Trận chung kết.
Khán đài chật kín người hâm mộ đến từ quốc gia Z, họ giơ cao biểu ngữ và vẫy cờ, tạo thành một biển đỏ rực rỡ. Trên khuôn mặt mỗi người đều vẽ quốc kỳ nhỏ và nụ cười rạng rỡ, đầy phấn khích và mong đợi. Ở nơi nào máy quay quét qua, sẽ có người dẫn đầu hô khẩu hiệu cổ vũ, âm thanh vang vọng khắp nơi.
Đây chính là lợi thế to lớn mà đội chủ nhà có được, khi khán giả ngồi dưới đều là những người ủng hộ, tinh thần hiển nhiên cao hơn đối thủ rất nhiều.
“Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, chớp mắt đã đến trận đấu cuối cùng của mùa giải này. Hai đội đối đầu là quốc gia T và quốc gia Z. Còn mười lăm phút nữa trận đấu sẽ bắt đầu, các tuyển thủ của cả hai đội đang làm những chuẩn bị cuối cùng trong đường hầm. Thầy Dương, thầy có nhận định gì về trận đấu này?”
“Quốc gia T đã tiến lên mạnh mẽ suốt chặng đường, dù đối thủ mạnh hay yếu, họ đều giành chiến thắng một cách dễ dàng, có thể nói họ là đội mạnh nhất mùa giải này. Quốc gia Z ở vòng bảng chỉ đối đầu với những đối thủ yếu hơn, chưa thể thấy rõ thực lực của họ. Nhưng đến vòng loại, trận đấu với ngựa ô quốc gia H, dù nhiều lần bị dẫn trước, họ đã tạo nên một cuộc lội ngược dòng ngoạn mục nhất mùa giải, vào chung kết một cách suýt sao. Có thể nói hai bên ngang tài ngang sức, tôi nghĩ đây sẽ là một trận đấu rất hấp dẫn.”
Lâm Dự trong đường hầm không ngừng hít thở sâu, sau đó nắm chặt tay, nhỏ giọng tự cổ vũ bản thân. Trong trận đấu này, họ sẽ sử dụng đội hình 3 dẫn đường và 2 lính gác, nên cậu ta sẽ ra sân từ đầu, áp lực tâm lý không nhỏ.
Vương Hựu Đông nhìn thấy cậu ta như vậy, cô bật cười: “Căng thẳng vậy sao? Nhìn kìa, đại ca bên kia đang bàn xem nếu thắng sẽ đi ăn gì.” Cô hất cằm chỉ về phía Giang Hành.
Giang Hành tựa vào tường của đường hầm, cười nói với Cố Vân Xuyên bên cạnh, thần thái thoải mái tự nhiên.
“Giang Hành thật sự rất tự tin, thật ghen tỵ với cậu ấy.” Lâm Dự thì thầm.
Vương Hựu Đông nhướn mày: “Không biết là điều tốt hay xấu.”
Còn mười phút nữa trận đấu sẽ bắt đầu, các tuyển thủ của hai đội bước vào sân.
Giang Hành thu lại dáng vẻ lơ đãng, đứng thẳng tiến vào sân. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào họ, đặc biệt là vào Giang Hành và Scott. Sau trận đấu này, ngoài việc tìm ra nhà vô địch mùa giải, cũng sẽ chọn ra MVP của cả mùa, mọi người đều cho rằng danh hiệu này hoặc thuộc về Giang Hành, hoặc thuộc về Scott. Rõ ràng, câu trả lời nằm ở cuộc đối đầu trực tiếp này.
Đèn bật sáng, tiếng ồn ào và tiếng reo hò như thủy triều dần dần lắng xuống, khung cảnh rừng nhiệt đới hiện ra, không khí trở nên ẩm ướt và nóng bức.
“Trận đấu chính thức bắt đầu.”
Rừng nhiệt đới có nhiều vật cản, còn có khả năng mưa lớn, do đó đầy rẫy những yếu tố không chắc chắn. Giác quan của Giang Hành chưa bao giờ nhạy bén như lúc này, cậu có thể nghe thấy tiếng côn trùng bay dưới tán lá.
