Thiên Kiếp Mi

Chương 1: 1: Vật Kịch Độc 01



Sóng xuân lãng đãng, dương liễu rủ bờ đê, một thiếu nữ búi tóc hai bên cúi đầu dắt ngựa đi về phía trước.

Ánh nước lấp lánh bên người, mặt hồ rộng lớn, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu tới từ hướng đông, bóng nàng trải dài trên mặt đất, dáng người yểu điệu vô cùng xinh đẹp.
Nàng họ Chung tên Xuân Kế, là học trò của Tuyết Tuyến Tử.

Địa vị Tuyết Tuyến Tử trên giang hồ cực cao, trò quý nhờ thầy, tuy mới hành tẩu giang hồ chưa đầy hai năm nhưng người trong giang hồ đều biết đến nữ đồ đệ xinh đẹp của Tuyết Tuyến Tử hành hiệp trượng nghĩa, đã nhiều lần làm được chuyện sảng khoái mà nam nhi cũng không làm được.
Nhưng cảnh xuân phơi phới, còn trẻ đã rạng danh giang hồ như thế mà trông nàng lại chẳng có vẻ gì là vui.

Nàng dắt theo “Mai Hoa Nhi” nổi danh giang hồ, thả bước dọc theo triền đê hồ Tiểu Yến.

Cảnh sắc hồ Tiểu Yến lay động lòng người, dương liễu ven hồ tựa như mây khói, mà với nàng cũng chẳng khác gì mây khói thoảng qua, không lưu lại chút gì nơi đáy mắt.

Trong lòng nàng thầm nghĩ: “Hắn…!hắn…!ầy…”
“Hắn” mà nàng nghĩ đến trong lòng là Uyển Úc Nguyệt Đán, cung chủ của Bích Lạc Cung.

Tuyết Tuyến Tử hành tung bất định, một năm nàng cũng chẳng gặp được mấy lần.

Nàng sống ở Tuyết Đồ Sơn Trang nằm ngay dưới chân Miêu Nha Phong vắng bóng người qua lại, từ nhỏ đã lẻ loi cô độc lớn lên trong sơn trang.

Mấy năm trước, Bích Lạc Cung thần bí trong giang hồ chuyển đến đỉnh Miêu Nha Phong làm hàng xóm với nàng.

Từ đó nàng quen biết Uyển Úc Nguyệt Đán, người này ôn nhã như ngọc, lối trò chuyện khiến người nghe như chìm đắm trong cơn gió xuân.

Nàng khi ấy mười lăm tuổi đem lòng cảm mến hắn, nhưng chẳng qua chỉ là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Nghe nói hắn đã sớm có phu nhân, nhưng cho đến giờ nàng vẫn chưa từng gặp mặt vị Uyển Úc phu nhân ấy.

Gần hai năm hành tẩu giang hồ, nàng chỉ mong có thể quên đi hắn.

Nhưng nàng cất bước một mình, càng đi lại càng cô độc, lại càng nhớ hắn.
Mà hẳn là hắn sẽ không nhớ nàng chút nào phải không? Chung Xuân Kế gượng cười nhàn nhạt, ngẩng đầu lên chỉ thấy sóng nước mênh mông, một chiếc thuyền chài đang đánh cá giữa hồ, cảnh sắc yên bình, cuộc sống của người khác vậy mà mỹ mãn đến thế.

Nàng dắt ngựa đi về phía trước, đi thêm chừng mười trượng nữa, chợt thấy trên mặt đất có một loạt dấu chân ngựa lạ, cũng có vết bánh xe, vậy là cách đây không lâu có một chiếc xe ngựa vừa đi qua nơi này.

Chung Xuân Kế hơi nhíu đôi lông mày thanh tú, hồ Tiểu Yến ở nơi hẻo lánh, đường đất gập ghềnh, xe ngựa không dễ đi, thế mà lại có người đủ bản lĩnh đánh xe ngựa tới đây? Nàng là học trò của thầy giỏi, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết người ngồi trên xe nhất định là người trong võ lâm.

