Ngày hôm sau khách sạn liền bắt đầu chính thức hoạt động.
Vì nằm bên bờ biển, gần núi và ven biển, cách đó không xa là cảnh khu nổi tiếng của địa phương, người qua lại rất nhiều, hơn nữa chương trình trước khi quay đã tuyên truyền quảng cáo, sắp đến giờ cơm trưa đã có không ít khách đến, giống như sắp đem cửa khách sạn đạp đổ vậy.
Bếp trưởng sẽ căn cứ theo món mà khách gọi để thay đổi, cứ như vậy, mấy MC không ngừng đổi giữa hai thân phận chủ trì và phục vụ mà bận rộn cả lên.
Nam Âm bên này mới vừa bưng một phần tôm xào trứng mà Chu Vãn Dạng làm xong, vừa đi ra phòng bếp, liếc mắt liền nhìn thấy Giang Kinh Tá đứng bên cửa.
Dáng người của Giang Kinh Tá như cái giá treo áo hình người, bao bố mang lên người anh cũng có thể được anh biến thành hàng hiệu, đứng lẳng lặng ở đó, tùy tiện chụp một bức cũng trở thành ảnh tạp chí, nhưng không biết có phải là do ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy, Giang Kinh Tá hình như đang tạo dáng?
Vụ hôn gián tiếp ngoài ý muốn tối qua còn rõ ràng ở trước mắt, vì chứng mình bản thân thật sự không thèm để ý, Nam Âm cố gắng áp chế cảm giác không được tự nhiên trong lòng, thời điểm đi ngang qua Giang Kinh Tá, nhẹ nhàng nói một câu, “Ngài là đang pose dáng à?”
Giang Kinh Tá vốn ở ngoài phòng bếp cố ý chờ Nam Âm, vươn tay muốn bưng dĩa đồ ăn cho cô, Nam Âm lại tránh qua, nên anh bất đắc dĩ đi theo sau Nam Âm đến khu dùng cơm, “Đồ ăn hình như đều được bưng lên hết rồi, anh không có việc gì làm.”
Nam Âm mím môi không nói gì, lúc đem đồ ăn lên mỉm cười nói với khách hàng mấy câu, rồi theo đường cũ trở lại, sau khi xác định toàn bộ đồ ăn đã được bưng lên, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Bận rộn cả một buổi sáng, rốt cuộc cũng có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút rồi.
“Vì sao em không nói lời nào?” thấy Nam Âm không thèm nhìn mình, Giang Kinh Tá chưa từ bỏ ý định, lại hỏi.
Nam Âm lúc này mới chú ý tới Giang Kinh Tá vẫn đi theo phía sau mình, nhíu mày đang muốn mở miệng, chợt nghe anh nói, “Em có phải còn nhớ đến chuyện hôm qua hay không,” như không nhìn thấy khuôn mặt đang dần đỏ lên của Nam Âm, Giang Kinh Tá tiếp tục nói, “Em không cần phải để trong lòng, cũng chỉ là ngoài ý muốn…….”
Đầu Nam Âm hôm nay đều quanh quẩn mấy từ này, kể cả tối qua cô cũng trằn trọc khó ngủ, mắt thấy Giang Kinh Tá sắp lặp lại mấy từ đó, cô liền cuống cuồng, kiễng chân giơ tay lên che lấy miệng Giang Kinh Tá, “Anh đừng nói nữa.”
Nhìn thấy vành tai Nam Âm đỏ lên, đôi mắt Giang Kinh Tá liền hiện lên ý cười, “Ngượng hả?”
Nam Âm không biết Giang Kinh Tá nói gì, chỉ cảm thấy có hơi thở ấm áp phả vào lòng bàn tay mềm mại của cô, ngứa, cảm giác tê dại len lỏi khắp lòng bàn tay.
Cô ngẩn ra, có chút bối rối thu tay lại, chà chà lên quần áo mình, ngữ khí có vài phần giấu đầu hở đuôi, “Đó chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, em đã quên rồi, anh đừng nhắc nữa.”
“……….” khóe môi Giang Kinh Tá nhếch lên một độ cong hoàn mỹ, anh yên lặng nhìn Nam Âm, ánh mắt ôn nhu, “Được, anh không nhắc nữa.”
