỏi, khi ngồi trên giường mộc thân thể lệch qua chỗ tựa lưng bên trên. Bất quá cũng chỉ ở trước mặt Diêu thị mới buông lỏng.

Khương lão thái thái mặc dù bây giờ đối với nàng rất tốt, nhưng trong lòng nàng minh bạch, đó là vì mình hợp ý, tận lực làm cháu gái nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn. Khương lão thái thái trước kia đối với Khương Thanh Uyển không được tốt. Mà Khương Thiên Hữu tất nhiên không cần phải nói, đối với nữ nhi này cũng như vậy mà thôi. Trong mắt của hắn cũng chỉ có Mạnh di nương và hai nhi tử mà của nàng. Chỉ có Diêu thị mới thật lòng đối đãi nàng.

Khương Thanh Uyển liền trả lời: “Mẫu thân yên tâm, mọi chuyện đều ổn.”

Diêu thị yên lòng. Nhưng lại nhớ tới Khương lão thái thái đã nói Khương Thanh Uyển phải tiến cung bồi học cho công chúa, do dự một hồi, hỏi: “Chuyện tiến cung làm người bồi học này, trong lòng con nghĩ thế nào?”

Mặc dù có thể tiến cung bồi học cho công chúa là vinh quang vô hạn, nhưng trong lòng Diêu thị biết, một khi đã tiến cung, nhất định sẽ phải đối mặt với những quý nhân kia, làm sao có thể tự tại như ở trong nhà? Cho nên muốn nghe ý tứ của Khương Thanh Uyển một chút.

Khương Thanh Uyển âm thầm thở dài.

Nàng không muốn vào cung, nhưng chỉ sợ chuyện này không phải do nàng quyết định. Dù sao thứ nhất là do Khương lão thái thái đặc biệt yêu cầu, thứ hai, hiện tại Vĩnh Xương bá phủ cũng chỉ có một mình nàng là đích nữ.

Đã không được Khương Thiên Hữu thích, nếu như lại ngỗ nghịch lão thái thái, chỉ sợ thời gian về  sau nàng tại Vĩnh Xương bá phủ này nhất định sẽ không dễ chịu. Còn liên lụy tới Diêu thị.

Nghe nói những ngày gần đây lúc nào Khương Thiên Hữu khó chịu sẽ tới Nghi Xuân uyển, rất ít khi đi hương vườn. Hôm nay lúc ăn cơm, nàng ở một bên nhìn thấy thái độ của Khương Thiên Hữu đối với Diêu thị cũng không mấy thân thiện, sau bữa ăn lại tới Nghi Xuân uyển.

Không khỏi vì Diêu thị mà  lo lắng, nàng liền ôn nhu nói ra: “Chuyện này, nên thuận theo tự nhiên. Nếu có thể tiến cung bồi học công chúa, tốt xấu cũng có thể có thêm kiến thức. Nhìn chung cũng không phải chuyện xấu.”

Theo nàng biết, hiện tại hai vị công chúa của Khương huệ phi bên người đều có ngươi bồi học. Mặc dù không phải người xuất thân từ thế gia đặc biệt hiển hách, nhưng cũng đều là nữ nhi nhà đại thần trong triều, muốn tìm sai lầm của các nàng trong lúc không cấp thiết cũng khó có thể tìm ra được. Việc này vẫn sẽ cứu vãn được tình thế. Hết thảy chỉ có thể chờ đợi biến cố.

Diêu thị lúc này mới yên lòng. Lại cùng nàng nói mấy câu, thấy nàng sắc mặt hơi yếu, liền dặn nàng đi nghỉ ngơi. Sau đó Diêu thị cũng hồi Lưu Hương viên.

Khương Thanh Uyển tiễn nàng ra khỏi phòng. Sau đó gọi Lục La múc nước tới cho nàng rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong nàng liền lên giường nghỉ ngơi.

Ngày hôm nay thật sự mệt, Khương Thanh Uyển lên giường chỉ trong chốc lát sau liền ngủ mất. Ngay cả mộng cũng không có. Lúc tỉnh lại nhìn nắng sớm ngoài cửa sổ, nàng có chút  kinh ngạc.

