Không chỉ chương trình học dành cho dẫn đường và lính gác khác nhau, mà học sinh ở các cấp độ khác nhau cũng phải nhận các bài huấn luyện ở mức độ khác nhau. Vì vậy, trường học dành cho lính gác và dẫn đường áp dụng hệ thống chọn môn học giống như ở đại học.
Giang Hành ngồi trong giảng đường bậc thang trăm người, chơi trò chơi nhỏ để luyện tập độ nhanh nhạy, chờ thầy giáo dạy lịch sử. Học kỳ này cậu đã trốn quá nhiều buổi học lịch sử, gần như lần điểm danh nào cũng không có mặt, nếu còn không đi học thì chắc chắn sẽ bị rớt môn.
Bạn cùng phòng của Giang Hành ngồi bên cạnh, trò chuyện với bạn học phía trước: “Cậu có nghe nói không? Năm nay chúng ta có nữ lính gác thứ ba đạt cấp S đấy.”
Bạn học liếc nhìn Giang Hành, thấy cậu đang chăm chú chơi trò chơi: “Ồ, nghe nói rồi, năm nay lớp mình đỉnh thật.”
“Ài,” bạn cùng phòng thở dài, “tiếc là con gái.”
“Tiếc gì chứ?” Giang Hành không ngẩng đầu, hỏi.
“Con gái chắc chắn không thể sánh bằng con trai cùng cấp độ về sức bền và thể lực, làm sao lại có thể để cô ấy chiếm chỗ được chứ.”
Giang Hành không biểu cảm nhìn hắn ta một cái, tay vẫn không ngừng, thao tác chính xác: “Cậu đang nói gì vậy? Cậu nghĩ hằng năm cấp S có định mức cố định à? Dù có định mức cũng không đến lượt cậu.”
Bạn cùng phòng bị nhìn đến phát run, lắp bắp nói: “Tôi biết là không đến lượt mình, chỉ là cảm thấy lãng phí một cấp S như thế này…”
“Ngồi sang bên kia đi.” Giang Hành ngắt lời, liếc nhìn chỗ trống ở góc.
“Hả?”
“Ghét cậu phiền phức, nhanh lên.” Giang Hành không nhìn hắn ta nữa.
Bạn học phía trước thấy không khí không ổn bèn quay lên, bạn cùng phòng ngồi đó một lúc, cuối cùng vẫn cầm sách đi chỗ khác. Hắn ta cũng không biết mình đã làm gì phật ý ông trời con này, nhưng dù sao cũng không dám phản đối mệnh lệnh của Giang Hành.
Kể từ khi Cố Vân Xuyên đột phá lên cấp S, ngày nào cũng bị Kiều Hoàn bóc lột làm việc không công. Sau khi dành cả buổi trưa trong phòng y tế, hắn nhìn đồng hồ, thấy sắp muộn giờ học lịch sử, bèn gọi Kiều Hoàn: “Tôi đi học đây.”
“Cậu còn học gì nữa? Không phải môn nào cậu cũng được điểm tối đa rồi sao?”
“Nếu tôi không đi học mà vẫn được điểm tối đa chẳng phải quá đáng sao.” Cố Vân Xuyên thu dọn sách vở, đi về phía lớp học.
Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, thầy giáo cần vạch ra những điểm trọng tâm cho bài kiểm tra, trong lớp chật kín chỗ ngồi. Cố Vân Xuyên tìm chỗ trống, nhìn thấy Giang Hành. Trí nhớ tuyệt vời giúp Cố Vân Xuyên nhớ ra, trong giờ điểm danh, thầy giáo nhiều lần gọi tên Giang Hành nhưng cậu chưa bao giờ đáp lại.
Chuông báo đã vang lên, Cố Vân Xuyên đi đến ngồi cạnh Giang Hành.
Giang Hành chìm đắm trong trò chơi, hoàn toàn không chú ý đến hắn. Cố Vân Xuyên liếc nhìn màn hình điện thoại của Giang Hành, thấy đó là một trò chơi rèn luyện độ nhanh nhạy. Giang Hành đang chơi phiên bản siêu tốc độ, các mục tiêu trên màn hình gần như trở thành ảo ảnh, nhưng cậu vẫn thao tác dễ dàng.