Nam Âm vô cùng ngạc nhiên, vì sao lần này Giang Kinh Tá lại dễ nói chuyện như vậy, cô nâng mắt liền chạm vài ánh sáng nhu hòa nhỏ vụn trong đôi mắt anh, theo bản năng mở miệng muốn nói gì đó, nhưng một hồi lại không nói được gì.
Giang Kinh Tá nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của Nam Âm, cực lực áp chế cảm giác vui sướng dâng trào, nhịn không được nâng tay, sờ lên đỉnh đầu Nam Âm, đầu hơi cúi, vô cùng nghiêm túc, “Trên tóc em dính gì này.”
Ở trước mặt Nam Âm, Giang Kinh Tá vân vê tóc cô, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng còn giả bộ phẩy phẩy trong không khí.
“Gì vậy?” động tác của Giang Kinh Tá quá nhanh, Nam Âm không thấy rõ anh lấy gì trên đỉnh đầu cô, không kìm được tò mò hỏi.
“Chỉ là thứ bẩn mà thôi.” Giang Kinh Tá khoa tay múa chân trước mặt Nam Âm, “Ở trong tay anh, gió thổi một cái liền bay đi mất rồi.”
“Ấu trĩ.” Nam Âm bị động tác của Giang Kinh Tá làm cho buồn cười, nhưng lại cố gắng bày ra bộ dáng nghiêm túc, khuôn mặt bởi vì dùng sức mà có chút đỏ, mắt hạnh còn mang theo hơi nước.
Nhìn phản ứng của Nam Âm, Giang Kinh Tá liền có tinh thần, vừa đi theo Nam Âm tới ngồi cạnh cửa sổ vừa nói, “Em có biết vừa nãy em đi đường như thế nào không?”
Nam Âm rót một lý trà cho mình, nhìn về phía Giang Kinh Tá lắc lắc đầu, có chút khó hiểu không biết vì sao Giang Kinh Tá lại vô duyên vô cớ nhắc tới tư thế đi của cô.
“Giống như vậy này.” Thấy Nam Âm nhìn trên người mình, Giang Kinh Tá càng thêm cố gắng bắt chước cô, “Lúc đi ngang qua anh, ngẩng đầu, cằm hất lên, bả vai thẳng tắp, nhìn không chớp mắt, còn mang theo thanh âm giễu cợt, giống hệt con thiên nga trắng kiêu ngạo.
Hình dáng Giang Kinh Tá vô cùng buồn cười, làm cho Nam Âm bật cười chính là động tác bắt chước cô của anh, không đặc biệt giống, nhưng lại có chút buồn cười, Nam Âm nhịn không được bật cười thành tiếng, cầm lấy con búp bê nhỏ một bên ném về phía Giang Kinh Tá, “Em đâu có như anh vậy.”
Giang Kinh Tá nhanh tay nhanh mắt bắt được búp bê Nam Âm ném tới, “Giống cũng khoảng tám phần.”
Nam Âm nhìn anh, vừa định nói gì đó liền thoáng nhìn thấy Thẩm Điềm đang đi về hướng này, tiếp theo là thanh âm ngọt đến chán ghét, “Kinh Tá, Nam Âm, hai người đang làm gì vậy? Trông rất vui vẻ nha.”
Nam Âm chỉ cảm thấy bản thân bị giọng nói của cô ta làm cho nổi lên một trận da gà, ý cười trên mặt Giang Kinh Tá cũng thu lại, tiếng nói nhàn nhạt, “Nói chuyện mà thôi.”
Không khí xung quanh liền trở nên yên lặng.
Có lẽ cũng nhìn ra được chính mình không thể hòa hợp vào không khí của Giang Kinh Tá và Nam Âm, Thẩm Điềm liền thấy bẽ mặt, sau đó tìm cớ rời đi.
Cả một buổi chiều rửa chén bát, sửa sang lại bàn ăn và chuẩn bị bữa tối rất nhanh liền trôi qua.
Cái cây cao ngất đứng thẳng ngoài khách sạn được treo đầy đèn nháy sáng rực, lấp lánh, tôn thêm cảnh biển hoàng hôn, tăng thêm vài phần sôi nổi náo nhiệt.
Khu dùng cơm ở khách sạn đều là thanh âm của ly cốc đụng vào nhau, tầng một thỉnh thoảng còn truyền đến những tiếng hát nhẹ nhàng.
Một bài kết thúc, liền lập tức tự động phát lên bài khác.
