Đến nửa đêm Giang Hành bắt đầu phát sốt.
Thể chất của các lính gác đều rất tốt, ít nhất là từ khi Giang Hành có ký ức, cậu chưa bao giờ bị cảm hay sốt, vì vậy đây là lần đầu tiên cậu trải nghiệm cảm giác sốt là như thế nào.
Hơi thở nóng rực, đầu óc choáng váng, nhưng những điều này không phải là tồi tệ nhất. Cậu vốn đã cảm thấy đau xương, giờ lại thêm sốt nữa, cảm giác như toàn bộ xương và dây thần kinh đều bị nướng trong lò lửa, trở nên mềm nhũn và vô lực, chỉ cần cử động nhẹ cũng đau nhức kinh khủng.
Dù Cố Vân Xuyên có ngủ thì sự chú ý của hắn vẫn dồn hết vào Giang Hành. Mặc dù Giang Hành rất khó chịu nhưng không hề kêu ca, hắn vẫn phát hiện ra ngay lập tức khi “con mèo” đang bị sốt cao.
Cô y tá trực đêm đến để truyền nước cho Giang Hành. Dù cơ thể của Giang Hành có sức đề kháng thuốc rất mạnh, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không làm gì, ít nhất cũng giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô y tá mới tốt nghiệp không lâu nhìn cậu thiếu niên trên giường bệnh. Cậu đang ngồi dậy, bên cạnh là một cậu thiếu niên cùng tuổi đeo kính, người đang nhẹ nhàng chạm vào gáy cậu và nói gì đó bằng giọng điệu ấm áp mà cô y tá nghe không rõ, cảm giác như đang dỗ dành một con mèo nhỏ. Cậu cúi đầu, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt không biểu cảm. Cậu có nét đẹp tinh tế với những đường nét sắc sảo, đẹp đến mức không giống người thật, lại có bờ vai rộng và đôi chân dài, tạo ra một áp lực đáng sợ.
Cô y tá nhanh chóng dời ánh mắt đánh giá của mình, cầm kim tiêm thử, sau đó dùng cồn khử trùng cho Giang Hành. Miếng bông cồn lạnh ngắt chạm vào mu bàn tay Giang Hành, cậu ngước mắt nhìn cô y tá. Hàng mi dài nhấc lên, để lộ đôi mắt màu hổ phách. Đôi mắt tựa như mắt hổ không chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào, khi nhìn vào cô y tá khiến cô hơi căng thẳng, theo phản xạ cô nói: “Đừng sợ, đừng nhìn kim tiêm, một lát là xong thôi.”
Cô vừa tiêm cho một đứa bé xong, vẫn dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con, nói xong cô cảm thấy hơi ngượng ngùng, không dám ngẩng đầu nhìn Giang Hành, nhưng lại nghe cậu thiếu niên ngoan ngoãn đáp: “Dạ được.” Giọng Giang Hành trầm ấm, nghe rất dễ chịu, đã không còn vẻ non nớt của thiếu niên, nhưng cậu lại giống như đứa trẻ chui đầu vào hõm cổ của Cố Vân Xuyên, chờ y tá tiêm cho mình.
Cô y tá hơi ngẩn ra, không nhịn được cười mỉm, thả lỏng và tiêm cho Giang Hành. Ngón tay của cậu thiếu niên thon dài và mạnh mẽ, các khớp xương rõ ràng, mạch máu rất dễ tìm, có thể dùng để làm mẫu học tập trong sách giáo khoa. Cô y tá nhìn thêm vài lần, đột nhiên cảm thấy đầu mình nặng trĩu, ngước lên đối diện với đôi mắt sau cặp kính, cô hiểu ra vấn đề nhanh chóng thả tay Giang Hành ra, mắt ánh lên ý cười trêu chọc. Chà, đúng là cặp đôi trẻ.
“Cậu để ý bạn trai mình kỹ nhé, truyền xong thì nhấn chuông gọi tôi đến rút kim.” Cô y tá cười nói với Cố Vân Xuyên.
