Tú Ngọc Mẫu Đơn Lâu.
“Ưm ưm ưm ưm, ưm ưm ưm ưm…”
Gian phòng số năm ở Mẫu Đơn Lâu, bên trên giường gấm có một người bị trói gô lại, ngoài miệng bị dán giấy vỏ dâu, vẫn đang ú ớ quát mắng.
Một người khác lạnh lùng đứng bên cạnh lẳng lặng cầm chén trà uống, một tiểu tỳ áo đỏ đứng bên kia nhịn hết nổi mà che miệng cười: “Hắn đang nói gì vậy?”
Người uống trà lạnh lùng đáp: “Chắc vẫn là mấy câu vớ vẩn đại loại như thả ông nhà ngươi ra.” Tiều tỳ áo đỏ bật cười khanh khách, nhìn người trên giường: “Ta nghe nói hắn là cường địch vô cùng lợi hại, đánh với tôn chủ được vài trăm chiêu, còn là chồng chưa cưới của Bạch tỷ tỷ nữa.”
“Tôn chủ giỏi hơn hắn trăm lần.” Người uống trà mặc áo trắng, đeo dao găm bên hông, chính là Bạch Tố Xa, “Hắn chỉ là một tên ngốc.”
Tiểu tỳ áo đỏ nói: “Hồng tỷ tỷ bảo tỷ trông hắn, nếu hắn chạy mất thì nhất định sẽ làm khó dễ tỷ đó.”
Bạch Tố Xa thản nhiên đáp: “Cho nên ta sẽ không để cho hắn chạy mất.”
Trì Vân nằm trên giường lại không ú ớ nữa, trợn hai mắt lạnh lùng nhìn lên xà nhà, cũng không thèm cựa quậy.
Tiều tỳ áo đỏ bưng một chén tổ yến lên rồi chậm rãi lùi ra.
Bạch Tố Xa nắm dao găm chầm chậm đi đến mép giường, nhìn Trì Vân đang bị phong bế võ công và trói gô lại.
Trì Vân lạnh lùng liếc nàng một cái rồi nhắm mắt ngậm miệng, coi nàng là một tảng đá.
Năm ấy lần đầu gặp gỡ, người này ngông cuồng lỗi lạc, một đao của hắn có khí thế ngăn cản thiên quân vạn mã, có điều…!cho dù là lúc hắn rực rỡ chói sáng nhất, nàng cũng chưa từng yêu hắn.
Bạch Tố Xa nhìn Trì Vân không chớp mắt, nàng muốn một người đàn ông mạnh mẽ hơn nàng, có thể dẫn dắt nàng tiến về phía trước, tiếc thay con người nàng vốn đã quá mạnh mẽ rồi.
Trì Vân…!là một đứa trẻ võ công rất cao cường, mà nàng lại không đủ kiên nhẫn chờ đợi đứa trẻ ấy lớn lên, trở thành một cường giả.
Nàng sờ nhẹ lên miếng giấy vỏ dâu dán ngoài miệng Trì Vân, sau đó đứng thẳng người nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cách một lớp giấy, ngón tay nàng vẫn cảm nhận được một vệt ấm áp.
Trì Vân nhắm mắt, rốt cuộc Bạch Tố Xa là kiểu phụ nữ gì? Cho đến giờ hắn vẫn chưa từng nghiêm túc tìm hiểu, ấn tượng ngày trước cũng hết sức mơ hồ, chẳng qua là con gái Bạch Ngọc Minh mà thôi.
