Trần Khiêm lập tức kể lại mọi chuyện.
Lý Chấn Quốc vội vàng đồng ý.
“Đúng rồi, anh Chấn Quốc, anh có quen một người tên Ninh Phàm không? Nhà anh ta mở nhà hàng trên phố thương mại!”
Bấy giờ, Trần Khiêm đột nhiên nhíu mày.
Anh vốn dĩ không phải là loại người tâm tư hiểm ác.
Nhưng Ninh Phàm này, đề xuất ý kiến cho bọn Lục Thần Hứa Nam cướp đi Dương Hạ, còn khiến bản thân anh chịu nhục như vậy.
Trần Khiêm rất muốn biết, nếu có một ngày đám người Ninh Phàm trở nên nghèo khó thì bọn họ sẽ thế nào?
“Ninh Phàm? Tôi biết, ba cậu ta là cấp dưới của tôi, nhà hàng đó đứng dưới tên cậu đấy ạ! Cậu ta đắc tội với cậu à?”
Giọng điệu Lý Chấn Quốc trở nên thận trọng hơn. Một lát sau.
Lý Chấn Quốc nói: “Tôi biết nên làm thế nào rồi. Cậu Trần, cậu yên tâm đi!”
Trần Khiêm không biết tới đây Lý Chấn Quốc sẽ thu xếp. thế nào.
Vì thậm chí đến bản thân mình như thế này là sao Trần Khiêm cũng không rõ.
Đây là lần đầu tiên Trần Khiêm lấy thân phận của mình để uy hiếp kẻ khác, tuy trong lòng anh rất hận nhưng sau khi uy hiếp xong thì lại thấy có cảm giác khó chịu kỳ lạ.
Trần Khiêm không tiếp tục nghĩ nữa.
Anh cất điện thoại rồi rời khỏi phòng vệ sinh, về lại phòng. karaoke.
Nhưng bấy giờ trong phòng karaoke lại có một chuyển biến cực lớn.
Vừa nãy, đám người Triệu Nhất Phàm Mã Hân Nhiên đều đang gọi điện cho những bạn bè có thể liên lạc.
Để tìm cách giải quyết. Thì ngay lúc đó, Lý Phi Hồng đột nhiên chạy sang.
Rồi khom lưng trước tất cả mọi người trong phòng để tỏ ý xin lỗi!
Tất nhiên không cần phải bồi thường bể cá phong thủy bị vỡ nữa.
Khiến tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Mãi cho đến khi bọn họ thấy Ninh Phàm bước vào.
Mọi người như chợt bừng tỉnh.
“Anh Ninh Phàm, là anh ạ?”
Đám con gái sùng bái hỏi.
Ninh Phàm cũng chẳng biết chuyện gì, vừa nấy thật ra là anh ta chạy đi trốn, nhưng nhìn thấy Lý Phi Hồng vội vã chạy vào phòng karaoke thì anh ta cũng theo vào.
Cuối cùng lại nhìn thấy một màn như thế này.
Ninh Phàm không nói thật ra không phải mình.
Anh ta chỉ cười nói: “Anh Phi Hồng với ba anh đã là bạn cũ rồi, không phải người ngoài!”
“Ôi! Anh Ninh Phàm thật giỏi!” “Anh Ninh Phàm thật ngầu!” Cả đám con gái đều trở thành fan của Ninh Phàm.
Lúc này ánh mắt Triệu Nhất Phàm nhìn Ninh Phàm đã vô cùng ngưỡng mộ.
Trong lòng vô cùng xem trọng anh ta.
Nói sao thì cũng là chủ một trong những cửa hàng ở phố thương mại Kim Lăng nên rất có mặt mũi ở đây!
Mà lúc này, Trần Khiêm đẩy cửa bước từ ngoài vào trong. “Hứ, đồ hèn, thấy không có gì nữa liền quay về!”
Đám con gái trừng mắt nhìn Trần Khiêm rồi nói.
Triệu Nhất Phàm thì càng ghét ra mặt.
“Hân Nhiên, tớ rất tò mò đấy, sao cậu lại quen với loại người thế này?”
Triệu Nhất Phàm hừ lạnh một tiếng. Bây giờ Trần Khiêm mới biết.
Lý Chấn Quốc làm việc rất nhanh, vừa nấy Lý Phi Hồng chạy xuống đã giải quyết gọn ghế mọi chuyện rồi.
Đương nhiên phải giải quyết rồi, nói cho cùng thì cũng là sản nghiệp của mình mà.
Nhưng nhìn ánh mắt mọi người nhìn mình, Trần Khiêm cũng biết, xem ra bọn họ đã hiểu lầm mình, xem đó là công lao của Ninh Phàm rồi!