“Giang Hành nhảy từ cây cao gần ba mét xuống, hầu như không phát ra tiếng động, Steve ở phía trước cách chưa đến năm mét, hoàn toàn không phát hiện gì phía sau.”
“Đây là kỹ năng cơ bản của động vật họ mèo, bạn thấy tinh thần thể của cậu ấy di chuyển trong rừng cũng không phát ra tiếng động.” Thầy Dương giải thích.
Steve là một lính gác cấp A, cảnh giác rất cao. Giang Hành bước vài bước, dừng lại phía sau cậu ta. Nhưng tim cậu đập nhanh và dây thần kinh không thể bình tĩnh. Lý trí bảo cậu nên thận trọng, nhưng adrenaline lại thúc giục cậu tiến tới.
Giang Hành đã duy trì trạng thái hưng phấn cao độ này từ khi trận đấu trước kết thúc, Cố Vân Xuyên ở bên cạnh cậu mới có thể bình tĩnh một chút, ngủ ngon hơn. Nhưng theo chiến thuật của họ, trận đấu này phải đánh “du kích chiến”, hành động phân tán, quấy rối xong rồi đi, phải làm rối loạn tâm lý đối thủ, làm bức tường sắt bảo vệ Scott lung lay.
Vì vậy, Cố Vân Xuyên không ở bên cạnh Giang Hành.
Hổ Siberia trong môi trường ẩm nóng có chút bồn chồn, mặc dù nằm rạp xuống đất và ẩn nấp không động đậy, nhưng đầu đuôi vẫn không yên, lắc lư trong không trung.
Quá ngột ngạt rồi, phải tạo ra một khe hở để thở thôi.
Steve phản ứng cực kỳ nhanh, quay người nhảy ra nhưng bị hổ Siberia chắn mất đường. Thể tinh thần của cậu ta là một con gấu nâu, nó gầm lên một tiếng rồi lao tới, giơ móng gấu lên định vỗ vào con hổ, hai con thú dữ cuốn lấy nhau trong trận chiến.
Trong cuộc chiến tay đôi, Steve chắc chắn không thể thắng nổi Giang Hành, nhưng cậu ta không rút lui, thay vào đó rút dao ngắn, đâm về phía Giang Hành. Giang Hành vững vàng giữ chặt tay cậu ta, đột nhiên cảm thấy một áp lực ập tới, động tác hơi khựng lại trong chốc lát, Steve không bỏ lỡ cơ hội này, định nhấc chân đá vào chân Giang Hành.
Trong khóe mắt Giang Hành, cậu thấy Annie đang tới gần, cô ta không ở bên cạnh Scott nữa.
Giang Hành buông tay Steve, nhẹ nhàng lùi lại né tránh, cậu nhìn đôi chị em trước mắt, biểu cảm trở nên nghiêm túc.
“… Chúng ta thấy Giang Hành đã bắt đầu giao đấu, một chọi hai, có vẻ không dễ dàng gì cho Giang Hành.”
“Steve của quốc gia T tuổi còn rất trẻ, cấp bậc cũng chỉ là A, bị nhiều người xem nhẹ. Thực ra, trong vài trận đấu trước, cậu ta cũng có vai trò không nhỏ, đặc biệt là trong trận tứ kết, khi cậu ta đơn độc hạ gục lính gác cấp S của quốc gia Y, để lại ấn tượng sâu sắc. Annie và Steve là chị em ruột, hẳn là sẽ phối hợp rất ăn ý, xem Giang Hành làm thế nào để hóa giải – ồ, Giang Hành đã dễ dàng hóa giải rồi.”
Chỉ trong vài câu bình luận, Giang Hành đã chịu được áp lực liên tục từ Annie, khống chế Steve, với tư thế giống như khi họ gặp nhau trước trận đấu. Mặt Steve bị vùi vào bùn và lá cây ướt, tức đến nghiến răng: “Anh điên thật đấy, rút lui một chút là mất mạng sao? Áp lực tinh thần của chị tôi cũng chịu được.”
