Sau khi Nhan Xạ giới thiệu.
Tả Tu biết được người đẹp chân dài này tên là Ngô Lăng Vi.
Đôi mắt phượng, khuôn mặt hình lập thể, dáng người cao ráo và ánh mắt sắc bén làm nổi bật nội tâm cuồng dã của cô ta!
Ngô Lăng Vi dường như rất sốc sau khi biết được chuyện Tả Tu có thể chữa lành vết sẹo bỏng của Nhan Xạ.
“Bác sĩ Tả, xin hãy đợi tôi ở ngoài cửa, lát nữa tôi sẽ đưa anh đi sắp xếp chỗ ở.”
Ngô Lăng Vi nói.
“Được! Chị Nhan, ngày mai tôi sẽ quay lại chữa trị cho chị.”
Tả Tu bước ra ngoài cửa.
Ngô Lăng Vi đóng cửa lại, kiểm tra phần sẹo đã lành trên lưng Nhan Xạ, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.
“Thế nào? Kỹ thuật chữa bệnh của tên kia rất thần kỳ đúng không?”
Nhan Xạ nói.
“Anh ta đúng là một thần y, chị giữ anh ta ở lại câu lạc bộ, mục đích là đợi đến thời điểm thích hợp sẽ để anh ta chữa trị cho cô gái kia, có phải không?”
Ngô Lăng Vi nhìn Nhan Xạ với vẻ mặt nghiêm túc.
Nhan Xạ nở nụ cười đầy ẩn ý sâu xa, gật đầu nói: “Không tệ!”
“Chuyện này tương đối đặc biệt, có khả năng sẽ khiến Tả Tu bị cuốn vào cuộc giao tranh, anh ta có thể sẽ gặp nguy hiểm.”
Ngô Lăng Vi nói.
“Yên tâm đi, chỉ để Tả Tu chữa khỏi bệnh cho cô ta mà thôi, trước đó chị sẽ giải thích tình hình với Tả Tu, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đến người vô tội, Nếu chị có thể nhận được sự ủng hộ của cô ta, chị có thể báo thù cho cha mẹ đã khuất của mình!”
Nhan Xạ nói.
Đôi mắt quyến rũ ban đầu đột nhiên trở nên đầy giận dữ và hận thù.
“Chỉ hy vọng là vậy, nhưng chị không nên đưa Tả Tu đến câu lạc bộ, chồng chưa cưới của chị không cho phép bất kỳ người đàn ông nào chạm vào chị, có thể Tả Tu sẽ gặp rắc rối.”
Ngô Lăng Vi nói.
“Chuyện này chị sẽ xử lý, em dẫn cậu ta đi đi.”
Nhan Xạ tự tin khoát tay.
Ngô Lăng Vi nhanh chóng bước ra ngoài, đưa Tả Tu ra khỏi câu lạc bộ.
Về cuộc trò chuyện giữa hai người trong phòng, thật ra Tả Tu đã nghe rõ từng chữ một.
Sau khi tu luyện “Thiên Địa Âm Dương Kinh”, năm giác quan của anh trở nên rất mạnh mẽ, gấp mười lần người bình thường, chỉ cách một bức tường hoàn toàn không thể ngăn cản được thính lực của anh.
Anh không ngờ Nhan Xạ lại là một cô gái gánh trên mình nợ máu, mối thù còn lớn hơn cả anh.
Anh cũng không vạch trần, đi theo Ngô Lăng Vi lên xe, vậy mà đối phương lại dẫn anh đến khu biệt thự Long Hồ.
Đây là một trong những khu biệt thự sang trọng nhất ở Giang Thành, mỗi căn biệt thự có giá trị ít nhất là 30 triệu.
Có thể thấy, Nhan Xạ và Ngô Lăng Vi đều là những cô gái rất giàu có!
Nhưng Ngô Lăng Vi lạnh lùng như băng, gần như không nói một lời nào, cô ta đưa chìa khóa cửa cho Tả Tu rồi rời đi ngay.
Đây là lần đầu tiên anh sống trong một căn biệt thự sang trọng như vậy, Tả Tu cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Trong bếp có nguyên liệu nấu ăn rất phong phú, Tả Tu cảm thấy đói nên liền làm một bát mì trứng để lấp đầy bụng.
