Theo âm thanh hệ thống báo loại vang lên, đội 2 đã bị loại hết.
Mọi chuyện diễn ra trong chốc lát.
Người chơi nam kia ngẩn ra, quay đầu lại nhìn đồng đội Từ Ứng Điềm, nhún vai một cái, “Được rồi, nhận thua cuộc.”
Từ Ứng Điềm đợi tại chỗ không lên tiếng, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng khó chịu muốn bốc hỏa.
Cô ta vốn tưởng rằng… mình bày tỏ tình cảm trên hành lanh bị anh từ chối không có chút do dự nào đã là lúng túng, phẫn uất, khổ sở nhất rồi. Không ngờ tới, trong cuộc thi tại chương trình giải trí lại bị anh loại, không hề có cơ hội để thương lượng.
Thậm chí, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô lấy một lần.
Người chơi nam cùng Từ Ứng Điềm bước từng bước nặng nề ra khỏi khu vực thi đấu.
Đến khi bóng hai người kia biến mất, Tân Quỳ mới dám bước ra từ sau lưng Hạ Vân Nghi.
Cô ngước mắt lên nhìn anh.
Bề ngoài cô hết sức duy trì biểu cảm bình tĩnh, nhưng trong nội tâm lại như bị giày xéo từng mảnh, giống như miệng núi lửa phun trào, hay như cái nóng giữa trưa hè, tràn ngập bên trong là sự hỗn loạn vô tận.
Bởi vì anh thật sự quá đẹp.
Người đàn ông đẹp trai đến mức khiến gò má cô nóng lên.
Hơn nữa còn bởi chỉ vì cô nhỏ giọng oán trách, Hạ Vân Nghi đã thẳng tay giải quyết một kẻ yếu vốn có thể thả ra không chút lưu tình.
Cho dù là vì cô hay vì đội thì việc làm của Hạ Vân Nghi cũng khiến tim cô loạn nhịp.
“Tuyệt vời.” Hà Nguyễn Dương dẫn đầu đi tới, vỗ bả vai Hạ Vân Nghi, “Lấy được rương rồi, thẻ vạn năng cũng là của chúng ta, có phải đội của ta đã thắng rồi không?”
Hai nghệ sĩ nam khác bật cười, “Đúng, để mấy đội còn lại đấu với nhau, thật sự không nghĩ tới có thể ung dung như thế này.”
Sau đó hai vị trí tiếp trên bảng xếp hạng hoàn toàn giao cho hai đội còn lại. Dù sao người của đội họ vẫn đủ không thiếu ai, đã vậy còn lấy được rương, ngồi chắc ở vị trí thứ nhất.
Trong sân, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đoạt rương vang lên hai lần. hai đội còn lại hẳn là cũng nghe được.
Lần này nhiệm vụ không chỉ là lấy rương bảo vật, thẻ vạn năng bên trong nó mới là quan trọng nhất. Có thẻ vạn năng, họ sẽ có một số manh mối mà các đội khác không thể biết trong vòng ngôi nhà ma ám.
Tân Quỳ cũng nghe ra được ý nghĩa trong câu nói của nghệ sĩ nam kia, họ có thể ung dung như vậy cũng là bởi vì Hạ Vân Nghi.
Cô cũng nghĩ như vậy.
Qua chuyện này, trong lòng Tân Quỳ cũng hiểu thêm về anh.
Hình ảnh của Hạ Vân Nghi trong cô giống như gió xuân, đẹp đẽ như hoa nở.
Bởi vì đã lấy được rương nên đội họ không cần tiếp tục ghi hình nữa mà đi ra khỏi khu vực chiến đấu.
Ba người Hà Nguyễn Dương đi trước khí thế ngút trời, cùng khoác vai nhau đi về phía trước.
Tựa như chỉ trong thời gian ngắn, bọn họ đã trở thành đồng đội cùng sinh ra tử, có tình bạn bền chặt.
Tân Quỳ và Hạ Vân Nghi đi ở phía sau, cô ở ngay cạnh gọi anh, “Tiền bối.”