Giang Hành không biểu cảm, giữ chặt cậu ta, ngước mắt nhìn Annie cách đó vài bước.
Annie như thể đang trong một khu rừng nhiệt đới thực sự, bị thú dữ ẩn nấp trong rừng rình rập, tóc gáy dựng đứng, một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống. Nhưng cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, Giang Hành không nói gì, cũng không có động tác gì khác, mặc dù nhìn có vẻ dễ dàng, nhưng cô có nên đánh cược một lần rằng cậu đang cố gắng cầm cự.
Annie đã hợp tác với Scott rất lâu, cô ta hiểu rất rõ điểm giới hạn của trinh sát cao cấp ở đâu. Annie đã yên tâm hơn.
“Giang Hành sẽ hoàn thành cú giết đầu tiên với Steve chăng? Ồ, dưới áp lực của Annie, Giang Hành vẫn chưa xé thẻ sinh mệnh của Steve, ba người đang giằng co. Bên kia, đội Z và đội T cũng đã rơi vào hỗn chiến, Ân Hà đối đầu với Scott rất bình tĩnh.”
“Đây chính là điểm mạnh của tuyển thủ Ân Hà, không mất bình tĩnh vì đối thủ mạnh hay yếu, cô ấy rất ổn định.”
“Bốn tuyển thủ của đội Z đối đầu với Scott cùng hai dẫn đường cũng có phần quá sức, không ai rảnh tay hỗ trợ Giang Hành…”
[Steve mất 1 điểm sinh mệnh.]
[Annie mất 1 điểm sinh mệnh.]
[Giang Hành mất 1 điểm sinh mệnh.]
Thông báo liên tiếp vang lên.
Giang Hành nhanh chóng nhảy vào rừng, chỉ thấy lá cây rung nhẹ, Annie và Steve muốn tìm người cũng không thể tìm ra.
Annie ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, bắt gặp dấu vết lướt qua của một chiếc lông trắng. Đó là Cố Vân Xuyên.
“Trận đấu mới bắt đầu được mười phút, Giang Hành đổi một lấy hai, không phải quá thiệt, sau khi đạt được mục đích cậu ấy cũng nhanh chóng rút lui, không dây dưa. Nhìn bên kia, đội T sau khi mất hai điểm sinh mệnh dường như không định đấu tiếp với đội Z, Scott ra hiệu rút lui – hử? Cố Vân Xuyên phát hiện điều gì rồi? Biểu cảm của cậu ấy có vẻ không tốt lắm.”
“Giang Hành hình như có điều gì đó không ổn.”
Tiếng hò reo từ khán đài cũng ngừng lại, họ ngạc nhiên nhìn màn hình truyền hình trực tiếp, nơi có bóng dáng của Giang Hành.
Đau đớn.
Khi người ta chịu đựng cơn đau dữ dội thì không thể suy nghĩ được, nhưng Giang Hành vẫn có thể ngay lập tức tìm được chỗ ẩn nấp, không để lại bất kỳ dấu vết nào có thể theo dõi, thậm chí máy quay phim cũng phải mất chút thời gian mới tìm được cậu.
So với cơn đau đầu dữ dội lần trước, lần này cơn đau lan ra khắp cơ thể, mỗi dây thần kinh như bị những bàn tay vô hình mạnh mẽ xé rách. Cậu nửa quỳ dưới gốc cây, cắn chặt mu bàn tay của mình, vết thương sâu đến tận xương, máu nhỏ giọt xuống bùn lầy, bùn hòa lẫn với mồ hôi nhanh chóng thấm ướt cả người Giang Hành.
Trận đấu bị dừng lại.
Con hạc trên trời bay vòng vòng một cách lo lắng, tiếng kêu thê lương khiến người ta hoảng sợ. Cuối cùng nó cũng tìm được con hổ đang ẩn mình trong rừng, hạ xuống rồi giang cánh ôm lấy nó, con hổ yên lặng nằm đó, dường như đã mất đi ý thức.