Con gái Bạch Ngọc Minh, lẽ ra phải là thiên kim tiểu thư xinh đẹp võ công gà mờ hoặc là tiểu thư khuê các ngại ngùng yểu điệu chứ? Cớ sao lại là nữ nhân phản bội gia đình không chớp mắt, lại còn gia nhập tà giáo tay nắm trọng binh? Vợ của Trì Vân hắn sao lại là kiểu phụ nữ này chứ? Có điều…!Nếu không phải bà la sát này tâm cơ thâm độc lạm sát người vô tội, thì mẫu phụ nữ này tốt hơn nhiều so với thiên kim tiểu thư hay tiểu thư khuê các…!Chỉ tiếc vì sao nàng lại gia nhập Phong Lưu Đi3m chứ…!Trì Vân đột nhiên mở mắt ra, Bạch Tố Xa không nhìn hắn đăm đăm như hắn tưởng.
Trong lòng hắn chợt tràn đầy bất mãn, rốt cuộc nàng đang nghĩ gì đây?
“Trong lòng ta đang nghĩ gì, nếu ngươi đoán được, biết đâu…!ta sẽ gả cho ngươi.” Bạch Tố Xa phóng tầm mắt nhìn về phương xa, đột nhiên lạnh lùng nói, “Đáng tiếc…!Ngươi vĩnh viễn không bao giờ đoán được.” Còn Trì Vân đang nghĩ gì, nàng lại có thể đoán rõ mồn một.
Trì Vân bỗng hừ một tiếng, dồn sức thổi bay miếng giấy vỏ dâu dán miệng mình ra, ho khan, “Khụ khụ…!Lão tử chân chất như vậy à?” Bạch Tố Xa chầm chậm quay đầu, lạnh lùng nhìn hắn đang nằm trên giường, “Vậy ngươi thấy sao?”
“Theo ta thấy…!Lão tử dù có đơn thuần như cây cải trắng thì cũng còn tốt gấp trăm ngàn lần cái ngữ đàn bà vong ân phụ nghĩa không biết liêm sỉ.” Trì Vân lạnh lùng nói, “Mẹ nó chứ, ngươi đúng là đồ cặn bã!”
Bạch Tố Xa giơ tay lên cho hắn một cái bạt tai, Trì Vân trợn mắt gồng lên, “Ả đàn bà thối! Khốn nạn!”
Bạch Tố Xa lại giơ tay lên: “Ngươi nói thêm một chữ, ta tát ngươi một cái, muốn ăn bao nhiêu cái tát thì xem cái miệng ngươi.”
Trì Vân lại chửi ầm lên: “Mẹ nó chứ, ngươi thấy ông Trì đây bị người ta dọa nạt bao giờ chưa? Con mụ thối tha kia!”
Mặt Bạch Tố Xa vẫn toàn toàn vô cảm, một cái tát nữa lại nặng nề rơi xuống mặt Trì Vân, khiến gò má hắn lập tức đỏ bầm lên.
Đúng lúc Trì Vân tưởng ả đàn bà thối tha này sẽ cho mình một chưởng chết tươi tại chỗ thì Bạch Tố Xa đột nhiên thu tay lại.
Ngoài cửa vang lên tiếng “cạch”, một cô gái mặc áo xanh chầm chậm bước vào, “Tố Tố, ngươi đang làm gì đấy?”
Bạch Tố Xa thản nhiên đáp: “Không có gì.”
Cô gái áo xanh kia đi rất nhẹ nhàng, Trì Vân gắng gượng hé con mắt sưng húp ra, chỉ thấy người này da trắng như tuyết, dung nhan thanh tú, trông thật quen mắt.
Một lúc lâu sau Trì Vân mới à lên, hắn nhớ ra người này là ai rồi! Cô gái áo xanh này chính là gia kỹ khiến Hách Văn Hầu bỏ rơi vợ con, mà sau khi Hách Văn Hầu chết, cô gái này bị người áo đen gảy tỳ bà cướp đi, tên là A Thùy.
Nàng chính là mẹ của Phụng Phụng.
Dưới ánh nến, cô gái áo xanh nhẹ nhàng bước vào, dung mạo vẫn đoan trang như xưa.
So với nét buồn man mác của Hồng cô nương, trong trẻo của Bạch Tố Xa, mỹ lệ của Chung Xuân Kế thì còn kém xa, nhưng nàng có thần thái khiến người ta nhìn cũng thấy an lòng, bình yên.