“Ừ?” Hạ Vân Nghi từ khi thu súng vẫn luôn nhìn cô, vẻ mặt cô biến đổi khó lường, vẫn có chút đờ đẫn, thận trọng.
Anh cho rằng cô vẫn còn hoảng sợ do bị súng chĩa vào liền hỏi, “Vừa rồi bị dọa sợ?”
“Không phải.”
Cô vốn đã nghĩ tới tình cảnh lưới rách cá chết, chuẩn bị “Cô bị bắn tôi cũng bị bắn, cô bị loại tôi cũng bị loại”, mạng đổi mạng.
“Tôi cảm thấy vừa rồi anh rất lợi hại.” Tân Quỳ nói xong, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Hạ Vân Nghi nhìn cô chằm chằm, giơ tay lên vỗ đầu cô.
Đã lâu rồi Tân Quỳ không để tóc đuôi ngựa hai bên, khi tham gia chương trình giải trí chỉ buộc đơn giản, vừa nhẹ nhàng vừa thuận tiện.
Hạ Vân Nghi liếc nhìn bóng lưng Hà Nguyễn Dương ở phía trước, đột nhiên nhớ lại hình ảnh ở hôm ở sân tập.
Anh lại giơ tay lên, lần này chính là hơi dùng sức khẽ vuốt đuôi ngựa của Tân Quỳ.
Cảm giác rất mềm mại, mượt mà
Khi Tân Quỳ đưa mắt nhìn anh, Hạ Vân Nghi nhướng mày.
“Tiểu tùy tùng, cô biết là tốt.”
– —
Đến khi tất cả nhân viên kết thúc việc ghi hình, đã là chạng vạng tối.
Chương trình quyết định sẽ đặt cơm hộp.
Thành Oanh cầm phần cơm của mình, tiến tới bên cạnh Tân Quỳ, so với sự kích động khi nói chuyện cùng cô lúc ở lối đi, bây giờ cô ấy có thể nói là không che giấu chút nào.
“Tớ nói với cậu này… hôm nay không phải tớ bị loại sao, sau đó tớ đã đến chỗ máy theo dõi để xem các cậu vượt ải.” Thành Oanh thần thần bí bí.
Tân Quỳ đáp lại, có chút buồn bã ỉu xìu.
Tâm tư của cô không đặt ở chỗ đó mà là đồ ăn ở trong tay.
Khẩu vị của cô vốn thiên cay, sau cuộc chiến CS kịch liệt, cô vẫn còn mệt chưa muốn ăn.
Nhưng cơm của ban tổ chức đều là đồ thanh đạm, nếu là một số nghệ sĩ nữ khác thì họ sẽ không ăn hoặc chỉ ăn hai miếng rồi thôi.
Nhưng nếu Tân Quỳ không ăn thì sẽ đói, cũng sẽ không có chút sức lực gì, từ trước đến nay cô là một tay thiện nghệ cơm hộp, tuyệt đối sẽ không để mình phải chịu ấm ức.
Thám hiểm nhà ma tiếp theo mới là tinh hoa của toàn bộ chương trình, vòng CS thứ nhất vừa rồi mới chỉ là để làm nóng người, những vòng sau này mới bắt đầu bước vào giai đoạn cao trào.
Cô lại tương đối sợ những thứ quỷ không ra quỷ, nếu tới lúc cần phải dùng vũ lực thì chắc chắn cô không thể đấu lại được.
“Sao cậu ủ rũ vậy, có đang nghe tớ nói không thế!” Thành Oanh gọi Tân Quỳ mấy lần, đối phương mới phản ứng.
Tân Quỳ liếc nhìn Thành Oanh một cái, cúi đầu nhìn cơm hộp vẫn còn đầy trong tay cô ấy, “Cậu không ăn à?”
“Ảnh hưởng tới dáng người nên tớ không ăn, hơn nữa cơm cũng không ngon lắm.” Thành Oanh nói đến đây, chỉ chỉ mình, “Cậu đừng nghĩ tớ gầy, kỳ thật đều là do tớ nhìn đói đấy.”