Thầy giáo dạy lịch sử bước vào lớp, tuyên bố bắt đầu giờ học, Giang Hành cất điện thoại, mở sách, lúc này mới nhìn thấy Cố Vân Xuyên ngồi cạnh. Dù trong lớp có bật điều hòa nhưng thời tiết vẫn nóng bức, các nam sinh đều mặc áo ba lỗ, chỉ riêng Cố Vân Xuyên vẫn mặc áo sơ mi trắng như hôm qua, cổ tay áo cài kín, chỉ để lộ một đoạn cổ tay. Trên sống mũi hắn đeo một cặp kính gọng bạc, mở sách ra, trên sách đầy những ghi chú, chữ viết mạnh mẽ, đẹp như in.
Giang Hành mơ hồ nhớ rằng tối qua đã nói rất nhiều với Cố Vân Xuyên, nhưng cụ thể đã nói gì thì không nhớ rõ lắm. Vì Cố Vân Xuyên cũng không lên tiếng chào hỏi, để tránh sự ngại ngùng không cần thiết, Giang Hành quyết định coi như không nhìn thấy hắn.
Chiều hè khiến người ta buồn ngủ, giọng nói của thầy giáo dạy lịch sử cũng có hiệu quả ru ngủ rất tốt, Giang Hành không chống cự nổi nên gục xuống bàn bắt đầu ngủ.
Trong lớp chỉ có tiếng lật sách và tiếng viết chữ, tiếng ve ngoài cửa sổ lúc có lúc không, ánh nắng mùa hè rất gay gắt, mọi người đã kéo rèm dày xuống, ánh sáng được lọc thành màu cam dịu nhẹ, rọi lên trên mái tóc của Giang Hành.
Cố Vân Xuyên rất ít khi phân tâm trong giờ học, hắn dùng bút dạ để đánh dấu từng điểm quan trọng mà thầy giáo nói. Nhưng khóe mắt hắn luôn có thể nhìn thấy mái tóc của Giang Hành bị gió từ điều hòa thổi khẽ lay động.
Cố Vân Xuyên đặt bút xuống, cuối cùng cũng buông tha cho bản thân, nhìn về phía Giang Hành. Trên sách của Giang Hành không có một chữ nào, cậu đang quay lưng về phía Cố Vân Xuyên, ngủ rất say.
Ánh mắt của Cố Vân Xuyên theo dõi mái tóc của Giang Hành khẽ lay động, nhìn một lúc, hắn đưa tay chắn gió từ điều hòa, mái tóc đang lay động liền rủ xuống.
Cố Vân Xuyên mỉm cười, khóe miệng nhếch lên một nụ cười rất nhẹ.
“Giang Hành!” Thầy giáo lịch sử đột nhiên lớn tiếng.
Không có lý do gì đặc biệt, cả lớp đều đang cắm cúi viết, Cố Vân Xuyên đột ngột giơ tay lên, thầy giáo liền nhìn thấy, tiện thể cũng thấy Giang Hành đang ngủ rất ngon.
Giang Hành đang mơ màng ngủ, đột nhiên bị gọi tên, có vẻ rất có kinh nghiệm trong việc ngủ trong giờ học, phản xạ có điều kiện đứng dậy. Cậu vốn đã cao, đứng dậy rất nổi bật, tất cả ánh mắt đều dồn vào cậu.
Thầy giáo vốn chỉ muốn gọi Giang Hành dậy, không ngờ cậu đứng bật dậy, ngại ngùng nói: “… Ờ, em nói xem tôi vừa nói đến đâu rồi?”
Giang Hành hơi cáu, nhíu mày, mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, nhưng vì vẻ đẹp trai nên làm người khác đỏ mặt, các bạn học xung quanh vừa muốn nhìn cậu vừa không dám nhìn.
Cố Vân Xuyên đẩy sách tới trước mặt Giang Hành, chỉ vào đoạn giữa. Giang Hành đọc lại đoạn đó một cách không cảm xúc.