Trì Vân liếc nhìn nàng rồi quay đầu đi, tuy tướng mạo của cô gái này chỉ ở mức thanh tú, nhưng còn mang theo nét đẹp nội liễm, bớt nhìn đi thì hơn.
“Hắn bị điểm huyệt đạo rồi, sao còn phải trói lại nữa?” A Thùy đến bên mép giường, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, “Là hắn trói à?”
Bạch Tố Xa thản nhiên đáp: “Đúng vậy.”
A Thùy cởi dây trói ra: “Nếu gặp hắn thì cứ bảo là ta cởi.”
Bạch Tố Xa bưng bát tổ yến kia lên uống một ngụm: “Ngươi xưa nay vẫn to gan lớn mật, đừng tưởng tôn chủ luôn dung túng cho ngươi, biết đâu có ngày…”
A Thùy cười nhẹ: “Ngươi đang nhắc nhở ta đấy à?”
Bạch Tố Xa quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Không phải nhắc nhở, mà là cảnh cáo đó.
Cậy mình được tôn chủ sủng ái mà hành động tùy tiện, đến một ngày nào đó không còn ai bảo vệ thì ngươi sẽ bị đám đàn bà si mê hắn xé xác thành trăm mảnh.”
A Thùy khẽ mỉm cười: “Ta là người mang điềm xấu, bị xé thành trăm mảnh có khi lại là chuyện tốt với mọi người.
À đúng rồi, ta đến báo cho ngươi biết, tối nay Đường công tử đến dự Hồng Môn yến, Phủ Thúy nói muốn ngươi bày binh bố trận, giết Đường công tử.”
(Hồng Môn yến nguyên là bữa tiệc Hạng Vũ mời Lưu Bang đến định giết, nhưng cuối cùng lại mềm lòng và để Lưu Bang chạy mất.
Ý nói bữa tiệc mà chủ nhà đặt sẵn mai phục muốn hại khách.)
Bạch Tố Xa đặt bát tổ yến lên bàn, thản nhiên nói: “Ồ? Ngoài Tiểu Hồng ra, Đông công chúa cũng đổi cách khác để thử xem ta rốt cuộc có phải là nội gián khiến Thanh Sơn Nhai thất bại hay không à?”
Sóng mắt A Thùy khẽ lay động: “Có thể…”
Bạch Tố Xa lạnh lùng hỏi: “Ngươi cũng muốn thăm dò xem ta có phải nội gián hay không à?”
A Thùy khẽ cười: “Có khi trong lòng bọn họ, ta mới là người dễ làm nội gián nhất, chẳng qua khó nói mà thôi.”
“Vậy cũng đúng, ngươi và chúng ta vốn không chung đường.” Bạch Tố Xa thản nhiên nói: “Tốt nhất ngươi quay về quét phòng cho tôn chủ đi, đừng để hắn về không thấy ngươi lại nổi cáu.”
A Thùy gật đầu, liếc nhìn Trì Vân rồi chầm chậm rời đi.
Trì Vân thấy nàng ta đi rồi, bỗng hừ hừ nhổ nước bọt ra đất: “Bạch Ngọc Minh mà nghe được mấy câu này của ngươi, chắc chắn sẽ nổi giận tự vẫn ngay tại chỗ! Muốn giết Đường Lệ Từ á, mẹ nó nằm mơ giữa ban ngày à!”
Bạch Tố Xa vẫn không đổi sắc, lạnh lùng nói: “Mẹ ta hiền lương thục đức, khác ta một trời một vực.
Ngươi tức giận có thể mắng ta, mắng mẹ ta làm gì?” Trì Vân tức đến nghẹn họng lại bị nàng sửa lưng, hiếm khi rơi vào tình cảnh đuối lý không cãi nổi thế này.
