Bàn tay kia không chạm được mấy giây, đến khi Tân Quỳ gần như đã ổn định liền thu lại.
Cô vừa mới đi qua đây, xung quanh vẫn còn có chút ánh sáng mờ ảo chiếu dưới chân, đại khái còn có thể nhìn thấy đường. Trước mắt đã sắp tới đích, hàng ghế bên cạnh đều xếp so le thành bậc thang, rất dễ vấp phải.
Tân Quỳ không còn thừa nhiều thời gian, tình huống khẩn cấp, cũng không bận tâm quá nhiều. Trong khi cô tự ổn định lại thì quay đầu thấp giọng nói với người tốt bụng kia, “Cảm ơn.”
Giọng nói của cô rất nhẹ, tuy rằng xung quanh không tính là quá yên tĩnh, nhưng giọng nói dịu dàng này vẫn lan tỏa trong không khí.
Đối phương có thể đã nghe thấy, cơ thể yên lặng cong xuống.
Hình như còn gật gật.
Chắc là đối phương nghe thấy lời cảm ơn của cô.
Tân Quỳ tự gật đầu một cái rồi sau đó xoay người, chạy nhanh như chớp về phía trước.
Còn cách đó không xa, chỉ còn vài bước nữa là đến rồi.
“Máy quay ở ngay phía sau chỗ ngồi, ống kính ở góc chính diện, cô đợi lát nữa ngước mắt là có thể thấy điểm đỏ, mười giây sau chuẩn bị bắt đầu.”
Nhân viên công tác trong tai nghe dặn dò cô đợi chút
—— Nhân viên dặn cô qua tai nghe về hướng máy quay chút nữa ghi hình trực tiếp cho cô để cô có thể tìm được đúng vị trí ống kính.
Đếm ngược bắt đầu.
Mười, chín, tám,… ba hai, một!
Toàn bộ hội trường ở giây cuối cùng nháy mắt sáng lên, Tân Quỳ đón ánh sáng từ trên cao chiếu xuống, hít sâu một hơi, tầm mắt tự nhiên nhìn về phía trước.
Nhìn được một nửa, cô dừng lại một chút.
Chỗ ngồi ở phía chính diện cô, là Hạ Vân Nghi.
Vừa vặn là hàng đầu tiên, ngay chỗ ngã rẽ.
Đối phương tùy ý ngồi tựa lưng vào ghế, một tay chống mặt, nghiêng đầu, ánh mắt lười biếng.
Cả người mang dáng vẻ hào sảng lại lạnh lùng, cứ như vậy nhìn cô không chớp mắt giống như đang quan sát cái gì.
Tim Tân Quỳ bỗng dưng hẫng một nhịp.
Sợ hãi.
Kể từ lần “Gặp mặt” cuối cùng, chỉ cách đây có mấy giờ, còn vào cùng một ngày.
Sự thật chứng minh, anh không đi nhầm vào căn phòng kia mà là cô đi nhầm.
Hiện tại lại gặp nhau vào lúc đang phát sóng trực tiếp…
Có thể không bị dọa sợ sao!!!
Nếu anh tới tìm cô tính sổ, cho rằng cô muốn nhìn trộm…
Tân Quỳ nghĩ tới chuyện này nhưng không nghĩ quá nhiều, cô thu hồi tầm mắt, hắng giọng.
Ánh mắt vòng qua anh sau đó từ từ nhìn về phía máy quay.
“Hoan nghênh trở lại, chào mọi người, các bạn đã quen rồi, tôi lại tới đây! Kế tiếp chính là thời gian chiếu quảng cáo mà chúng ta mong chờ ~ cảm ơn công ty điện ảnh Lai Vi đã tài trợ, cảm ơn tạp chí Thời Dương đã ủng hộ, cảm ơn thiếu nữ theo đuổi ngôi sao Cơm Nắm đã trợ lực, cuối cùng cảm ơn người hâm mộ và người xem ở hiện trường cũng như đang xem phát sóng trực tiếp hay đang xem trước màn hình TV, lễ trao giải Hoa Đỉnh lần thứ bảy mươi sáu đã sắp đến thời khắc kết thúc, mọi người hãy mở điện thoại và quét mã QR phía dưới màn hình, có hàng trăm vạn bao lì xì, ai cũng có phần ~ ”
Tân Quỳ vẫn duy trì nụ cười, khi máy quay chuyển hướng, cô hơi thay đổi vị trí của mình.
Rồi sau đó, cô lấy từ sau lưng ra một chiếc hộp hướng dương được đóng gói tinh xảo giống như làm ảo thuật.
Ống kính quay cận cảnh nhìn thấy mấy chữ cái to phía trên – “Nhãn hiệu Hướng Dương.”