Thế là lòng hiếu kỳ nổi lên, nàng lên ngựa thong thả lần theo dấu vết cỗ xe kia để lại.
Vết xe ngựa chậm rãi men theo bờ hồ, dấu chân hơi lộn xộn.

Nàng càng đi càng cảm thấy ngờ vực, chẳng lẽ người trong xe không nài ngựa, để cho ngựa thả vó tự do quanh bờ hồ? Đi chẳng bao lâu đã gặp một chiếc xe ngựa đậu bên dưới vách đá ven hồ Tiểu Yến, nàng xuống ngựa lấy roi da vén màn cửa lên, bất ngờ giật mình.

Người trên xe ngã gục ở ghế ngồi, một thanh phi đao c ắm vào lồ ng ngực chưa lút cán.

Phi đao kia lưỡi sáng như tuyết, thân đeo khoen bạc, chính là “Nhất Hoàn Độ Nguyệt”!
Chung Xuân Kế nhìn quanh quất bốn bề, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

“Nhất Hoàn Độ Nguyệt” này chính là binh khí nổi danh của “Thiên Thượng Vân” Trì Vân, nghe nói kẻ này tính tình quái gở, lui tới một mình, dù là người trong hắc đạo nhưng danh tiếng rất tốt, không biết vì sao Trì Vân lại giết chủ nhân cỗ xe ngựa này? Lẽ nào kẻ này là tham quan ô lại? Hay là trên người mang theo kỳ trân dị bảo cướp được từ đâu đó, rồi lại bị Trì Vân cướp tiếp? Nhưng Trì Vân xưa nay chỉ cướp tiền cướp hàng tuyệt đối không giết người, cớ sao lại ra tay với người này nặng như thế?
Nàng lấy cán roi ngựa nhẹ nhàng nâng mặt thi thể kia lên, chỉ thấy trên mặt đầy vết ban đỏ vô cùng đáng sợ, nhưng người này mặt mũi đoan chính, tuổi tác còn trẻ, nhìn thoáng qua còn hơi quen mắt.

“Là Thi Đình Hạc?” Chung Xuân Kế giật mình hoảng sợ, người chết này chính là thiếu hiệp giang hồ Thi Đình Hạc cách đây hai năm đã đánh bại “Kiếm Vương” Dư Khấp Phượng.

Nàng đã từng có duyên gặp Thi Đình Hạc một lần, người này từ sau khi đánh bại Dư Khấp Phượng đã nổi danh khắp thiên hạ, giết tàn dư còn sót lại của Tế Huyết Hội, xông vào Bỉnh Chúc Tự giết Ngũ Điệp Vương, đã làm nhiều chuyện kinh thiên động địa, đã dần dần đi theo hướng thay chỗ Giang Nam Phong trở thành minh chủ võ lâm mới, cớ sao lại đột ngột chết ở đây?
“Kiếm Thánh” Thi Đình Hạc chết dưới đao của Trì Vân chắc chắn là chuyện lớn chấn động giang hồ, nhưng vì sao…!vì sao Trì Vân phải giết Thi Đình Hạc, võ công của Trì Vân lẽ nào còn cao hơn Thi Đình Hạc ư? Nàng thả thi thể Thi Đình Hạc ra, với tay ra phía cổ hắn thăm dò xem liệu có còn hơi ấm không? Nếu thi thể chưa lạnh, có khi Trì Vân vẫn còn quanh quẩn đâu đây…!Tay nàng vừa vươn ra, đột nhiên trên đỉnh đầu có người lạnh lùng cất tiếng: “Ngươi cứ thử chạm vào hắn đi, rồi ngày mai sẽ có kết cục không khác gì hắn.”
Chung Xuân Kế giật nảy mình, ngẩng đầu lên thì thấy một người áo trắng như tuyết, vắt chân ngồi trên xe ngựa của Thi Đình Hạc, liếc xéo nàng đầy vẻ khinh thường, “Nha đầu đeo dao găm “Tiểu Đào Hồng”, chắc là học trò của Tuyết Tuyến Tử nhỉ? Chẳng lẽ Tuyết Tuyến Tử không dạy ngươi, đồ của người khác nhìn thì được nhưng chớ có động vào à?” Tuổi tác kẻ này không lớn, ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám, dáng người cao lớn, trông rất phóng khoáng tiêu sái, vậy mà mở miệng lại gọi nàng là “tiểu cô nương”.