Rồi sau đó, Thành Oanh bắt đầu dò xét Tân Quỳ từ trên xuống dưới, sau đó dừng lại trước b.ộ ngực của Tân Quỳ, “Khoan hãy nói, tớ không hề giống cậu, eo cậu nhỏ như vậy, tại sao ngực lại lớn thế?”
“…”
Tân Quỳ vốn đang nhàm chán nghịch cơm hộp, nghe thấy câu này, cả người lập tức dừng lại.
Sao Thành Oanh lại nói chuyện này.
Đã thế còn nói to như vậy!
Trong lúc nhất thời Tân Quỳ không biết nên che mắt của Thành Oanh trước hay che miệng của cô ấy trước.
“Có lẽ là do trời sinh…” Cô tùy ý đáp lại, tầm mắt nhìn sang bên cạnh.
Thành Oanh khoát tay, “Không có chuyện gì, xung quanh không có người, mọi người đều đang vùi đầu ăn cơm trong đau khổ đấy.”
Tân Quỳ thu hồi tầm mắt, cũng có chút sáng tỏ, “Hình như đều đang dùng cơm? Tớ không có khẩu vị.”
“Tại sao không có khẩu vị, vừa rồi đấu CS bị mệt sao? Không phải cậu nằm im cũng thẳng à?” Nói đến đây, Thành Oanh nhớ lại đề tài mới bị cắt ngang kia, “Không phải sau khi bị loại bọn tớ sẽ được quan sát mọi người bằng máy theo dõi sao, cậu với Hạ Vân Nghi không tách nhau ra lâu, có một cái máy quay luôn quay cậu.”
Tân Quỳ vẫn còn đang liên tục chọc hộp cơm của mình, nghe Thành Oanh nói vậy, không biết đang nghĩ gì.
Thành Oanh cũng không cố chấp với đề tài này, rất nhanh lại chuyển sang đề tài của Từ Ứng Điềm, “Cậu không biết đó thôi, biểu cảm của cô ta khi bị trúng đạn rất buồn cười.”
Một hồi lâu sau vẫn không được đáp lại, Thành Oanh liếc nhìn Tân Quỳ, tiện thể ngăn cô lại, “Cậu mau dừng lại… cậu sắp chọc thủng hộp cơm rồi đấy!”
Tân Quỳ lúc này mới phản ứng lại, nhìn hộp cơm đã bị mình hành hạ một cách thê thảm.
“Úi, cơm hộp của tớ!”
Cô còn định miễn cưỡng ăn thêm vài miếng, hiện tại xem ra đã hoàn toàn tan thành mây khói rồi.
Thành Oanh nhìn dáng vẻ khóc không ra nước mắt của Tân Quỳ, cười ha ha ha, còn đang định nói gì đó thì đã bị nhân viên kêu qua.
Tân Quỳ bỏ đũa xuống, thầm thở dài.
Cô đây là làm sao vậy, cứ luôn thất thần.
Ngay vào lúc này, di động của cô rung lên.
Trên màn hình hiện lên – “Bán hạt hướng dương” đã gửi cho bạn một tin nhắn.
Tân Quỳ vừa nhìn thấy cái này còn tưởng rằng chính mình đã thêm WeChat của công ty nào đó.
Nhưng sau khi phản ứng lại, cô không nhịn được cười trộm.
Chỉ sợ chính Hạ Vân Nghi cũng không biết rằng cô lưu tên anh trong danh bạ với cái tên này.
Bởi vì sau chuyện lần trước, cô sợ ba Tân lại dò hỏi nhiều hơn nên cách đây không lâu mới đổi tên Hạ Vân Nghi thành cái này.
Tục ngữ có câu nói rất đúng, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (*)
(*) Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.
Nếu như đen đủi bị ba cô bắt gặp một lần nữa thì vẫn có cơ hội lấp liếm.
Đầu ngón tay Tân Quỳ có chút tê dại, không chịu khống chế.
Cô ấn mở tin nhắn.