Cố Vân Xuyên theo phản xạ nhìn Giang Hành. Mèo ốm của hắn đang dụi đầu vào hõm cổ hắn, đầu óc mơ màng có lẽ không nghe thấy cô y tá nói gì. Vì vậy hắn gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Cả người Giang Hành rất nóng, vô thức áp sát vào người Cố Vân Xuyên bên cạnh, hơi thở nóng rực phả lên xương quai xanh của hắn. Một tay Cố Vân Xuyên vuốt ve sau gáy Giang Hành để an ủi, ngón tay của tay kia khó chịu co quắp lại.
Mèo áp sát vào người Cố Vân Xuyên làm hắn thấy nóng bức, kính của hắn mờ đi vì hơi nóng. Cậu không hài lòng ngồi thẳng dậy, tóc mái phía trước bị cọ xát làm rối tung, viền mắt đỏ bừng nhìn Cố Vân Xuyên và nói: “Cậu không mát mẻ nữa.”
Cố Vân Xuyên mất đi một con mèo nóng rực trong lòng, cảm thấy trống trải và khó chịu, hắn quay người đi vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh, rồi quay lại kéo con mèo đang mơ màng vào lòng.
Hương thơm từ người Cố Vân Xuyên tỏa ra dễ chịu, Giang Hành mơ màng ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, cậu thấy mình đang ở giữa biển lửa, bị một con chim lớn cắn vào cổ kéo ra khỏi vùng nóng rực.
Sáng hôm sau, nhiệt độ của Giang Hành giảm đi một chút nhưng vẫn còn sốt nhẹ. Kiều Hoàn nhìn thấy Giang Hành thường ngày đầy sức sống, giờ đây đôi môi tái nhợt, khóe mắt đỏ lên, nhẹ nhàng thở dài: “Anh chàng đẹp trai của chúng ta sao lại đáng thương thế này?”
Giang Hành yếu ớt mở mắt nhìn anh một cái, không còn sức cãi nhau. Cố Vân Xuyên từ ngoài cửa bước vào, mang theo hai hộp đồ ăn đặt lên bàn, mở ra, mùi thơm ngào ngạt, là hai bát cháo.
“Quao! Quán này sáng nào cũng phải xếp hàng đấy, sao cậu mua được vậy?” Kiều Hoàn hít hà.
“Xếp hàng mua, chẳng lẽ là cướp sao?” Cố Vân Xuyên ấn anh vào ghế không cho cử động, giọng rất không kiên nhẫn.
Kiều Hoàn quen biết hắn nhiều năm, đã quen với tính khí khó chịu của người này, liền quay sang Giang Hành: “Giang Hành, để tôi thử xem cháo này có nóng không.”
“Cút.” Cố Vân Xuyên ngăn tay Kiều Hoàn định đánh lén bát cháo. Hắn quay người bưng cháo đến trước mặt Giang Hành, giúp cậu thổi nguội.
Kiều Hoàn ở phía sau Cố Vân Xuyên làm mặt xấu, chỉ vào Cố Vân Xuyên rồi ra hiệu với Giang Hành: “Keo kiệt.”
Giang Hành quay đi cười cười, nói với Cố Vân Xuyên: “Anh ấy chửi cậu đó.”
“Để lát nữa tính sổ.” Cố Vân Xuyên không quay đầu lại, đưa cháo cho Giang Hành, “Không có khẩu vị cũng ăn một chút nhé, được không?”
Giang Hành nhận lấy, ngoan ngoãn ăn cháo.
Khi Giang Hành bị bệnh rất ngoan, không kêu không khóc không gọi đau, bảo uống thuốc thì uống thuốc, bảo ăn thì ăn, chỉ một lát là ăn hết một bát cháo. Cố Vân Xuyên bóc một viên kẹo, nhét vào miệng Giang Hành. Giang Hành để viên kẹo dưới lưỡi, cảm giác vị giác của mình như bị đốt cháy khô, nếm được chút vị đắng.
Kiều Hoàn hỏi cậu: “Còn đau không?”