Cố Vân Xuyên quỳ trước mặt Giang Hành, trên áo đầy những vết bùn lấm lem, hắn cứu lấy mu bàn tay của Giang Hành bị cắn rách tơi tả, ấn cậu vào hõm cổ mình, cảm nhận người trong lòng nóng bừng và run rẩy nhẹ.
“Đau đến mức này mà vẫn chưa ngất sao?” Nhân viên y tế vừa kiểm tra vừa kinh ngạc thốt lên.
Kiều Hoàn đi tới đi lui, không nói nên lời, vừa giận dữ vừa thấy đau lòng khi nhìn Giang Hành đau đớn mà vẫn mở mắt, lông mi run rẩy đầy kiên cường.
Cố Vân Xuyên quay lưng về phía Kiều Hoàn, Kiều Hoàn không thấy được biểu cảm của hắn, nhưng với tư cách là một dẫn đường, anh có thể thấy tinh thần lực của Cố Vân Xuyên không thể kiểm soát được, lan tỏa khắp nơi, bao bọc chặt lấy Giang Hành, tạo thành một cái kén kín mít. Mấy lần muốn xâm nhập vào lĩnh vực tinh thần của Giang Hành để giúp cậu giảm đau nhưng đều bị chặn lại, cũng không dám manh động nữa.
Cố Vân Xuyên là người đầu tiên đến bên Giang Hành, trong khi mọi người còn đang bàng hoàng, hắn đã nhanh chóng dừng trận đấu, gọi nhân viên y tế, ngăn Giang Hành tự làm mình bị thương, không lãng phí một giây nào, dường như lạnh lùng lý trí đến tột cùng.
Nhưng, Kiều Hoàn vẫn thấy được tay trái của Cố Vân Xuyên ôm Giang Hành run nhẹ.
Hắn đang sợ hãi.
Bạch Cảnh Ngật giữ chặt Khúc Đồng Phương đang nhảy cẫng lên, không nhịn được mà quát: “Đừng có động đậy!”
“Đệt, tôi lo chết mất!” Khúc Đồng Phương cũng hét lên, “Sao lại thế này!”
“Đau thần kinh.” Kiều Hoàn nói với họ.
“Đau thần kinh là gì? Có nghiêm trọng không?”
Kiều Hoàn kéo hai người qua một bên, đơn giản giải thích về đau thần kinh. Tâm trạng của hai người có phần ổn định hơn một chút.
Giang Hành dường như đã đỡ hơn chút, không còn run rẩy dữ dội như lúc đầu. Nhân viên y tế giúp cậu băng bó tạm thời vết thương trên tay, định hỏi cậu cảm thấy thế nào thì Giang Hành lại mở miệng trước: “Thay người đi.”
Giọng cậu hơi khàn nhưng rất bình tĩnh.
Mọi người đều sững sờ, Khúc Đồng Phương phản ứng nhanh nhất: “Thay! Đừng lo, nhóc cưng, tôi sẽ vào sân, cậu đừng lo lắng!”
“Ừ.” Giang Hành khẽ đáp, vùi đầu vào hõm cổ của Cố Vân Xuyên.
“Giang Hành…” Cố Vân Xuyên định nói gì đó, nhưng đột nhiên sững sờ, ánh mắt hắn trở nên hoảng loạn, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.
Chất lỏng ấm nóng nhỏ xuống hõm cổ của Cố Vân Xuyên, chảy dọc theo xương quai xanh, tới vị trí trái tim, như một chiếc lông vũ rơi xuống nhưng nặng ngàn cân, phá vỡ bức tường vừa xây dựng xong.
Giang Hành đang khóc.
Cậu khóc không thành tiếng, thậm chí không hề run rẩy, ngoài Cố Vân Xuyên ra, không ai phát hiện ra giọt nước mắt của cậu. Vừa rồi chịu đựng cơn đau dữ dội, Giang Hành cắn đến mức bật máu nhưng không rơi một giọt lệ, nhưng lúc này đây, khi cậu nhận ra mình không thể tiếp tục hoàn thành trận đấu, nước mắt cậu không ngừng tuôn rơi.
Khu rừng mưa lầy lội ẩm ướt này cuối cùng cũng đổ cơn mưa tầm tã.