Bán hạt hướng dương: “Cô có biết khu vực nghỉ ở sau lối đi không?”
Tân Tân Hướng Quỳ: “Sao anh lại hỏi chuyện này? TvT”
Tân Tân Hướng Quỳ: “Nhưng nghiêm túc mà nói thì, bên kia không cùng hướng với phòng trang điểm của tôi, cho nên không biết…”
Bán hạt hướng dương: “Vậy cũng không sao, cô quay đầu lại.”
Tân Tân Hướng Quỳ: “Hả hả hả?”
Tân Quỳ mặc dù mờ mịt nhưng vẫn nghe lời Hạ Vân Nghi, xoay đầu lại.
Khu vực sau lưng cô có một tấm kính lớn, ở bên ngoài có một hành lang rất dài.
Ở cửa sổ thủy tinh của căn phòng thứ hai dường như có một bóng người cao lớn đứng đó nhưng không ở đấy được mấy giây, đã nhanh chóng tránh đi.
Bán hạt hướng dương: “Thấy chưa?”
Bán hạt hướng dương: “Mau tới căn phòng thứ hai.”
Tân Tân Hướng Quỳ: “…”
Tân Quỳ cũng không biết Hạ Vân Nghi kêu cô qua làm gì, cô buông hộp cơm xuống, liếc nhìn bốn phía, không có ai để ý tới cô. Rồi sau đó cô cất bước trực tiếp đi qua bên kia.
Tân Quỳ mới vừa tới cửa, cánh cửa đã chậm rãi mở ra.
Đập vào mắt cô chính là Hà Nguyễn Dương đang ngồi dưới đất, đối phương có lẽ đã lĩnh hội được tinh hoa của cô trong lần ăn lúc trước, tư thế giống cô như đúc.
Sau khi Tân Quỳ vào, Hạ Vân Nghi lập tức khép cửa phòng lại.
Trong lúc nhất thời, nơi này chỉ còn ba người.
Tân Quỳ nhìn những hộp đồ ăn lớn nhỏ ở trên bàn, “Các anh không ăn cơm hộp à?”
“Tôi có lấy nhưng tôi thật sự không nuốt nổi, liền gọi đồ ăn bên ngoài.” Hà Nguyễn Dương lơ đễnh, “Có phải cô cũng chưa ăn không, mau, tới ăn chung đi.”
Tân Quỳ có chút ngượng ngùng, “Tại sao anh biết tôi chưa ăn cơm?”
“Lão Hạ và tôi thấy.” Hà Nguyễn Dương nói đến đây, giọng điệu nghiêm túc, chậm rãi nói.
Cậu ngước mắt lên nhìn Hạ Vân Nghi.
Nói chính xác hơn hẳn là Hà Nguyễn Dương vô tình bắt gặp.
Sau khi cậu cầm thức ăn bên ngoài vào đúng lúc bắt gặp Hạ Vân Nghi đang đứng ở cửa sổ thủy tinh, Hà Nguyễn Dương nhìn theo tầm mắt của Hạ Vân Nghi, tự nhiên nhìn thấy Tân Quỳ đang một mực cúi đầu chọc hộp cơm, không hề đụng đũa.
Tân Quỳ nghe vậy lập tức quay đầu lại.
Hạ Vân Nghi nhìn cô, không chối.
Anh sải bước tự ý ngồi xuống ghế sofa, trực tiếp đẩy cơm hộp đến trước mặt Tân Quỳ, “Cô còn định đứng đó bao lâu nữa?”
Ngữ điệu này…
Tân Quỳ đột nhiên cảm thấy dáng vẻ của anh giống như muốn nói: “Chẳng lẽ còn muốn tôi đút cho cô.”
Tân Quỳ sửng sốt, sau đó lẳng lặng ngồi xuống đối diện Hà Nguyễn Dương, cô cũng không muốn khách sáo.
Chưa kể, cô cũng đâu phải không quen hai người họ.
Tân Quỳ mở túi đựng hộp, tách hai chiếc đũa ra, nắm chặt, cười cong mắt, “Vậy tôi không khách sáo nữa.”