“Đau.” Giang Hành trả lời.
“Đau ở đâu? Xương? Thần kinh?”
“Cả hai.”
“Đau thế nào? Đau nhói hay gì? Liên tục hay từng cơn?”
“Đau nhức. Liên tục.”
Khi trả lời những câu hỏi này, giọng Giang Hành bình thản, ngắn gọn, giống như đang thảo luận chuyện của người khác. Cố Vân Xuyên nắm lấy cổ tay cậu, nhẹ nhàng xoa dịu cổ tay Giang Hành, cố gắng an ủi trái tim đang co thắt khó chịu của mình.
“…Cậu thực sự rất giỏi chịu đựng.” Kiều Hoàn nhìn cậu, “Có phải trước đây chưa bao giờ bị bệnh đúng không?”
“Chưa từng.”
“Chắc là phải bệnh bù cho mười bảy năm trước, tiếp tục nằm viện đi.” Kiều Hoàn nhún vai.
Giang Hành khẽ nhíu mày, khóe miệng rũ xuống.
“Làm gì đấy? Đừng nói với tôi là cậu vẫn còn nghĩ đến thi đấu cá nhân đấy nhé. Dù cậu có thể tham gia thì cũng chỉ như đi du lịch thôi.” Kiều Hoàn nhìn Cố Vân Xuyên, nói với hắn, “Cậu không được chiều cậu ấy, như thế là hại đấy.”
Sau khi Kiều Hoàn rời đi, tâm trạng của Giang Hành rõ ràng là sa sút, cúi đầu hờn dỗi. Cố Vân Xuyên ngồi xổm bên giường, ngẩng đầu nhìn cậu: “Giang Hành.”
Giang Hành quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng ban mai cắt ngang qua gương mặt nghiêng của cậu: “… Nhưng tôi muốn đi.” Nói xong cậu cảm thấy bực bội, nghĩ một lúc rồi thêm một câu, “Dù chỉ là đi du lịch.”
“Được.” Cố Vân Xuyên đáp.
“Được cái gì mà được.” Giang Hành quay đầu nhìn hắn, “Kiều Hoàn bảo cậu không được chiều tôi.”
“Anh ta nói không tính.”
Giang Hành bị hắn chọc cười, cậu ngả lưng dựa vào gối, hai tay chắp sau đầu, nhìn bức tường trắng như tuyết: “Bị bệnh thật phiền phức, tôi đã ngoan thế này rồi, sao vẫn chưa khỏi?”
Cố Vân Xuyên nhất thời cứng họng, lòng như bị ai đó bóp chặt, đau nhói.
“… Quá ngoan nên mới khỏi chậm đấy.” Cố Vân Xuyên tìm lại giọng mình, “Đừng ngoan thế nữa.”
Giang Hành quay người đối diện với Cố Vân Xuyên, cuộn mình lại: “Thật không?”
“Thật.” Cố Vân Xuyên nắm lấy cổ tay cậu, “Đau ở đâu, nói ra đi.”
“Đau khắp người, xương cốt như bị ngâm thành dưa chua, vừa mềm vừa chua.” Giang Hành chà nhẹ vào xúc tu tinh thần của Cố Vân Xuyên, khẽ than phiền, “Chóng mặt, nhưng không muốn ngủ nữa, ngủ nhiều quá rồi. Muốn ăn đồ ngọt, nhưng không cảm nhận được vị ngọt.”
Không nói thì không sao, càng nói càng thấy tủi thân, Giang Hành rũ mi mắt: “…Tôi không muốn ở lại bệnh viện nữa.”
“Được.” Cố Vân Xuyên gật đầu.
Giang Hành ngạc nhiên nhìn hắn.
“Thuốc men chẳng có tác dụng gì với cậu, bác sĩ còn tranh cháo với cậu, ở đây làm gì nữa?” Giọng Cố Vân Xuyên đã có chút giận dữ, trút hết nỗi khó chịu và đau lòng vào những chuyện không liên quan, “Về nhà với tôi.”
“Về nhà?” Giang Hành ngây người.