“Ừm… đừng ngủ nữa đấy.” Thầy giáo cũng không muốn làm khó Giang Hành nên để cậu ngồi xuống.
Giang Hành ngồi xuống nhưng chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào cuốn sách trắng, không động đậy, trông như đang giận dỗi nhưng sợi tóc lại vui vẻ lay động. Cố Vân Xuyên không còn chú ý đến lời thầy giáo nói nữa, trong đầu nảy ra một ý nghĩ: Giá mà mình có một viên kẹo.
Nhưng không lâu sau, Giang Hành cũng tỉnh lại, cậu lấy bút từ hộp bút ra, nhìn vào cuốn sách mới tinh mà không biết bắt đầu từ đâu, suy nghĩ một lúc rồi lại đặt bút xuống. Lúc này cậu mới nhận ra Cố Vân Xuyên đang nhìn mình.
Giang Hành và hắn đối diện, chớp chớp mắt tỏ vẻ khó hiểu. Cố Vân Xuyên đẩy sách về phía cậu, Giang Hành nhìn sách rồi lại nhìn Cố Vân Xuyên, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
Hôm qua Cố Vân Xuyên cứu Giang Hành từ tay thần chết, Giang Hành chửi hắn là biến thái, hôm nay chỉ mượn hắn quyển sách, lại nhận được một lời cảm ơn.
Mèo thật khó đoán.
Chuông hết giờ vang lên, Giang Hành chuẩn bị trả sách cho Cố Vân Xuyên, nhưng hắn không nhận: “Cậu có thể mượn.”
Giang Hành im lặng một lúc. Cậu không thực sự muốn chép lại ghi chép, sách của Cố Vân Xuyên thực sự ghi chép quá nhiều, cậu định mượn một bản tóm tắt để học, chỉ cần qua môn là được. Dẫn đường vốn có năng khiếu ghi nhớ vượt trội hơn người, Giang Hành không nghĩ hai người cùng một trình độ.
“Không cần đâu, tôi có thể chép của bạn cùng phòng.” Giang Hành đặt sách lên bàn hắn, “Tạm biệt.” xong rồi đi ra khỏi lớp.
Giang Hành ra khỏi cửa va phải Chu Quân Hạo, Chu Quân Hạo lớn hơn cậu một khóa, kéo cậu lại: “Ê ê, Tiểu Giang đợi đã.”
Giang Hành dừng lại, Chu Quân Hạo nói với bạn mình một câu, rồi kéo cậu hỏi: “Sắp đến cuộc thi quốc tế YS-G rồi, thầy giáo bảo tôi hỏi cậu chuẩn bị thế nào rồi?”
YS-G là một cuộc thi dành cho lính gác và dẫn đường dưới 18 tuổi trên toàn thế giới, mô phỏng các môi trường khắc nghiệt khác nhau, nhằm kiểm tra các phẩm chất của lính gác và dẫn đường, bao gồm cả thi đấu đồng đội và cá nhân. Thi đấu đồng đội thường theo đơn vị trường, thi cá nhân tuy mỗi người tính điểm riêng nhưng thường là lính gác và dẫn đường kết hợp tham gia, vì họ không cùng một đường đua.
“Tôi còn phải chuẩn bị gì nữa?” Giang Hành khoanh tay nhìn anh ta.
Chu Quân Hạo nhìn Giang Hành kiêu ngạo như vậy, muốn đấm cậu một cái, nhưng nghĩ lại mình không đánh lại được nên thôi: “Cậu có dẫn đường chưa?”
“Chưa.” Giang Hành trả lời.
“…” Chu Quân Hạo thấy Giang Hành trả lời gọn gàng như vậy, nhất thời nghẹn lời, “Thi đấu đồng đội thì không sao, trong đội chắc chắn có dẫn đường, còn thi đấu cá nhân thì sao? Không có dẫn đường là thiệt thòi lớn đấy, trường mình không có đối thủ của cậu, nhưng các nước khác thì chưa chắc, tôi nghe nói nước T năm nay có một lính gác cấp SS 17 tuổi.”