Sau đó anh đi thẳng lên nóc biệt thự, trên đầu là cái nắng như đang thiêu đốt, anh bắt đầu nhắm mắt tập trung, hít thở tu luyện!
“Thiên Địa Âm Dương Kinh” mà anh đang tu luyện khác với võ đạo trên thế gian.
Con đường vận chuyển chân khí trên người anh vô cùng thần bí.
Hơn nữa cách tu luyện cũng rất độc đáo.
Ban ngày, hấp thụ ánh nắng để tu luyện.
Ban đêm, hấp thụ ánh trăng để tu luyện.
Giờ phút này, vô số tinh hoa ánh sáng trên bầu trời tập trung lại thành một đường theo hô hấp của anh, đi vào huyệt Bách Hội đổ dồn vào cơ thể của anh.
Một nguồn năng lượng nóng bỏng nhanh chóng chuyển hóa thành dương khí, lưu thông qua các kinh mạch trong khắp cơ thể rồi cuối cùng hội tụ vào trong đan điền.
Sau khi bổ sung dương khí, Thái Cực Đồ trên Ngọc Âm Dương màu trắng lại sáng lên.
Chuyện tu luyện này kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ, cho đến khi mặt trời lặn.
Dương khí và âm khí cuồn cuộn dâng trào lưu chuyển trong cơ thể của Tả Tu.
Nếu như chia cơ thể của anh ra thành hai phần thì sẽ trông giống như một Thái Cực Đồ âm dương đang xoay chuyển với tốc độ nhanh.
Ăn tối xong, Ngô Lăng Vi vẫn chưa trở về.
Tả Tu dứt khoát rời khỏi biệt thự, đi đến công viên Long Hồ nổi tiếng, nước ở nơi này tụ âm khí, ánh trăng chiếu vào, là nơi thích hợp nhất để tu luyện âm khí.
Sau khi tu luyện suốt một đêm, âm khí trong cơ thể Tả Tu lại tăng gấp đôi.
Hai khí âm dương dâng trào, Tả Tu cảm thấy sức mạnh trong cơ thể cuồn cuộn như nước sông Trường Giang, một khiếu huyệt nào đó trong bụng đột nhiên nổ tung.
“Phá!”
Tả Tu hét lớn, kinh mạch khắp cơ thể vang lên nhịp nhàng như hạt đậu nổ.
Trong nháy mắt, huyền quan trên xung mạch được mở ra, cảnh giới tăng lên!
Một luồng khí tức phun ra từ miệng anh, trực tiếp đánh gãy một nhánh cây cách đó năm sáu mét!
Khí cảnh sơ kỳ đại viên mãn!
Tả Tu vui mừng khôn xiết.
Không chỉ tăng gấp đôi võ lực, mà ánh sáng đen trắng trên Ngọc Âm Dương cũng càng thêm chói mắt, còn xuất hiện hai vầng sáng.
Hai mắt cá trên Thái Cực Đồ, mỗi mắt chứa một quả cầu chân khí nhỏ màu vàng, đó chính là pháp lực!
Nhìn thấy sắc trời đang sáng dần, Tả Tu thu công, tâm trạng vui vẻ trở về.
“Tõm tõm!”
Mới đi được hai trăm mét, bỗng nhiên có một tiếng động lớn vang lên ở bên hồ.
Tả Tu nhìn thấy một cô gái trực tiếp nhảy xuống nước!
“Có người tự sát?”
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Tả Tu, anh đã nhìn thấy máu tràn trên mặt hồ.
Một vùng nước hồ trong xanh rộng lớn chẳng mấy chốc đã nhuộm màu máu tươi.
Gần như cùng lúc đó, hai người đàn ông mặc vest đen đeo kính râm nhanh chóng đuổi theo đến bên hồ.
Bang bang!
Trong tay mỗi người đều đang cầm một khẩu súng lục có trang bị ống giảm thanh, bắn hai phát về phía bóng người trong hồ!
Sắc mặt Tả Tu thay đổi!
Không ngờ rằng mình lại gặp phải loại tình tiết đuổi giết nữ chính trong tiểu thuyết trên mạng!
