Trần Khiêm hỏi: “Cậu muốn thế nào?”
“Hừ, làm sao? Tôi nói cậu biết, cậu muốn tiếp tục nhận trợ cấp, thì phải đi làm giúp tôi một việc. Về chuyện cậu làm tổn
hại danh dự khoa chúng ta, tôi có thể bỏ qua.”
Giang Vĩ Vi là đang nói đến chuyện Trần Khiêm mua túi xách, khiến mọi người chê cười.
Nói đến khiến Giang Vi Vi hận đến nghiến răng.
Thứ nhất là hận sao anh lại tốt số như vậy, được tặng một cái thẻ mua hàng giá trị đến thế.
Thứ hai là Trần Khiêm mua một cái túi xách ba trăm ngàn tệ làm quà tặng sinh nhật người ta.
Ba trắm sáu mươi ngàn tệ đó!
Nếu mà tặng cho cô ta, thì mát mặt biết mấy.
Mà Trần Khiêm này chẳng có chút thể hiện gì với cô ta cả. Thế được, xem cậu làm sao mà tiếp tục nhận trợ cấp sinh viên nghèo?
Đồ đại ngốc!
Giang Vi Vi thầm nghĩ.
“Cậu muốn tôi làm gì?”
Sắc mặt của Trân Khiêm ngược lại rất thản nhiên.
“Đơn giản, tuần sau khoa tổ chức hoạt động lớn, hội trường cần dọn dẹp. Cậu đi quét hội trường! Như vậy trợ cấp. sinh viên nghèo của cậu, tôi có thể xin tiếp được! Nói cho cậu biết Trần Khiêm, đừng nói tôi không chiếu cố cậu! Sáng nay. cậu cũng không cần đến lớp nữa, đơn xin phép tôi đã viết giúp cậu rồi.”
Giang Vi Vi ném giấy phép cho Dương Huy rồi bảo anh ấy đi nộp.
Cô ta thản nhiên liếc nhìn Trần Khiêm rồi quay gót rời đi.
“Chết tiệt, bà nội này ức hiếp người quá mức!”
Dương Huy măng một câu.
Bạn cùng phòng kí túc cũng tức giận không kém: “Tiểu Khiêm đừng sợ, không cần đi. Hội trường rộng cỡ nào mà bảo. mình Tiểu Khiêm đi quét chứ? Đi, chúng ta đi học!”
Bạn học võ võ vai Trân Khiêm
“Nếu mà không đi thì trợ cấp sinh viên nghèo của Tiểu Khiêm phải làm sao?”
Đám bạn cùng phòng kí túc hơi lo lắng. Cuối cùng Dương Huy vỗ tay nói:
“Không sao. Chúng ta cùng đi đến hội trường giúp Tiểu Khiêm dọn dẹp.”
“Được đó. Đây cũng là một cách!” Mấy người bạn cùng phòng kí túc gật đầu tán thành.
Lòng Trần Khiêm chợt ấm.
Đây là lí do vì sao mà ba năm trong trường đại học, chịu. đủ mọi loại uất ức mà Trần Khiêm vẫn luôn giữ được sự lạc quan.
Nhờ nghèo mà anh kết bạn được với những người anh em chân chính.
Những người anh em chân chính luôn lo lắng cho mình.
Nhưng sao Trần Khiêm có thể để cho bọn họ chịu phạt cùng mình được chứ.
Nói thật, Trần Khiêm rất muốn nói với bọn họ mình là con. nhà giàu.
Nhưng anh không biết mình nói ra rồi, tình bạn này có tiếp. tục duy trì được không?
Bởi vì trong lòng Trần Khiêm, thứ tình cảm này mới là tài sản đích thực.
“Bỏ đi, mình tôi đi được rồi. Cũng đâu phải lần đầu tiên tôi đi dọn dẹp hội trường đâu. Các cậu không quen việc băng tôi
đâu, có khi giúp không được còn thêm loạn.”
Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Khiêm quyết định tạm thời không để lộ thân phận.
Bèn đùa giỡn một câu như vậy. Nói rồi anh đi về hướng hội trường.
“Trần Khiêm, sao giờ cậu mới đến? Còn ra vẻ quái gì? Mua cái túi xách thì hay lắm sao?”
Trần Khiêm vừa đến đã nghe giọng nói khinh thường lạnh lùng của Giang Vi Ví.