Sau khi nịnh hót, cô nhìn màu sắc thức ăn, chóp mũi nhận ra mùi thơm quen thuộc, vị cay thơm nồng tràn ngập, dần dần lan tỏa trong không khí.
“Khụ khụ.” Ngay vào lúc này, Hà Nguyễn Dương ho khan dữ dội, “Nước, cho tôi nước, khụ khụ!”
Hạ Vân Nghi không nhanh không chậm đưa nước cho cậu, sau khi Hà Nguyễn Dương nhận lấy, lập tức uống ừng ực mấy hớp, bắt đầu than phiền.
“Cậu có ân oán gì với tôi à, sao đột nhiên gọi món cay thế này, bản thân thì không ăn lấy một miếng, họ Hạ, có phải cậu cố ý chỉnh tôi không?”
“Thích ăn thì ăn, không ăn thì im miệng.” Hạ Vân Nghi chậm rãi mở miệng.
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, Tân Quỳ vì muốn tiết kiệm thời gian liền vùi đầu vào ăn.
Cô gắp một miếng lớn, cho vào miệng, phồng má nhai. Cô tin rằng mình sẽ không bị thấy, lén ngước mắt lên nhìn Hạ Vân Nghi bên cạnh mình.
Nhưng có vẻ anh vẫn luôn nhìn cô.
Đối phương lấy tay chống nửa mặt, hơi nghiêng đầu.
Ánh mắt vui sướng giống như đang thưởng thức lối ăn “ưu nhã” của cô.
“…”
Tiếp bước Hà Nguyễn Dương, Tân Quỳ cũng ho khan dữ dội.
– —
Mặc dù cô tình cờ bị sặc, nhưng Tân Quỳ vẫn ăn nhanh chóng rồi chạy ra ngoài.
Trong lồ.ng ngực tựa như vẫn còn đọng lại cảm giác cay, cô trở về phòng nghỉ, ngậm hai viên ô mai đường, đến khi cổ họng hoàn toàn là vị trái cây tươi mát, cô mới nén được ký ức vừa rồi.
Vào lúc đó, anh cứ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô như vậy là muốn như thế nào!
Cô không muốn mặt mũi sao!!
Hạ Vân Nghi kêu cô qua dường như không chỉ đơn thuần là để cô ăn đồ ăn bên ngoài.
Tân Quỳ nhớ mang máng lúc trước Hà Nguyễn Dương có nói Hạ Vân Nghi không thể ăn cay.
Suy nghĩ thay đổi liên tục, ánh mắt cô gái rơi xuống túi xách trong tay.
Cô với tay vào lấy thứ gì đó.
Vòng thứ hai được ghi hình ngay sau khi ăn xong. Lý Nghiêm luôn ở trong phòng nghỉ chờ, thấy cô đi vào rồi lại đi ra, cũng không nói gì cũng không hỏi gì nhiều.
Trải qua vòng thứ nhất, tất cả thành viên của đội 2 đều bị loại, cũng kết thúc ghi hình trước, cho nên đã sớm rời đi.
Ba đội còn lại tiếp tục lên đường vào nhà ma, trong chuyến hành trình thám hiểm, mục đích và nhiệm vụ cũng chỉ có một, đó chính là tìm kiếm rương bảo vật.
Nếu như không dùng thẻ vạn năng ở vòng này thì nó sẽ có ích rất nhiều ở vòng cuối cùng.
Trong cuộc thám hiểm nhà ma, các đội sẽ không “giết” nhau mà các trạm kiểm soát của nhà ma sẽ ngăn cản bước tiến của họ.
Khi Tân Quỳ rảo bước đi theo đồng đội, bốn phía đều tối đen, không nhìn thấy ánh sáng.
Có lẽ là vì muốn tạo ra bầu không khí kinh khủng, nơi này còn dùng âm nhạc nhẹ nhàng, quỷ dị.
Trong cơn gió lạnh, Tân Quỳ cảm nhận được cánh tay mình đã nổi da ga.