Nàng cũng không nổi giận, chỉ vào thi thể của Thi Đình Hạc: “Chẳng lẽ người chết này là của ngươi sao?” Nhìn kiểu cách ăn mặc và tính khí này thì đây chắc chắn là “Thiên Thượng Vân” Trì Vân.
“Người này là lão tử giết, đương nhiên là của lão tử rồi”.

Trì Vân lạnh lùng nói,” Nếu ngươi giết chim trĩ vịt giời trong rừng, chim trĩ vịt giời kia không phải của ngươi thì của ai?” Chung Xuân Kế đáp trả,”Thi Đình Hạc đường đường là thiếu hiệp, sao ngươi lại giết hắn? Lại còn hạ loại độc kỳ quái gì lên người hắn nữa? Giang hồ đồn rằng Trì Vân là một hán tử tuy ở hắc đạo nhưng quang minh lỗi lạc, theo ta thấy thì chưa chắc đâu.”
Trì Vân lạnh nhạt nói, “Lão tử quang minh lỗi lạc hay đê tiện vô sỉ không tới lượt ranh con như ngươi đánh giá! Thi Đình Hạc uống cấm dược, độc tính làm cho hắn người không ra người quỷ không ra quỷ, lão tử ngoại trừ giết hắn cũng không còn cách nào khác.

Nếu không hắn đi tới đâu truyền độc tới đó thì ai mà chịu nổi?”
Chung Xuân Kế kinh ngạc hỏi: “Uống cấm dược? Cấm dược gì cơ?” Trì Vân đáp, “Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, nha đầu như ngươi làm sao mà biết nó là thứ gì.” Chung Xuân Kế nói: “Ta quả thực không biết, nhưng Thi thiếu hiệp danh tiếng lẫy lừng, đâu cần uống cấm dược gì gì đó?” Trì Vân lạnh lùng nói, “Nếu không uống cấm dược, làm sao hắn đánh thắng được Dư Khấp Phượng?”

Chung Xuân Kế ngẩn ra không nói gì nữa, chỉ nghe Trì Vân tiếp lời, “Sau khi uống Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, công lực người luyện võ tăng gấp hơn hai lần, có điều một khi độc tính phát tác sẽ nổi ban đầy mặt, vừa xấu xí vừa ngứa ngáy.

Hơn nữa công lực lại giảm đi, đau đến chết đi sống lại, nếu như không tiếp tục uống loại thuốc độc này thì dẫu có là thần tiên cũng không sống nổi.

Haha, đáng sợ hơn nữa là lúc phát độc, cả người sẽ toàn là độc, người ngoài nếu dính vào dù chỉ một chút cũng sẽ chịu kết cục y như hắn.

Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn còn rất đắt, cho dù Thi Đình Hạc là nhân tài mới nổi, tài trí kiệt xuất trong giang hồ mà muốn uống loại thuốc độc này thì cũng buộc phải cướp của giết người, làm mấy chuyện phi pháp…”
Chung Xuân Kế nói, “Cái này cũng chưa chắc…” Trì Vân lạnh nhạt hỏi, “Ngươi nghĩ hắn giết tàn dư của Tế Huyết Hội, còn xông vào Bỉnh Chúc Tự để làm gì?” Chung Xuân Kế đáp: “Đương nhiên là để trừ hại cho giang hồ.”
Trì Vân xùy một tiếng, “Số của cải châu báu mà vị thiếu hiệp này cướp từ Tế Huyết Hội và Bỉnh Chúc Tự trị giá tổng cộng mười vạn lượng bạc trắng, đã tiêu không còn một đồng, hôm nay lại chạy tới nhà Trần viên ngoại ở Trấn Yến để cướp tiền, bị ta bắt gặp bám theo, một đao gi3t chết.”
Chung Xuân Kế nhíu mày, “Toàn bộ đều là lời nói một phía của ngươi, làm sao ta tin được? Ngươi giết Thi Đình Hạc, kiếm hội Trung Nguyên nhất định sẽ không để yên cho ngươi.”
Trì Vân liếc mắt khinh thường, “Nếu lão tử sợ thì vừa rồi đã giết ngươi diệt khẩu.” Hắn nhảy từ trên xe xuống, “Tiểu nha đầu tránh ra.” Chung Xuân Kế lui một bước, Trì Vân liền vung ống tay áo, mồi lửa đã châm bay lên trần xe ngựa, bén vào lớp vải dầu, ngọn lửa bùng lên mãnh liệt.