Bạch Tố Xa rút Đoạn Giới Đao, ánh đao lóe lên lạnh lùng: “Vì sao ta không giết được Đường Lệ Từ? Muốn giết người đâu nhất thiết phải dùng võ công, giống như bây giờ ta muốn giết ngươi…” Nàng kề lưỡi dao sát cổ Trì Vân, nhẹ nhàng cắt ra một vệt máu: “Thì cực kỳ đơn giản.”
Trì Vân lạnh lùng nhìn nàng giống như nhìn một người điên.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Đúng lúc này cánh cửa lại khẽ vang lên một tiếng “cạch” nhỏ, một người đi vào phòng.
Dù người này bước vào nhưng Trì Vân lại không nghe thấy gì, tức là mắt thấy người này đi vào nhưng tai lại không hề cảm nhận được, âm thanh lọt vào tai chỉ là tiếng mở cửa mà thôi.
Bạch Tố Xa quay đầu lại nhìn người vừa bước vào.
Người này mặc xiêm áo màu hồng, bên trên thêu hoa đào, kiểu dáng tao nhã, đường thêu tinh xảo vô cùng.
Nàng đi một đôi giày thêu màu trắng đính minh châu, dáng người cao gầy mảnh khảnh, là một cô gái trẻ tuổi dung mạo vô cùng xinh đẹp.
Bạch Tố Xa hờ hững nói: “Tây công chúa.”
Cô gái mặc xiêm y màu hồng đào kia khẽ gật đầu: “Đêm nay Đường Lệ Từ nhất định sẽ đến cứu kẻ này, ngươi tính thế nào?”
Bạch Tố Xa giơ Đoạn Giới Đao đang cầm trong tay lên, lưỡi đao sau khi nhuốm máu lại lóe lên tia sáng xanh lục lấp lánh dị thường: “Ta đã hạ Xu@n Thủy Bích lên người kẻ này, Đường Lệ Từ chỉ cần chạm vào hắn là trúng độc ngay.
Sau đó ta sẽ sắp xếp mười tám người vây giết, đợi y thoát khỏi trùng vây ta sẽ giả vờ cứu giúp rồi kết liễu y.”
Cô gái mặc áo đào không ừ hữ gì, đôi mắt sáng khẽ xoay: “Nghe nói Tiểu Hồng từng hạ thuật Dẫn Huyền Nhiếp Mệnh với y nhưng không thành công?”
Bạch Tố Xa đáp: “Ai mà biết nàng ta đã dốc hết sức chưa? Nhưng trên đời cũng có người trời sinh không hiểu âm luật thì cũng đành bó tay thôi.”
Cô gái áo đào nhận Đoạn Giới Đao từ tay nàng, liếc nhìn rồi bất ngờ nói: “Kế hoạch tối nay ngươi không cần ra tay đâu.” Nàng cất giọng nhàn nhạt pha thêm mấy phần dịu dàng: “Để ta ra tay được rồi.”
Bạch Tố Xa liếc nhìn nàng, lấy lại Đoạn Giới Đao rồi hơi khom người xuống: “Tuân lệnh công chúa.” Cô gái mặc áo đào chắp tay ra khỏi cửa, từ khi nàng bước vào phòng đến khi ra vẫn không nhìn Trì Vân lấy một cái.
“Người vừa rồi là ai?” Trì Vân vẫn nhìn chằm chằm người kia, không nhịn nổi tò mò, “Nàng ta là nam hay nữ?”
Bạch Tố Xa nhìn hắn bằng ánh mắt quái lạ: “Nàng ta giống đàn ông chỗ nào à?”
Trì Vân đáp: “Nàng ta giống hệt Nhất Đào Tam Sắc của Thất Hoa Vân Hành Khách, ta đánh với tiểu tử đó một lần rồi, đương nhiên nhận ra.”
Bạch Tố Xa ngạc nhiên hỏi: “Ngươi nói nàng ta chính là Nhất Đào Tam Sắc?”