Phòng phát sóng trực tiếp tụ tập fans nhất thời bình luận đầy màn hình.
“Em gái này là ai đây, dáng vẻ con mẹ nó đẹp thế! Muốn nhéo ~ ”
“Lầu trên, tên là Tân Quỳ, chính là người có eo rất nhỏ lần trước khá nổi tiếng đấy!”
“Tôi bị hoa mắt à, sao lại có thể lấy ra món đồ đó được?”
“Nhãn hiệu Hướng Dương là nhãn hiệu quốc dân lâu đời, đột nhiên đem đồ tới đây, phong cách vẽ ngoài bao bì còn có chút buồn cười.”
“Ngày ngày được hấp thụ ánh mắt trời rực rỡ của Nam Mỹ, mỗi một đóa hoa đều cất giấu tâm tư của bạn, một một hạt hướng dương đều là loại hạt tốt.”
Tân Quỳ nói một mạch, đồng thời sau khi đọc xong quảng cáo, nhân viên lại nhắc nhở qua tai nghe, “Hoạt động tương tác tiếp theo sẽ được chiếu trên màn hình lớn, chờ lát nữa cô tương tác chút với nghệ sĩ bên dưới đài, chú ý nhìn màn hình nhỏ bên phải, lia đến nghệ sĩ nào thì cô tương tác cùng người đó.”
Dứt lời, trên màn hình nhỏ bất ngờ xuất hiện một khuôn mặt đẹp trai.
Fans ngồi ở hiện trường lần nữa thét chói tai.
Nhân viên công tác cũng kêu lên một tiếng, trong giọng nói hiếm thấy mang theo chút tâm trạng kích động, “Là Hạ Vân Nghi, Tiểu Tân Quỳ, cô thật sự lãi to rồi, cố gắng lên!”
“……”
Chỉ ngắn ngủi mấy giây mà cô còn phải tương tác, còn phải phù hợp với chủ đề, còn phải xoay quanh quảng cáo.
Còn phải làm với Hạ, Vân, Nghi.
Thời gian để Tân Quỳ phản ứng lại thật sự quá ít.
Trong thời gian ngắn, cô thật sự không nghĩ ra phải tương tác như thế nào mới ổn nhưng dù sao vẫn còn đang truyền hình trực tiếp…
Toàn bộ sự chú ý của mọi người trong hội trường giờ phút này đều tập trung trên người cô, cũng không thể để người ta chờ lâu được, nếu không sẽ coi như lỗi phát sóng trực tiếp.
Vào thời điểm mấu chốt tại hiện trường để kiểm tra năng lực này, tầm mắt Tân Quỳ nhìn xung quanh, chỉ dừng lại chốc lát.
Dường như trong nháy mắt, trong đầu cô “Tinh” một tiếng, đột nhiên nhảy ra một sáng kiến.
Chính xác.
Cô sẽ nhân cơ hội này để giải quyết những ân oán nhỏ lúc trước. Như vậy về sau cô ăn chơi nhảy múa cũng sẽ không lo lắng về việc mình không cẩn thận chiếm tiện nghi của đối phương.
Dưới ánh đèn sân khấu, Tân Quỳ hơi nhìn ra phía xa.
Bóng tối bao trùm như cánh đồng băng lạnh giá vào ban đêm.
Cô giống như tự tiếp can đảm cho bản thân, miệng phồng lên, cố gắng bình tĩnh lại.
Bắt đầu cẩn thận thử.
“Cái kia.”
“Tôi mời anh ăn một trăm túi hạt hướng dương nhé.”
“…..”
Toàn bộ hội trường yên lặng vài giây, từ khán đài cho đến chỗ ngồi của nghệ sĩ đều phát ra hàng loạt tiếng cười khẽ.
– —
“Anh chết mất, thật sự đấy.” Tân Quỳ ngồi trên xe bảo mẫu, vẫn còn đang xoa khuôn mặt nhỏ bé của mình.
Lý Nghiêm kêu trợ lý xách túi đồ, đi theo lên xe. Anh ấy thường không cười nhiều, vừa rồi cũng đã cười đủ rồi, giờ phút này nhìn bộ dáng của Tân Quỳ, không nhịn được lại bật cười.
“Không có gì to tát đâu, anh mới đàm phán cùng với nhãn hàng rồi, sau khi hai người tương tác với nhau, doanh số còn tăng lên gấp đôi.”
Lý Nghiêm vừa nói vừa dịch vào trong, nhường chỗ cho thợ trang điểm và trợ lý.
Tân Quỳ nhìn kỹ biểu cảm của anh ấy, cảm thấy là anh ấy đang an ủi mình, “Vậy mà anh còn cười!”