Nàng âm thầm giật mình, hành động của Trì Vân vô cùng nhanh gọn, trong lúc nàng còn đang ngẩn ra thì hắn đã tung người lên, chỉ thấy thấp thoáng bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiện ở vách núi rồi mất tăm.
Thân thủ nhanh quá! Nàng đứng bên ngọn lửa nhìn thi thể Thi Đình Hạc bốc cháy, đột nhiên cúi xuống nhặt mấy cành củi khô cỏ dại lên ném vào đống lửa cho cháy mạnh hơn, thi thể kia dần dần hóa thành tro bụi.

Nàng khe khẽ thở dài, cho dù thật sự có độc thì giờ này chắc cũng không sao rồi nhỉ? Thế còn chuyện “Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn” mà Trì Vân nói là thật hay giả? Nếu chuyện này có thật, tức là ai cũng mưu đồ toan tính có được võ công tuyệt thế thì thật quá đáng sợ…!Dắt ngựa chầm chậm quay về, trong lòng lại nghĩ đến người kia…!Nếu người ấy ở đây thì sẽ thế nào? Người thông minh như Nguyệt Đán sao tự dưng lại nhốt mình trên Miêu Nha Phong, đến chết cũng không bước vào võ lâm? Chàng còn trẻ vậy mà?
Cưỡi ngựa đi qua hồ Tiểu Yến cảnh sắc như tranh vẽ vừa thấy ban nãy, con thuyền chài trên hồ đã không còn bóng dáng.

Nàng quất roi, hô một tiếng điều khiển ngựa chạy ra khỏi núi.
Bên trong lùm cây cạnh hồ Tiểu Yến, hai thanh niên trẻ tuổi quần áo lộng lẫy đang nướng cá.

Thấy Mai Hoa Nhi của Chung Xuân Kế chạy qua, người mặc áo xanh than: “Tuyết Tuyến Tử đã khó đối phó lắm rồi, thôi đừng chọc vào con bé ông ta dạy dỗ thì hơn.”
Người áo tím thản nhiên nói: “Hoa Vô Ngôn trước giờ vẫn thương hoa tiếc ngọc.”
Người áo xanh được gọi là Hoa Vô Ngôn hỏi, “À? Ta thương hoa tiếc ngọc đã đành, thế sao ngươi không giết đi? Ta biết thừa Thảo Vô Phương không phải đối thủ của Trì Vân, ha ha ha.”
Người áo tím tên Thảo Vô Phương, “Biết rồi thì có cần phải nói ra miệng thế không? Tổn thương sĩ diện của người ta.”
Hoa Vô Ngôn nói, “Rồi rồi rồi, có điều hôm nay để cho Chung Xuân Kế nhìn thấy tình trạng trúng độc chết của Thi Đình Hạc, nếu không giết nàng ta thì đến lúc về gặp tôn chủ chỉ e khó ăn khó nói.”
Thảo Vô Phương cắn một miếng cá nướng rồi thản nhiên đáp, “Có gì khó đâu? Đợi nàng ta đi khỏi đây, Trì Vân không có mặt thì một đao chém chết nàng ta là xong.”
Hoa Vô Ngôn cười nói, “Một đao chém chết thì ta không nỡ đâu, chi bằng lấy “Mộng Trung Túy” hạ độc chết nàng ta, đảm bảo tuyệt đối không đau.”
Thảo Vô Phương nhắm mắt: “Hạ độc chết cũng được, nhấn nước chết cũng được, từ giờ đến canh ba đêm nay mà nàng ta chưa chết, ta sẽ một đao chém chết nàng ta.”
Chung Xuân Kế phi ngựa ra khỏi Yến Sơn đã là gần trưa, nàng nhìn thấy ven đường cách đó không xa có một quán trà liền xuống ngựa hỏi, “Chủ quán, có màn thầu không?”