Tập trung lắng nghe còn có tiếng nước chảy nhỏ giọt cùng với mùi ẩm ướt giống như rêu sau cơn mưa.
Vì biểu hiện của Hạ Vân Nghi ở vòng một quá xuất sắc nên ở vòng này Hà Nguyễn Dương đi đầu, nói rằng muốn dẫn đội bọn họ vượt mọi chông gai.
Ngoại trừ Hà Nguyễn Dương đang lôi kéo một nghệ sĩ nam đi đằng trước, Tân Quỳ và Hạ Vân Nghi thoáng rơi ở phía sau nửa bước.
“Cô rất sợ?” Hạ Vân Nghi như phát giác được.
Tân Quỳ vội vã gật đầu không ngừng, nhỏ giọng nói, “Ừm…”
Rõ ràng chỉ vừa mới bắt đầu, vẫn chưa đi quá xa, nhưng Tân Quỳ cảm thấy cô đã ở trong nơi lặng im này tựa như một thế kỷ rồi.
Vòng đấu CS trước đó không khiến Tân Quỳ sợ hãi như thế này, dù sao cô vẫn chỉ là một cô gái, trước khi vào còn có thể cố trấn an bản thân, đến lúc thực sự bước vào, vẫn là không có tiền đồ, vẫn biết sợ.
Đầu tiên cô học cách thích ứng với bóng tối.
Hà Nguyễn Dương thi thoảng kêu lên ở phía trước, ngoại trừ điều này ra, cả đội cũng chỉ di chuyển chậm chạp như rùa bò về phía trước.
Đột nhiên không biết ở đâu truyền tới tiếng khóa “lạch cạch”, Hà Nguyễn Dương ở đằng trước hoảng hốt, không nhịn được, “Như thế này quá là tra tấn tâm lý người rồi, nếu bật đèn thì có phải tốt hơn không!”
Giống như có thần giao cách cảm, Hà Nguyễn Dương vừa dứt lời, có một khu vực nhỏ sáng lên, nhưng trong ánh sáng xanh mờ ảo càng lộ ra vẻ kinh khủng.
Trên tường hiện lên mấy chữ to được viết bằng máu, “Tôi cũng đã từng nghĩ tới, nơi có ánh sáng chính là phương xa.”
Màu sắc đỏ xanh đan xen nhau, quả thật không giống ở dương gian.
“…”
Thật ra thì thà rằng không bật đèn còn hơn.
Ngay lúc này Hạ Vân Nghi đưa tay tới, đè thấp giọng, “Nếu sợ thì nắm lấy tay tôi.”
Tân Quỳ như bắt được vàng, vội vàng chạy tới gần, dùng hai tay ôm chặt cánh tay anh.
Cô đã muốn làm như vậy từ lâu.
Dù sao, Hà Nguyễn Dương còn có thể trái ôm phải ấp với hai nghệ sĩ nam trông rất hạnh phúc, vậy cô cũng phải ôm một người, vừa sung sướng vừa an tâm!
Trong lúc xoay người, Tân Quỳ nhìn lại vết máu trên tường, không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không mà cô thật sự cảm nhận được có mùi máu tanh.
Chương trình làm quá giống thật, đồng thời cũng khiến Tân Quỳ muốn phát điên.
Tim cô đang đập không ngừng, cố hết sức giữ bản thân bình tĩnh.
Bây giờ bọn họ bị kẹt ở bên trong này, cần phải tìm ra căn phòng chứa manh mối trước, mới có thể tìm được rương bảo vật.
Trong lúc tìm kiếm manh mối khắp nơi, bọn họ dần dần chia thành hai nhóm trong phòng. Vì xung quanh tối tăm, thi thoảng còn có tiếng quạ đen phát ra, vào lúc người này đụng phải người kia khiến cho không ít người sợ hãi kêu lên.
“Tôi cảnh cáo cậu đừng tới đây!”
“Ai đạp tôi?”
“Mẹ kiếp, ai sờ tôi?”
Ví dụ như thể loại này, hơn phân nửa là Hà Nguyễn Dương.