Cũng có chút mơ hồ.

Đang muốn gọi Lục La hầu hạ nàng rời giường, bỗng nhiên nghe được phòng trên truyền đến một trận huyên náo. Lắng tai nghe trong chốc lát, nàng nghe được tiếng nói tức giận của Khương lão thái thái. Còn có tiếng người khóc, giải thích thanh minh.

Khương Thanh Uyển biết, đây là Khương lão thái thái thu lưới.

Chậm rãi rời giường mặc quần áo, ngồi tại bàn trang điểm, chỉ thấy rèm vén lên, nắng sớm phía ngoài nghiêng vào phòng.

Là Lục La trở về.

Khương Thanh Uyển cầm trong tay một chiếc lược gỗ thanh đào, một mặt chậm rãi chải lấy tóc của mình, một mặt hỏi: “Phòng trên có chuyện gì xảy ra? Làm sao lại náo thành như vậy?”

Ánh mắt Lục La rất khâm phục nhìn nàng.

Hiện tại phòng trên xác thực náo lợi hại, bọn hắn ở đông sương phòng cũng có thể nghe được thanh âm. Khi nãy nhị tiểu thư kìm nén không được tính tò mò của mình, tóc tai không chải, mặt cũng không rửa, liền chạy qua nhìn. Bị lão thái thái quát lớn mấy câu. Nhưng tam tiểu thư thấy  ầm ĩ như vậy, còn có thể trấn định ngồi ở chỗ này hỏi nàng sự tình.

Lục La cung kính trả lời: “Hồi tiểu thư. Sáng sớm nay lão thái thái chải đầu, chải kỹ búi tóc muốn mang đồ trang sức, nên gọi Phù Dung cầm chìa khoá tới mở hộp trang sức để chọn trang sức. Nhưng chọn chọn, liền phát hiện thiếu một đôi vòng vàng, cây trâm khảm bảo thạch chân trâu, đôi khuyên tai đỏ kim. Lão thái thái nói cây trâm cùng, đôi vòng và mặt dây chuyền hôm qua rõ ràng vẫn còn, hiện tại sao lại không thấy tăm hơi? Còn nói hôm qua đem chìa khóa hộp trang sức giao cho Phù Dung giữ gìn, nhưng bây giờ nàng lại mất đồ. Phù Dung quỳ xuống, nói chìa khoá này nàng một bảo quản cẩn thận, không để cho bất luận kẻ nào chạm qua. Chỉ nói cây trâm cùng khuyên tai nhất định vẫn ở còn trong phòng. Lão thái thái liền gọi Đào Diệp dẫn nha hoàn tới tìm các nơi trong phòng một lần, vẫn không thấy. Lão thái thái liền tức giận, nói Phù Dung biển thủ (2). Bảo Đào Diệp dẫn nha hoàn bà tử tới tìm kiếm ở trong phòng của Phù Dung. Còn nói chỉ sợ Phù Dung có người giúp đỡ, sai Đào Diệp đem các rương của nha hoàn trong viện cẩn thận lục soát. Hiện tại Phù Dung vẫn còn quỳ gối trong phòng.”

(2) Biển thủ: Biển thủ là hành vi gian dối biến tài sản công thành tài sản riêng. Người biển thủ tài sản là người có quyền hạn, trách nhiệm đối với việc quản lý tài sản bị biển thủ.

Quả nhiên đúng như suy nghĩ của chính chính mình sở liệu.

Bất quá lão thái thái đã động, mình lại một mực ở tại đông sương không đi ra cũng không tốt. Khương Thanh Uyển nghĩ nghĩ, liền gọi Lục La nhanh đi xách nước tới cho nàng rửa mặt. Rửa mặt xong, thay y phục ra ngoài, nàng liền mang theo Lục La hướng lên phòng trên mà đi.

Kiwi: Hehe, vì tuần này là tuần đầu tiên của năm 2019 nên kiwi up liền 4c nha <3. Chúc mn năm mới vui vẻ ^^


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.