Quán trà này chỉ có một người đàn ông trung niên đang lau bàn, thấy một cô nương trẻ trung xinh đẹp dắt ngựa tới, vậy mà sợ hết hồn, trong lòng nghĩ đây chẳng lẽ là hồ tiên? Giữa ban ngày ban mặt, ở chốn rừng sâu núi thẳm này đào đâu ra tiên cô chứ? “Tôi…!tôi…” Chủ quán lắp bắp nói, “Quán tôi không có màn thầu, chỉ có mỳ gạo thôi.”
Chung Xuân Kế mỉm cười, “Vậy lấy cho ta một bát mỳ gạo.” Nàng tìm một cái ghế ngồi xuống, quán trà này nằm ngay cửa thôn, đi thêm một chút nữa sẽ tới một thôn nhỏ, xuân về hoa nở, người trong thôn đi đi về về hết sức bình yên.

Trong lòng nàng khẽ thở dài, dân chúng bình thường không biết võ công, sống cả đời cặm cụi trong núi cày bừa dệt vải nhưng lại vô lo vô nghĩ hơn nhiều so với những người trong võ lâm.
Chủ quán lấy cho nàng một bát mỳ gạo, nàng bê lên hớp một ngụm nước dùng, chợt cảm thấy khác thường liền bỏ xuống nhìn, “Chủ quán, trong nước dùng lẫn cháo kìa, sao lại thế?” Chủ quán à lên, “Tôi đổi bát khác cho cô ngay, nồi này vừa dùng để ninh cháo, chắc vợ tôi rửa chưa sạch, thật có lỗi với cô nương.”
Chung Xuân Kế khẽ mỉm cười, nàng nếm ra trong nước dùng không có độc nên cũng không so đo một bát mỳ làm chi, “Nhà chủ quán còn có con nhỏ, chuẩn bị chưa chu đáo cũng không trách được.” Chủ quán lúng túng đáp, “Không phải không phải, tôi và vợ đều đã bốn năm mươi tuổi rồi, là Đường công tử trong quán trọ nhờ vợ tôi nấu cháo giúp.”
Chung Xuân Kế ngạc nhiên hỏi lại, “Đường công tử?” Chủ quán đáp: “Đường công tử đến từ kinh thành đó, dẫn theo một đứa bé mới bốn năm tháng tuổi.

Người ta là con nhà có ăn có học, nhìn khác hẳn đám người chân lấm tay bùn bọn tôi, mà nhìn xứng đôi với cô nương lắm luôn á.” Ông ta mới nói chuyện với Chung Xuân Kế vài câu đã cảm thấy thân quen, người ở nông thôn không biết kiêng kị, nghĩ gì thì thuận miệng nói nấy luôn.

Chung Xuân Kế biết ông ta chỉ vô ý mạo phạm, nàng khẽ cười, ăn bát mỳ gạo kia rồi thanh toán tiền, lại hỏi: “Quán trọ trong thôn đi đường nào vậy?”
“Trong thôn chỉ có một con đường thôi,” Chủ quán cười nói, “Cô cứ đi hướng kia là thấy.” Chung Xuân Kế vỗ vỗ ngựa, dắt theo Mai Hoa Nhi, quả nhiên đi chưa tới hai mươi trượng đã thấy quán trọ duy nhất trong thôn, treo biển “Tiên Khách Lai”.
Quán trọ cũ nát tồi tàn thế kia mà lại có cái tên phong nhã đến vậy.