Trì Vân trợn mắt: “Nhất Đào Tam Sắc mà ta biết là nam, còn nàng ta là nữ, có khi là anh em ruột.”
Ánh mắt Bạch Tố Xa tối dần, trầm ngâm nói: “Đó là Tây Phương Đào, Phong Lưu Đi3m có Đông và Tây công chúa, Phủ Thúy là Đông công chúa, còn Tây Phương Đào là Tây công chúa…!Hóa ra nàng ta chính là Nhất Đào Tam Sắc…!Nhưng mà…”
Dường như trong đầu nàng phút chốc hiện lên vô vàn nghi vấn mà không trả lời được, ánh mắt thay đổi mấy lần, chậm rãi nói: “Chuyện này ngươi tuyệt đối không thể nói ra.” Nói đến đây lập tức điểm huyệt câm của Trì Vân nhanh như gió.
Đêm nay, trong đại sảnh thưởng trà của Tú Ngọc Mẫu Đơn Lâu có hai cô gái đang ngồi, một người áo trắng vấn tóc không cài trâm, một người mặc áo xanh ngọc bích đeo vòng ngọc.
Cô gái áo trắng tú nhã như tiên, cô gái áo xanh thì mập như heo, một xinh đẹp một xấu xí vô cùng nổi bật, khiến những khách uống trà ngồi xung quanh đều lấm lét ngó nghiêng rồi ghé tai nhau bàn luận.
Hai người đang đợi Đường Lệ Từ, nhưng không ngờ đến khi vị khách cuối cùng rời khỏi Tú Ngọc Mẫu Đơn Lâu, trăng đã lên giữa trời mà vẫn chưa thấy mặt mũi Đường Lệ Từ đâu.
Hồng cô nương trầm ngâm nhìn nước trà trên bàn đã sớm lạnh ngắt, con heo sữa quay trước mặt Phủ Thúy giờ chỉ còn xương trắng.
Lấy xương dăm xỉa răng, Phủ Thúy cười lạnh: “Không lẽ chúng ta đều tính sai cả rồi? Đối với y, Trì Vân thật ra không thể coi là mồi nhử?”
Hồng cô nương nhẹ nhàng c ắn môi dưới: “Hoặc là…! mồi nhử quá rõ ràng, cho nên y không dám tới? Nhưng với bản tính tự tin của Đường Lệ Từ, cũng không đến nỗi…” Nàng mới nói được một nửa đột nhiên ngẩn ra: “Không đúng, nhất định y đã tới rồi!”
Phủ Thúy ậm ừ: “Là sao?”
Hồng cô nương đứng lên: “Ta và ngươi sơ suất khinh địch, mau lên lầu xem có xảy ra chuyện gì không…”
Phủ Thúy còn chưa đáp lời thì trên lầu đã có người chạy xuống, “Hồng cô nương! Đêm nay không có ai xông vào Tú Ngọc Mẫu Đơn Lâu, nhưng mà…! không thấy A Thùy đâu, trên bàn trong phòng tôn chủ còn lưu lại một bức thư…”
Phủ Thúy vươn tay ra, rõ ràng còn cách đến hai trượng, người kia chợt cảm thấy mắt mình hoa lên, lá thư trên tay đã biến mất.
Phủ Thúy mở thư ra, là giấy Thủy Nhiễm Tuyết Tuyên hạng nhất.
Chữ lại không quá đẹp, tuy nét bút ngay ngắn nhưng cách dùng mực và ngòi bút vẫn chưa tới, chính là chữ Đường Lệ Từ.
Trên lá thư viết: “Trăng thanh gió mát, sương đọng lá sen, bên hồ Phù Dung, gặp được giai nhân.
Ban mai rực rỡ, Thập Lý Hồng Đình, dưới gốc tương tư, lấy người đổi người.” Chữ Đường ký bên dưới lại vô cùng tiêu sái.