“Nhưng không có…” Giang Hành chuẩn bị nói rằng không có dẫn đường nào có thể dễ dàng tiến vào lĩnh vực tinh thần của mình để thực hiện liên kết tinh thần, nhưng nghĩ đến Cố Vân Xuyên thì lại dừng lại.
“Chưa có dẫn đường nào tấn công phá vỡ được bức tường đồng vách sắt của cậu à? Cậu biết Cố Vân Xuyên không? Mấy hôm trước vừa mới đột phá lên cấp S, cậu thử với cậu ta xem sao?”
Giang Hành nhìn Chu Quân Hạo: “Anh quen cậu ta à?”
Chu Quân Hạo nghĩ ngợi: “Coi như là có, từng tiếp xúc một chút.”
“Anh có thấy cậu ta… có gì không bình thường không?” Giang Hành nuốt hai chữ “biến thái” vào trong. Cậu không nhớ đã nói gì với Cố Vân Xuyên, nhưng lĩnh vực tinh thần của Cố Vân Xuyên để lại cho cậu ấn tượng rất sâu sắc, thông thường lĩnh vực tinh thần của một người có thể phản ánh tính cách của người đó, đây là một biểu hiện của tiềm thức, không có khả năng giả mạo.
“Cậu muốn nói cậu ta biến thái chứ gì?” Chu Quân Hạo hỏi lại.
Giang Hành:…
Sau giờ học, Cố Vân Xuyên lại bị một cuộc điện thoại của Kiều Hoàn gọi vào phòng y tế, vừa bước vào hắn đã nói với Kiều Hoàn: “Nếu anh không đủ khả năng thì đừng làm nữa.”
Kiều Hoàn bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối: “Tôi quá đủ khả năng, một cú đấm có thể đánh bay mười cậu, cậu có muốn thử không?”
Cố Vân Xuyên đi tới ngồi trước máy tính gõ lạch cạch, Kiều Hoàn ban đầu còn hơi an tâm, tiến lại gần xem:
“Tóm tắt các điểm quan trọng trong kỳ thi cuối kỳ môn Lịch sử.”
“Cậu viết cái này làm gì, không phải cậu là người đọc một lần nhớ mãi sao?” Kiều Hoàn kinh ngạc hỏi.
“Anh quản tôi à.”
“Sao tôi không quản cậu được, cậu mau gọi Giang Hành đến, làm bài kiểm tra độ phù hợp của hai người.”
Cố Vân Xuyên dừng lại: “Cậu ấy không muốn làm.”
“Cậu đã hỏi cậu ta chưa? Hai người thân đến mức nào rồi?”
Cố Vân Xuyên nuốt câu mỉa mai đến bên miệng– “Anh lắc đầu nghe thử xem có nước không, nếu cậu ấy muốn thì tối qua đã không chạy rồi” ——không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Không phải, cuộc thi sắp bắt đầu rồi, cậu không tìm lính gác à? Tôi nghe nói cậu ta cũng chưa có dẫn đường, chẳng lẽ hai người đều không tham gia sao?” Kiều Hoàn thực sự đau đầu không biết bọn trẻ bây giờ nghĩ gì.
Nghe đến từ “cuộc thi”, sắc mặt Cố Vân Xuyên trở nên nghiêm trọng.
“Thật không muốn à? Hai người ghét nhau đến thế sao?” Kiều Hoàn thấy hắn có vẻ khó chịu, trong lòng nghi ngờ.
Cố Vân Xuyên vô thức phủ nhận: “Không phải.” Nhưng sự lo lắng tràn đầy trong lòng, làm cho hắn cảm thấy vết thương trên cánh tay ngứa ngáy.
“Cố Vân Xuyên?” Kiều Hoàn nhìn hắn không ổn, lòng sinh nghi, liếc thấy Cố Vân Xuyên mặc áo dài tay, quần dài, anh cảnh giác lên, giọng cũng trở nên nghiêm túc, “Xắn tay áo lên tôi xem nào.”
Cố Vân Xuyên đứng dậy, ghế kéo lê trên sàn phát ra âm thanh chói tai, hắn cầm lấy cặp sách rồi bước ra ngoài.