Nàng bước qua cửa quán trọ, bên trong chỉ có một người phụ nữ trung niên chừng bốn mươi tuổi, “Chủ quán, ta muốn ở trọ.” Người phụ nữ trung niên kia chỉ ngồi xổm dưới đất rửa rau không ngẩng đầu lên.

Chung Xuân Kế nhíu mày hỏi lại, “Chủ quán?”
“Bà ta bị đần, không lẽ ngươi cũng đần nốt?” Đột nhiên có giọng nói quen thuộc từ trong phòng vọng ra, “Sao đi đến đâu cũng gặp nha đầu nhà ngươi vậy?” Chung Xuân Kế lập tức lùi lại mấy bước, chỉ thấy một người áo trắng hào sảng vén rèm cửa trong phòng dung dung sải bước ra ngoài, không ngờ lại là Trì Vân.

“Ngươi…” Nàng giật mình kinh ngạc, mặt đã hơi tái đi.

“Sao ngươi lại ở đây?” Chẳng lẽ Trì Vân đi còn nhanh hơn nàng cưỡi ngựa?
“Lão tử thích ở đâu thì ở.” Trì Vân trợn mắt nhìn nàng, “Sao ngươi lại ở đây?” Chung Xuân Kế lấy lại bình tĩnh, “Ta có hẹn gặp Giang Thành ở hồ Tiểu Yến.” Trì Vân nói, “Hắn không đến đâu.”
“Tín Nhạn Giang Thành xưa nay đã nói là phải giữ lời, nhất định không sai hẹn vô cớ.” Nàng bình tĩnh lại, quan sát Trì Vân một lượt từ đầu đến chân, âm thầm suy đoán xem tại sao hắn lại ở đây? Chỉ thấy trên người hắn lấm tấm vết trắng, hóa ra là vết cháo dính lại, trong lòng thấy buồn cười: Chẳng lẽ hắn chính là “Đường công tử” mà chủ quán trà nhắc đến?
“Tín Nhạn Giang Thành đương nhiên sẽ không sai hẹn vô cớ, nhưng hắn đã bị Thi Đình Hạc phanh thây làm bốn mảnh ném xuống hồ Tiểu Yến từ lâu rồi.” Trì Vân lạnh nhạt nói, “Giang Thành hẹn ngươi nhất định là có việc nhờ lão già chết toi Tuyết Tuyến Tử kia giúp đỡ.

Nếu việc này còn liên quan đến Thi Đình Hạc thì hắn đương nhiên muốn giết người diệt khẩu, có gì mà lạ?”
Chung Xuân Kế hoảng sợ, nghẹn ngào nói, “Sao cơ? Giang Thành chết rồi?” Trì Vân mất hết kiên nhẫn: “Chết đến không thể chết thêm lần nữa, thi thể làm mồi cho cá ăn rồi.” Chung Xuân Kế mặt mũi biến sắc: “Hắn nói có việc quan trọng muốn gặp sư phụ ta, ta…!ta còn không biết là chuyện lớn đến mức nào.” Trì Vân cười lạnh, “Quá nửa là liên quan đến Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, dù sao ta cũng giết Thi Đình Hạc thay hắn, hắn cũng chẳng còn gì lăn tăn nữa.”
Chung Xuân Kế tức giận nói, “Ngươi nói vậy mà nghe được à? Nhìn tác phong của ngươi đâu phải loại dốt nát, danh tiếng cũng không phải từ trên trời rơi xuống, vậy mà sao nói chuyện bạc bẽo thấy ớn.” Trì Vân đảo mắt, “Tiểu cô nương nói chuyện không biết lớn nhỏ cao thấp, lão tử không thèm chấp đứa kém cỏi.” Hắn phất tay áo quay về phòng, Chung Xuân Kế vội đuổi theo hắn, “Đợi đã, ngươi tận mắt nhìn thấy Thi Đình Hạc giết Giang Thành…” Lời còn chưa hết, nàng đột nhiên nhìn thấy khung cảnh bên trong phòng, tức khắc ngẩn người.
Trong căn phòng trọ đơn sơ cũ nát chỉ kê một chiếc giường một cái ghế, có người tựa ở trên giường, bên cạnh là một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say.