“Ban nãy có nhiều người cười như vậy, em đều nhất định phải tính sổ từng người một sao?” Lý Nghiêm đóng cửa xe, tiếp tục nói: “Đợi lát nữa chúng ta đi liên hoan, nhãn hàng và nhà tài trợ có hẹn với chúng ta, hỏi em muốn ăn gì, bọn họ mời khách.”
Nghe thấy cái này, mắt hạnh của Tân Quỳ sáng lên, “A, em đây muốn ăn lẩu cay, chính là loại cay khiến em cay đến khóc tối nay.”
“Đang mùa hè, ăn lẩu gì chứ. Bọn họ là thương hiệu nổi tiếng, họ chỉ hỏi em cho có thôi, em thật đúng là cho rằng có thể tùy tiện chọn.” Anh ấy có chút dở khóc dở cười, “Bọn họ đang ở nhà hàng Nhật Bản đợi em đấy, còn xem em có đi được hay không.”
Lý Nghiêm rất lo lắng, mặc dù Tân Quỳ có ngọn núi lớn là anh họ để dựa lưng, nhưng sau này chuyện hợp tác đều phải dựa vào cô mới có thể tranh giành được.
Biểu hiện của Tân Quỳ đến nay cũng khá tốt, là một nhân tài đáng để bồi dưỡng.
“Nhưng mà ăn lẩu cũng rất ngon mà.” Tân Quỳ duỗi thẳng người, nằm chôn ở hàng ghế sau giống như xác chết, cũng nhìn như một con đà điểu, “A, dù sao thì tối nay em muốn ăn lẩu cay.”
Trợ lý và thợ trang điểm được Tân Quỳ mời đi ăn tối cùng, lúc này thấy dáng vẻ đời thường của cô, cảm thấy rất bình dị, gần gũi.
Cô bé mềm mại như vậy yêu cầu, làm sao có thể không đồng ý được chứ ~
Hơn nữa món chuyện liên quan đến món lẩu – tinh hoa của ẩm thực Trung Quốc, đương nhiên là đứng ở chung cùng một chiến tuyến với cô.
Hai cô gái dùng tình cảm để đả động, lấy lý lẽ để thuyết phục mà khuyên bảo Lý Nghiêm.
Lý Nghiêm nào có thể đấu được với ba cái mồm, đành phải bảo tài xế đi đến quảng trường gần nhất.
“Đúng lúc những tiền bối đó cũng đều đang liên hoan ở đây, chúng ta tìm một quán lẩu, tiện thể chào hỏi chút với nhà tài trợ.”
Nhà tài trợ và đại diện thương hiệu đã có mặt ở đó, thấy người đại diện đưa Tân Quỳ đến, cung kính chào hỏi, lại nói cô ầm ĩ nhất định phải ăn lẩu, đành phải qua đây nói trước một tiếng, không quấy rầy bọn họ ăn.
Đại diện ưỡn cái bụng tròn xoe, dùng tay vỗ một cái, ha ha cười mấy tiếng, “Có thể mà, không có chuyện gì lớn cả, cô gái này thật đáng yêu, cũng có chính kiến.”
Bụng bự nói xong nhìn về phía Tân Quỳ, “Mấy người trẻ tuổi các cô không cần để ý đến bọn tôi. Để hôm nào đó tôi sẽ bảo phòng tài vụ gửi cho cô một trăm túi hạt hướng dương.”
Những lời này vừa thốt ra khỏi miệng, rất hiển nhiên là người đại diện này chắc chắn đã thấy cảnh tương tác trong buổi truyền hình trực tiếp vừa rồi.
Tân Quỳ như hồ ly nhỏ bị dẫm phải đuôi, cuống quít giơ hai tay lên che mắt, chỉ dám nhìn mọi người qua khe hở.
Cô chắc chắn đã “Nhất chiến thành danh.”
Bởi vì hạt hướng dương.
– —
Lý Nghiêm yêu cầu phòng nhỏ, bốn người ở bên trong ăn lẩu, vừa đủ chỗ mà còn khá ấm cúng.
Khói trắng lượn lờ trên không trung, mùi thơm cay nồng kích thích vị giác.
Tân Quỳ ăn được nửa chừng thì thấy hơi mệt, thời gian tổng duyệt và phát sóng trực tiếp của cô khá lâu, xấp xỉ hai ngày.
Cô bỏ tạp dề ngăn không cho dầu đỏ bắn vào người, để lại một câu rồi đứng dậy.
“Mọi người ăn đi, em đi vào nhà vệ sinh.”