Sau khi sát thủ nổ súng xong, phát hiện cô gái nhảy xuống hồ vẫn chưa bị bắn trúng.
Hai người đang định tiếp tục nổ súng thì phát hiện ra Tả Tu.
“Mày là ai?”
Một tên đàn ông trong số đó chĩa súng về phía Tả Tu.
Tim Tả Tu đập thình thịch.
Từ ánh mắt của tên sát thủ, anh có thể chắc chắn rằng hai tên này đang muốn thủ tiêu luôn cả anh.
Hơn nữa anh cũng không phải loại người máu lạnh, đàn ông nhiệt huyết không thể nào thấy chết mà không cứu được.
“Thật xin lỗi, tôi không thấy gì hết, tôi lập tức đi ngay!”
Tả Tu giả vờ sợ hãi, nhưng cơ thể lại bất ngờ lóe lên, lao về phía người đàn ông ở phía bên kia.
Tốc độ của anh nhanh đến mức không thể tin được.
“Không ổn rồi, mau giết hắn!”
Một người đàn ông khác hét lên.
Nhưng lúc này, Tả Tu đã cách họ chưa đầy hai mét.
Anh tung một quyền đến.
Ngay khi người đàn ông đầu tiên di chuyển họng súng, Tả Tu đã đấm một quyền vào huyệt thái dương của hắn ta!
Tả Tu đã dùng hết toàn lực vào một quyền này, trực tiếp gi ết chết đối phương.
Bang!
Tên đàn ông thứ hai lập tức nổ súng.
Hắn ta phải g iết chết Tả Tu thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa là một sát thủ hàng đầu, hắn ta tuyệt đối không thể để lộ tin tức.
Nhưng Tả Tu đã sớm dự đoán được điều này.
Anh dùng thi thể kia che phía trước, viên đạn xuyên qua ngực của thi thể.
Cùng lúc đó, Tả Tu giơ tay trái lên, giật lấy khẩu súng lục của tên vừa chết, đánh mạnh vào sau gáy của tên còn lại!
Bang!
Cao thủ Khí cảnh, có thể điều khiển vật thể bằng Khí!
Cú đánh này lập tức khiến đầu đối thủ nứt ra, trước mắt tối sầm lại, ngất xỉu trên mặt đất!
Tả Tu vẫn còn chưa yên tâm, anh ném hai khẩu súng lục xuống hồ, cởi áo khoác ra lao xuống hồ, nhanh chóng cứu cô gái kia lên bờ.
Khuôn mặt của cô gái tái nhợt, dính đầy máu, nhưng vẫn có thể nhìn ra khuôn mặt xinh đẹp hơn người của cô ấy.
Cũng may là cô ấy chỉ bị bắn vào vai, vẫn có thể sống sót.
“Cảm ơn anh.”
Cô gái nhìn thấy Tả Tu, khuôn mặt tràn ngập kinh ngạc.
Cô ấy không ngờ Tả Tu lại lợi hại như vậy, có thể xử lý hai tên sát thủ kia một cách dễ dàng.
“Tạm thời đừng nói chuyện này, tôi đưa cô đi bệnh viện!”
Tả Tu vừa nói vừa khoác áo khoác cho cô gái.
“Không! Ân nhân… Tôi không thể đi bệnh viện, nếu bị người khác phát hiện ra tôi vẫn còn sống, tôi sẽ bị giết…”
Cô gái dùng ánh mắt xinh đẹp nhìn Tả Tu cầu xin.
“Vậy phải làm sao?”
Tả Tu có hơi đau đầu.
“Ân nhân, trước hết hãy giết hắn! Sau đó lặng lẽ đưa tôi về nhà của anh, anh đã cứu tôi, tôi sẽ cho anh thật nhiều tiền để báo đáp.”
Cô gái chỉ vào tên sát thủ đang bất tỉnh.
Trong lúc nhất thời Tả Tu liền cảm thấy đầu mình to ra, nhưng nghe thấy tiền, hai mắt anh chợt sáng lên.
Hơn nữa anh cũng vừa giết một người, bây giờ muốn đứng ngoài cuộc thì cũng đã quá muộn rồi.