Người đang nằm tựa trên giường kia là một thiếu niên công tử, tuổi không quá hai mốt hai hai, nước da trắng ngần, phong thái nho nhã ôn hòa.

Nếu lông mày bên trái của y không in một vết sẹo mờ mờ thì có thể coi là một công tử phong nhã, đáng tiếc vết đao cắt ngang lông mày, không tránh được tướng phúc mỏng.

Chỉ thấy y nhắm mắt lại, hai tay chồng lại đặt lên chăn, lông mày hơi nhíu, dường như cơ thể có chỗ nào đó khó chịu.

Đứa trẻ ngủ trên giường mới chỉ bốn năm tháng tuổi, khác hẳn với y, trông trắng trẻo mũm mĩm, lanh lợi đáng yêu, ngủ say sưa vô cùng.

Bên trong phòng trọ có một người ốm yếu và một đứa trẻ con, nàng kìm lòng không nổi mà lặng lẽ lùi lại một bước.

Người bệnh này là ai? Đứa trẻ kia lại là ai?
Công tử thiếu niên dáng vẻ ốm yếu trong phòng từ từ mở mắt, “Đã đến đây thì là khách, Trì Vân đi pha trà.” Trì Vân gắt gỏng, “Sao ngươi lại có thể sai ta pha trà cho tiểu nha đầu này?” Thiếu niên công tử kia bình tĩnh nhẹ nhàng nói, “Đã đến đây thì là khách.” Năm ngón tay Trì Vân siết chặt thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi hồi lâu mới gắng gượng đáp: “Vâng!” rồi quay người đến phòng bếp pha trà.

Chung Xuân Kế vừa hoảng sợ lại vừa buồn cười, tính tình tên Trì Vân này ngang ngược mà lại có người sai tới sai lui hắn như nô bộc vậy, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Không biết người này rốt cuộc là ai?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Chiều Hư
2.

Trấn Hồn
3.

Không Cần Cậu Báo Ân
4.

Chế Ngự Nam Thần
=====================================
“Ta họ Đường.” Người bệnh trên giường mỉm cười nói, “Trì Vân trước giờ nói chuyện lúc nào cũng huênh hoang cay nghiệt, chắc đã làm cô nương giận rồi.” Chung Xuân Kế không nhịn được mà hỏi, “Không biết Đường công tử là thế nào với Trì Vân…” Đường công tử lấy trong ngực ra một vật rồi giũ giũ, Chung Xuân Kế nhìn thấy rõ ràng, a lên một tiếng, không biết nên khóc hay nên cười.
Hóa ra đó là khế ước bán thân, Trì Vân mới lên tám tuổi đã bị bán cho nhà họ Đường làm thư đồng.

Nhà họ Đường ở kinh thành vừa lớn vừa nổi tiếng, chính là Phủ quốc trượng đương triều, quốc trượng Đường Vi Khiêm làm quan bộ Hộ, đứng vào hàng Tam công, con gái ông là Đường Vân được phong Vân phi.

Nếu vị thiếu gia này họ Đường thì hẳn là nghĩa tử Đường Vi Khiêm nhận nuôi cách đây ba năm, Đường quốc cữu Đường Lệ Từ.

Tuy bây giờ Trì Vân đã có danh tiếng trên giang hồ, tới lui một mình không phụ thuộc ai, nhưng gặp thiếu gia ngày trước thì vẫn mang thân phận thư đồng.

Chẳng trách Đường Lệ Từ có thể sai hắn đi pha trà, có điều…!có điều với tính tình thân phận và võ công tuyệt thế của Trì Vân, sao lại phải nghe lời sai bảo của Đường Lệ Từ? Trong lòng nàng nghi hoặc nhưng cũng không tiện đoán bậy đoán bạ, chỉ thấy mặc dù Đường Lệ Từ mỉm cười nhưng giữa hai hàng chân mày vẫn mang theo chút đau đớn, không nhịn được hỏi: “Công tử khó chịu ở đâu sao?”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.