Bởi vì có Hạ Vân Nghi ở bên cạnh, Tân Quỳ cũng không quá sợ, bắt đầu bình tĩnh quyết tâm tìm hết manh mối quan trọng. Trong lúc thăm dò, hai người không hề tách nhau ra, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Hạ Vân Nghi trên đỉnh đầu mình.
“Cô có để ý thấy ánh sáng xanh chỉ chiếu khoảng một phần tư khu vực kia không?” Hạ Vân Nghi ghé vào tai cô nói.
Tân Quỳ cũng nhận ra, “Đúng, cho nên tôi cảm thấy ba phần tư còn lại chắc chắn có gì đó.”
Hạ Vân Nghi “ừ” một tiếng, hơi cúi người xuống, “Có thấy dòng chữ trên tường vừa nãy không?”
“Có thấy!” Tân Quỳ tựa hồ bị anh giam trong ngực, “Trên đó viết – đã từng nghĩ tới, nơi có ánh sáng chính là phương xa?”
“Đúng, chứng tỏ chỗ đèn xanh chiếu vào kia có manh mối tới phòng tiếp theo.” Giọng nói của Hạ Vân Nghi dừng ở bên tai Tân Quỳ, khiến cô cảm thấy ngứa, “Cho nên tìm ở mấy chỗ tối có thể vô dụng, chúng ta đi đến chỗ có đèn thôi.”
“Được.”
Khác với ba người Hà Nguyễn Dương chỉ chăm chăm vào tìm chỗ tối, Tân Quỳ và Hà Nguyễn Dương đi đến nơi có ánh đèn, tìm thấy một cái đèn huỳnh quang được nạm trên tường cùng màu với ánh đèn.
Dùng đèn huỳnh quang chiếu vào trong bóng tối, trên mặt đất rất nhanh liền thấy vết máu, một đường quanh co tới… chân Hà Nguyễn Dương.
Hà Nguyễn Dương kinh ngạc, “Ai?”
Trong bóng tới, tiếng thở dồn dập vang lên, Tân Quỳ chậm rãi lên tiếng, “Là chúng tôi! Anh di chuyển sang bên cạnh một chút, anh đang chặn mật mã rồi.”
“Mật mã nhìn thật kinh khủng, đều là vết máu.” Hà Nguyễn Dương ôm chặt hai nghệ sĩ nam, rồi sau đó bước sang bên cạnh.
Sau đó mật mã hiện lên.
Tại nơi thông tới căn phòng tiếp theo, Hạ Vân Nghi không động đậy, để Tân Quỳ điền mật mã vào.
Giọng nói của anh rất nhẹ, chỉ đủ để hai người nghe thấy.
“Công lao này, cho cô.”
– —
Mấy căn phòng tiếp theo có độ khó hơn căn phòng thứ nhất khá nhiều.
Bởi vì không chỉ có giải mật mã, thi thoảng trong nhà ma sẽ có vài bóng người đóng giả quỷ lượn qua lượn lại.
Bị dọa sợ, bị truy đuổi mà chạy nhanh, trong hoảng loạn cùng với sự hướng dẫn của Hạ Vân Nghi, từng người từng người một đều vượt ải thành công.
Tân Quỳ đến cuối cùng vẫn chỉ nhắm mắt, nhưng người bên cạnh không nói gì, khi cô lo lắng còn nắm chặt tay cô đưa cô vượt ải.
Toàn bộ hành trình hai người không hề tách nhau ra, chính là để cho cô cảm thấy yên tâm.
Căn phòng cuối cùng có chứa rương, tối hơn các phòng trước một chút, giơ tay ra còn không nhìn thấy năm ngón, hoàn toàn không thấy rõ người xung quanh.
Sau khi tìm được rương, bọn họ còn phải đi ra ngoài, lần nữa thấy được ánh sáng mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.
Khi bước vào bóng tối lần nữa, Tân Quỳ ôm chặt Hạ Vân Nghi, còn dùng sức hơn so với lúc trước.
Bầu không khí xung quanh còn có chút ma mị.