“Ta tính đi tính lại chỉ nghĩ ra y đến điểm hẹn, mà lại không ngờ y lại nhờ người lén truyền thư, dụ A Thùy ra ngoài.” Hồng cô nương nghiến răng: “Làm sao y biết nha đầu kia là…!là…”
Nàng ngoảnh đầu đi, không muốn nói thêm nữa.
Liễu Nhãn có tướng mạo tuyệt đẹp, còn mang khí chất âm trầm mị hoặc rất riêng, hành sự lại phóng khoáng tùy ý, khi thì dịu dàng chu đáo, khi thì lại lãnh đạm như băng, khi thì hào phóng tiêu sái, khi thì thâm trầm u uất, toàn những điểm khiến nhiều cô gái trẻ tuổi mới bước vào đời thần hồn điên đảo.
Mà Liễu Nhãn lại còn tài hoa phong lưu, biết đánh đàn làm thơ, phổ thơ thành nhạc càng khiến người ta say mê như điếu đổ.
Hồng cô nương xinh đẹp tâm cơ, đầy bụng kinh sách vẫn đổ gục trước Liễu Nhãn, thế mà Liễu Nhãn lại vô cớ đâm đầu u mê một người chẳng những dung mạo bình thường, lại còn không có tài năng, thậm chí bản thân còn không trong sạch, chính là gia kỹ nhà người khác, thân phận vô cùng thấp kém, bảo sao nàng không ghen ghét căm giận cho được?
Phủ Thúy cười ha hả: “Làm sao y biết nha đầu kia là người trong lòng của Tiểu Liễu? Ta thấy Đường Lệ Từ cũng là khách xem hoa, không chừng kinh nghiệm cũng rất phong phú, chỉ liếc qua cũng biết Tiểu Liễu với A Thùy có quan hệ gì, ha ha ha ha…”
Hồng cô nương mặt mũi tái nhợt, âm thầm cắn răng, cúi đầu không nói.
Phủ Thúy tặc lưỡi: ” Đáng thương cho tấm lòng một người con gái, dù người kia rõ ràng là tình địch, mà vì Tiểu Liễu ngươi vẫn phải nghĩ đủ mọi cách để đoạt nàng ta về.
Thật ra trong lòng ngươi hận không thể gi3t chết nàng ta, thật là buồn quá thương quá đi mất.”
Hồng cô nương hạ giọng nói: “Dù sao ngươi cũng chưa từng…!chưa từng…”
Phủ Thúy cười to: “Ta chưa từng si mê lang quân tuấn tú nào nên không hiểu cảm giác trong lòng ngươi à? Năm đó khi ta còn thích đàn bà, ta thích ai thì tóm người ấy về, không theo thì giết, thống khoái dứt khoát, nào có dây dưa phiền phức như vậy.”
Hồng cô nương cắn cắn môi, lờ đi không đáp, thần sắc giữa chân mày lại càng thêm uất ức.
“Mà nói chứ, vị Tây mỹ nhân kia lại đi đâu rồi?” Một cái chân ú na ú nần của Phủ Thúy gác trên ghế, thấy Hồng cô nương phiền não, gã có vẻ hớn hở ra mặt, “Trên lầu xảy ra sai sót lớn như vậy, chẳng lẽ nàng ta không phát hiện ra? Ha ha.”
Trên thang lầu, Bạch Tố Xa chầm chậm bước xuống, hờ hững nói: “Không thấy A Thùy, cũng không thấy Tây công chúa đâu, ta đoán nàng ta thấy A Thùy ra ngoài một mình nên đã nghi ngờ bám theo.”
“À vậy nghĩa là…!có lẽ chúng ta cũng không thua sạch sẽ đâu.” Phủ Thúy cười càng ngày càng giống như một con heo mập đang ăn vụng thịt heo, “Biết đâu còn có cơ hội gỡ gạc lại vốn.”
Hồng cô nương nhíu mày, nàng dường như không hề tin tưởng vào chuyện Tây Phương Đào lần theo dấu vết A Thùy ra ngoài..