Quảng trường này rất gần hội trường, một năm bốn mùa đều có buổi biểu diễn được tổ chức ở bên này hoặc là các ngôi sao tham gia các buổi lễ đến đây liên hoan.
Cho nên một số cửa hàng trên tầng cao nhất đóng cửa, chỉ chuyên để nghệ sĩ sử dụng.
Tân Quỳ đi bộ dọc theo hành lang, nhân tiện cúi đầu xem điện thoại của mình.
Sau khi trở về, cô không có lịch trình gì trong mấy ngày, vì vậy cô phải ngủ một chút.
Sau khi đi từ nhà vệ sinh ra, điện thoại vang lên tiếng thông báo, cô vừa mới rửa xong tay, đang định nhanh chóng tìm khăn giấy để lau, vừa chớp mắt, cô thoáng thấy một bóng người cao cao.
Trang phục người kia rất quen.
Hình như là lúc cô tương tác trong buổi trực tiếp, người nọ mặc bộ đồ kia.
Cho nên…
Tân Quỳ gần như ngẩng đầu lên theo phản xạ, cơ thể cũng hơi rướn về phía trước.
Giây tiếp theo, lòng bàn chân cô mất kiểm soát, trượt ra ngoài.
Dưới phản ứng theo bản năng, đang lúc trời đất quay cuồng, Tân Quỳ bám vào cạnh bồn rửa mặt, khó khăn lắm mới khống chế được bản thân.
Đúng lúc này, có một tiếng cười khẽ truyền tới từ đỉnh đầu.
Âm cuối hơi tăng lên, giống như móc câu.
Lúc Tân Quỳ lại lần nữa nhìn qua, trên mặt Hạ Vân Nghi hờ hững, không có biểu cảm gì.
Như thể lúc nãy chỉ là ảo giác.
Gì đây, là đang cười nhạo cô sao?
Tân Quỳ không khống chế được, dịch ra xa Hạ Vân Nghi mấy bước.
Cô chưa kịp dịch xong thì nghe thấy người nọ mở miệng.
“Cô rất có thể bị ngã đấy.”
Tân Quỳ liếc mắt qua nhìn, Hạ Vân Nghi đang hơi cúi đầu, cầm khăn giấy lau tay mình.
Cô nhìn xung quanh bốn phía, xác nhận không có ai ở đây, mới mở miệng: “Ngài… đang nói chuyện với tôi?”
“Chứ còn gì nữa.” Hạ Vân Nghi ngước mắt, “Vừa nãy còn nói cảm ơn ở hội trường, hiện tại lại dùng “Ngài”, cung kính vậy sao.”
Tân Quỳ vốn đang muốn ừm ừm a a phụ họa cho qua.
Rồi sau đó, khi đụng tới chữ nào đó, đại não tức thì phản ứng.
Hội trường…
Hóa ra người kia là anh.
Tân Quỳ bối rối một lúc lâu, không biết làm thế nào để ứng phó với Hạ Vân Nghi không hiểu sao lại tới gần.
Chẳng lẽ thật sự giống như cô dự đoán, đây là cho rằng cô muốn chiếm tiện nghi mà… tìm, tới.
Tân Quỳ nghĩ về những gì đã xảy ra giữa cô và Hạ Vân Nghi chỉ trong hai ngày qua.
Tuy rằng bản thân cô thấy có vẻ chỉ là sự trùng hợp, nhưng tưởng tưởng dưới góc độ của anh, có vẻ như… thật đúng là không thể nói được.
Đã “Nhìn eo”, “Nhào vào trong ngực”, còn cả vụ “Một trăm túi hướng dương”.
Tân Tiểu Quỳ cô vẫn cần mặt mũi đấy!
Suy nghĩ mãi, Tân Quỳ quyết định bản thân tự trở thành đại sứ thanh minh cho chính mình.
“Hạ tiền bối, lúc trước là tôi nhìn nhầm phòng, thật sự không phải cố ý đến nhìn eo… của ngài.” Tân Quỳ chậm rãi lên tiếng, hơi ấp úng.
Vào thời điểm mấu chốt này, cô nhân tiện còn quan sát biểu cảm của Hạ Vân Nghi.
Anh hơi nhướng mày, không nói gì như đang đợi gì đó, ngược lại muốn nhìn xem cô có thể nói gì.
Tân Quỳ đợi mãi mà không nhận được câu trả lời, dứt khoát nhắm mắt lại, tim như ngừng lại.
Đầu ngón tay cô di chuyển về chỗ vạt áo.
Trong giọng điệu mạnh mẽ, còn có chút cảm giác oai phong lẫm liệt, “Nếu như anh vẫn cảm thấy tôi nhìn trộm anh, vậy… anh nhìn lại đi?”