Đột nhiên ở hành lang mà cả đội đang đi dường như có một cái bóng trắng khẽ lướt qua trong giây lát.
Ánh đèn thỉnh thoảng sáng lên trong nháy mắt, những bóng đen treo lơ lửng giống như người.
Hà Nguyễn Dương bị dọa sợ, sau đó có lẽ cậu cảm thấy bây giờ mình hô to như vậy, đến khi trở về sẽ mất hết mặt mũi, liền dứt khoát cao giọng nói.
“Làm gì thế! Muốn dọa thì cứ dọa trước mặt tôi đây này! Cứ lấp la lấp ló còn là hảo hán gì chứ! Còn là chính nhân quân tử gì chứ! Có bản lĩnh thì qua chỗ tôi đi!”
Tân Quỳ đã từng xem chương trình này, muốn nhắc Hà Nguyễn Dương rằng có camera hồng ngoại có thể quay được trong bóng tối, cậu lớn giọng nói như vậy, hậu kỳ sẽ biên tập cảnh để gây cười.
Cô còn chưa kịp lên tiếng, có một bóng người vọt nhanh tới từ đằng trước giống như trượt ván.
Ở đây chỉ có Hà Nguyễn Dương đứng phía trước, cho nên chỉ có mình cậu bị tấn công chính diện bất ngờ.
Những người khác trong đội chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai, rồi sau đó không hề để ý đến những thứ khác, rối rít đi tìm chỗ trốn.
Trong lúc hốt hoảng Tân Quỳ không khống chế được bị vô tình đụng phải, đang chuẩn bị ngã xuống đất, một đôi tay đã đỡ eo cô đồng thời kéo cô vào góc.
Mùi chanh tươi mát quen thuộc lại thoảng qua, bao trùm lấy cô.
Trước đó Tân Quỳ đã cố gắng trấn tĩnh bản thân, yên tâm vượt ải, nào ngờ đã bị đè nén quá lâu.
Cô không phải thánh thần, người lạc vào tình huống kỳ lạ đều sẽ rất căng thẳng, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tuy rằng vẫn luôn có người làm bạn bên cạnh, có chút an tâm nhưng vào thời khắc này, tất cả bình tĩnh hoàn toàn bị sụp đổ trước mặt Hạ Vân Nghi.
Cô vùi đầu vào ngực anh, hai tay vòng qua ôm eo anh, sườn mặt chỗ trong lòng anh.
“Hạ Vân Nghi…”
“Tôi đây.” Hạ Vân Nghi đáp lại, tiện thể đặt tay lên sống lưng cô, xoa xoa an ủi.
Hai người ở trong góc một lát.
Người trong lồng ngực có vẻ phát hiện ra điều không ổn, bắt đầu thử vặn vẹo.
“Yên tâm, máy quay không thể quay tới đây được.”
Sau khi Hạ Vân Nghi vừa dứt lời, cô gái lập tức không giãy dụa nữa, im lặng nép mình vào anh.
Rồi sau đó cô cất giọng mang theo chút sợ sệt, giọng nói trong trẻo ngọt ngào, “Cái bóng trắng kia đã đi chưa?”
Hạ Vân Nghi nghiêng đầu nhìn, trong bóng tối có thể nhận ra mấy đồng đội đều không hét lên nữa.
Bóng trắng kia đã sớm đi rồi, còn phải đi dọa người của những đội khác.
Anh chậm rãi lên tiếng, “Vẫn chưa đi.”
Tân Quỳ co người lại, không nói gì, hai tay cũng chuyển từ ôm eo sang nắm vạt áo anh,
Vào giờ phút này, cô yên lặng biến thành con đà điểu chôn đầu dưới hố cát.
“Vẫn đang sợ?” Hạ Vân Nghi cảm thấy chút động tĩnh của cô, hỏi.
Tân Quỳ vội vã gật đầu không ngừng, “Ừm…”
Hạ Vân Nghi duỗi tay ra, kéo cô vào ngực, “Vậy ôm chặt tôi đi.”