Nghe được giai điệu quen thuộc, Nam Âm ngẩn người, trên mặt có chút ngượng ngùng, Giang Kinh Tá lại như phát hiện được một lục địa mới, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Nam Âm, “Nam Âm, có phải là bài hát của em không?”
Mấy người khác vốn không phát hiện, nghe Giang Kinh Tá nói vậy, ánh mắt nhịn không được đều chuyển đến trên người Nam Âm.
Bị mọi người nhìn chăm chăm, Nam Âm xấu hổ gật đầu, giải thích, “Là ca khúc chủ đề của bộ phim truyền hình em đóng năm ngoái, ca từ quả thật rất hay…..”
“Hát thành lời càng hay hơn so với ca từ.” Giang Kinh Tá mở miệng khích lệ.
Chu Vãn Dạng nhìn thấy bộ dáng hoàn toàn sùng bái còn vì Nam Âm mà kiêu ngạo của Giang Kinh Tá, không kiềm chế được mà cười khẽ ra tiếng, “Kinh Tá có hiểu biết đối với âm nhạc à?”
Không đợi anh mở miệng trả lời, Chu Vãn Dạng nhìn thoáng qua khu dùng cơm, sau đó nói với Giang Kinh Tá, “Chị thấy có vài vị khách là fan của em đấy, hay là em lấy ghi-ta qua đó đàn một bài, thuận tiện còn có thể cùng hợp tác với Nam Âm một chút.”
Vừa nghe thấy cùng hợp tác với Nam Âm, Giang Kinh Tá có hơi động tâm, nhưng lại nghĩ đến gì đó, xua tay từ chối, “Không được không được, nghe Nam Âm hát là được rồi, tôi không lên bêu xấu đâu.”
“Khiêm tốn như vậy?” thấy Giang Kinh Tá cự tuyệt, Nam Âm nhịn không được mở miệng trêu chọc, “Quả thật có chút không giống anh.”
Cô hơi ngừng, “Hình như em vẫn chưa từng thấy anh đụng qua nhạc cụ, nên muốn nghe xem sao.”
“…….. bàn 02 hình như muốn tính tiền, anh đi trước đây.” Sợ nghe Nam Âm tiếp tục nói, bản thân sẽ không khống chế được xúc động cầm lấy ghi-ta, Giang Kinh Tá cơ hồ chạy trối chết rời đi.”
Thẳng đến khi khách đều rời đi hết, lúc này Giang Kinh Tá mới chậm chạp thu dọn đồ rồi lên tầng nghỉ ngơi.
–
Nam Âm vừa mới che máy quay lại đi vào phòng tắm tắm rửa, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa rất nhỏ.
Không rõ ràng, nhưng đủ để cô nghe thấy.
Cô ngừng động tác, thả quần áo xuống, đi đến cạnh cửa, nhỏ giọng hỏi, “Ai vậy?”
Khách sạn vẫn chưa có khách nghỉ lại, cũng chỉ có sáu người bọn họ, Nam Âm không nghĩ ra ai sẽ đến tìm cô lúc này.
“Là anh.”
Tiếng nói ngoài cửa có chút khàn khàn, Nam Âm lập tức liền nhận ra là thanh âm của Giang Kinh Tá.
Không do dự, cô cố gắng không để tiếng của mình phát ra quá lớn, cẩn thận mở ra chút khe hở, nhìn Giang Kinh Tá đang đứng trong bóng tối, “Làm sao vậy?”
“Không phải nói muốn nghe anh đàn ghi-ta sao?” Nam Âm cúi đầu, lúc này mới thấy được Giang Kinh Tá đang cầm chiếc đàn ghita của khách sạn, “Mọi người còn chưa ngủ, anh liền qua đây tìm em.”
Nam Âm đối với Nam Âm không quá phòng bị, lách người qua để cho anh tiến vào, đóng cửa lại, ngữ khí có chút tò mò, “Vậy lúc nãy tại sao anh không đàn trước mặt mọi người?”
Giang Kinh Tá tìm đến chiếc ghế nhỏ trong phòng Nam Âm ngồi xuống, giọng nói tùy ý không nặng không nhẹ, giống như thuận miệng không để trong lòng, cũng có lẽ thuộc về suy nghĩ của riêng mình anh, “Không muốn đàn cho bọn họ nghe, chỉ đàn cho em nghe thôi.”
