“Không cần gọi đâu…” Lúc này, Dương Hạ nhíu mày đứng ra, nếu không phải đến mức này thì cô ta tuyệt đối không muốn nói ra sự thật, vì thứ đắt nhất Trần Khiêm mua, tận ba trăm sáu mươi nghìn tệ đó, lại đem đi tặng cho người khác!
Nhưng Hàn Tư Dư sắp gọi điện rồi nên cô ta phải nói thẳng ra:
“Chiếc túi này đúng là thật. Sáng nay, lúc Trần Khiêm mua chiếc túi này, tớ và Lục Thần… có mặt ở đó! Trả ngay ba trăm sáu mươi nghìn ở đó luôn!”
“Gì cơ?”
Ẩm!.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Không khí của cả ký túc xá như ngưng đọng lại ngay phút giây đói
Sau đó, Dương Hạ kể những chuyện xả ra sáng nay cho tất cả mọi người nghe.
“Vậy mà là thật! Chiếc túi ba trăm sáu mươi nghìn đó, trời ạt
“Thăng nghèo Trân Khiêm vẫn luôn sống bằng sự bố thí của chúng ta, không ngờ lại gặp được may mắn như thế, nhặt được một chiếc thẻ mua hàng như vậy!”
“Ôi trời, nếu Trần Khiêm tặng chiếc túi này cho tớ thì tớ cũng đồng ý lên giường với cậu ta một đêm đấy!”
“Một đêm? Nếu Trần Khiêm tặng cho tớ chiếc túi ba trăm sáu mươi nghìn tệ thì tớ nguyện để cậu ta giày vò tớ đến nỗi tóc tai bù xù trong một tháng liền!”
“Trời ơi, xấu hổ chết đi mất!” Tuy rằng biết tấm thẻ kia của Trần Khiêm chỉ dùng được một lần nhưng rất rõ ràng, chiếc túi Hermes giá trị ba trăm sáu
mươi nghìn tệ này cũng khiến mọi người kích động rất nhiều.
Cho dù đem chiếc túi này đi bán lại thì cũng được hai ba trăm nghìn tệ chứ chẳng đùa.
Đó đều là tiền đấy!
Sắc mặt Triệu Nhất Phàm lúc này vô cùng khó nhìn.
Cô ta không thể ngờ được rằng tên cùi bắp Trân Khiêm đó lại mua một chiếc túi trị giá ba trăm sáu mươi nghìn tệ để làm quà sinh nhật cho Mã Hân Nhiên.
Nhớ lại hôm nay mình đã khinh bỉ anh và nhìn thấy sự sùng bái ngưỡng mộ của cả đám con gái đối với chiếc túi Hermes này.
Triệu Nhất Phàm cứ cảm thấy mình bị người khác chơi đùa vậy.
Cô ta lại cảm thấy hơi tức giận.
“Ha ha, dù có là ba trăm sáu mươi nghìn tệ thì đã sao? Lễ nào Trần Khiêm không biết thẻ mua hàng cấp bậc đó có thể bán lại à? Giờ thì hay rồi, dùng luôn, điều này chỉ chứng minh người này não phẳng! Hứ!”
Triệu Nhất Phàm nói.
Dương Hạ cũng gật đầu: “Đúng vậy, chắc chắn đầu Trần Khiêm có vấn đề!”
“Ha ha, các cậu đừng ở đây ganh tị nữa. Dù thế nào thì chiếc túi hiệu trị giá ba trăm sáu mươi nghìn tệ này là Trần Khiêm người ta tặng cho Hân Nhiên. Hân Nhiên, cậu phải khao. đấy nhé, ba trăm sáu mươi nghìn lận mà!”
Hàn Tư Dư cười khanh khách.
Khí chất cô ấy vô cùng tuyệt, hơn nữa, cô ấy không phải chỉ đơn giản là một bình hoa xinh đẹp mà còn là hotgirl livestream nữa.
Có thể nói là thường ngày cũng đã trải sự đời rất nhiều.
“Đúng đúng đúng, Hân Nhiên phải khao nhé!”
“Hân Nhiên, chiếc túi xách này có thể cho tớ mượn một ngày không, chỉ một ngày thôi!”
Cả đám con gái lần lượt xin xỏ.
Bây giờ Mã Hân Nhiên đã bị ngơ vì kinh ngạc rồi. Mượn với không mượn gì chứ, điều đầu tiên cô ấy nghĩ đến chính là có lẽ Trần Khiêm không biết nguồn gốc của loại thẻ đó nên bị nhân viên bán hàng dụ dỗ.
Dù sao thì Trần Khiêm cũng chưa từng tiếp xúc với tầng lớp xa xỉ phẩm như thế.
“Không được, tớ phải trả lại túi này cho Trân Khiêm, bán lại thì ít nhất cũng được hơn hai trăm nghìn tiền mặt, đủ để cậu ấy vô tư sống cuộc đời sinh viên đại học!”
Những điều Mã Hân Nhiên suy nghĩ không giống với người khác, điều cô ấy lo lảng nhất là vấn đề cuộc sống sau này của Trần Khiêm
“Không được!”
“Không được!”
Không ngờ cô ấy vừa dứt lời thì Triệu Nhất Phàm và Dương Hạ đồng thanh nói.
Suy nghĩ của Dương Hạ là, nếu như trả cho Trần Khiêm thì chẳng phải ah có tới hai ba trăm nghìn tiền mặt à, đó là điều
cô ta không muốn nhìn thấy nhất.
“Trần Khiêm, sau khi anh ta bị mình đá thì phải sống không. giống con người thì mới được.
Sao có thể sống thảnh thơi thế được? Về phần Triệu Nhất Phàm thì đơn giản vì ghét Trần Khiêm.
“Hân Nhiên, sao phải vậy? Cậu ta đã tặng cậu rồi thì sao phải trả lại cho thăng nghèo mạt kia chứ?”