Nam Âm bởi vì câu trả lời của anh mà sửng sốt, không kịp nghĩ nhiều, Giang Kinh Tá sờ sờ túi áo, rồi từ từ bắt đầu đàn.
Giang Kinh Tá bày ra tư thế, thủ pháp gảy đàn nhìn qua cũng rất chuyên nghiệp, âm thanh trôi chảy, tràn ngập linh tính lại mượt mà, êm dịu, vô cùng nhịp nhàng, hài hòa.
Giống như vô ý, liếc qua bộ dáng kinh ngạc thất thần của Nam Âm, cơ thể Giang Kinh Tá vốn căng cứng lại dần thả lỏng,
Cũng không biết qua bao lâu, lúc này Giang Kinh Tá mới ôm đàn ghi-ta đứng lên, nhìn về phía Nam Âm đầy mong chờ, “Anh đàn thế nào?”
Nam Âm buông mắt, lông mi dài hạ xuống một tầng bóng mờ, vẻ mặt có chút phức tạp, chậm rãi bước thong thả tới gần Giang Kinh Tá.
Giống như căn bản không thấy được khoảng cách gần đến nỗi không thể gần hơn vừa giữa mình và Giang Kinh Tá, Nam Âm nghiêng người ghé sát vào trong ngực Giang Kinh Tá, Giang Kinh Tá chỉ cảm thấy một mùi thơm ngát chui vào mũi làm cho người ta muốn ngừng mà không được, còn có một bàn tay mềm mại sờ lên bên hông anh.
Cách một lớp vải đơn bạc, anh có chút ngứa, nhưng lại không nỡ tránh đi.
Túi áo nhẹ đi, Giang Kinh Tá mới phục hồi lại tinh thần, liền nhìn thấy di động của mình bị Nam Âm cầm trên tay.
Trên màn hình có đoạn nhạc ghi-ta mẫu anh vừa mới mở, trên bài nhạc còn có thời gian chạy từng phút từng giây.
Giang Kinh Tá nhất thời cảm thấy xấu hổ, cảm giác căng thẳng lại lần nữa kéo tới, “Cái này, anh cũng không biết màn hình làm sao lại hiện lên như vậy nữa.”
“A.” Thanh âm bừng tỉnh ngộ ra, âm điệu kéo dài.
Nhìn thấy mặt của Nam Âm, hô hấp Giang Kinh Tá hơi cứng lại, hơn nữa xấu hổ vì bị phát hiện, nên không biết phải nói gì.
Ở trước mặt Nam Âm, anh thậm chí có suy nghĩ muốn trực tiếp đâm đầu vào tường.
Im lặng vài giây, bỗng nhiên tiếng của Nam Âm đột ngột vang lên, “Ít nhất anh phối hợp cũng rất tốt, nếu không phải khúc giữa sai một nhịp, thì em cũng không nghe ra được.”
Nghe được Nam Âm vạch trần, Giang Kinh Tá ảo não cúi đầu, nhìn qua có chút ủ rũ.
“Có điều rất tốt,” cô nói xong, liếc mắt qua, lộ ra tươi cười, bình tĩnh nhìn anh, “Em nói thật.”
“Thật ra vừa nãy em không nghe tiếng ghi-ta kỹ.”
“Hử?” Giang Kinh Tá có chút khó hiểu.
“Bạn Giang Kinh Tá, bạn đối với bản thân có hiểu lầm gì à?” anh không nghĩ tới Nam Âm sẽ dùng lời anh từng nói trả lại cho hắn, nhưng trong hoàn cảnh này lại càng thêm nghi hoặc.
“Anh ở ngay đây, thì ai còn có thể nhìn thấy nghe thấy những thứ khác được nữa.” Cô dừng một chút, “Ít nhất là em làm không được.”
Anh sửng sốt, vài giây sau mới ngẫm ra ý tứ của Nam Âm.
Nam Âm là đang khen anh đẹp trai đúng không?
Tác giả có lời muốn nói:
Tá Ca: Tôi còn không phải là muốn ra vẻ một chút trước mặt vợ mình thôi sao? Tôi dễ dàng lắm sao (trong lòng chua xót)
# ra vẻ không thành, ở trước mặt cô vợ nhỏ mất mặt chết đi được #
# Cô vợ nhỏ của tôi thật biết tán tỉnh, muốn kết hôn quá đi #