Thiên Anh phì cười. Ngày lớp 5 hắn đã một thân võ nghệ càn quấy khắp trường Tiểu học. Cậu nhóc này với hắn thật sự là quá khác biệt. Nhưng Linh đã nhờ, vì vậy hắn cũng nghĩ ngợi.
– Muốn không bị đánh quá đau, thì em phải học né tránh. Né được đòn thì sẽ không bị đau. Nhưng nghe nói em sắp tỉ thí. Né đòn cũng không giúp em kết thúc trận đấu. Đằng nào thì em cũng bị ăn đòn mà thôi.
Văn nghe thế mà kinh hãi. Thiên Anh lại nói tiếp.
– Có một bí quyết mà anh vẫn hay dùng. Néu không muốn bị ăn đòn, thì chỉ có thể đánh gục đối phương trước mà thôi.
Thằng Văn cảm thấy vô vọng rồi. Đánh gục một thằng mập to gấp đôi nó, chỉ trong một tháng. Nó lắc đầu, tuyệt vọng ra về.
Thiên Anh nhìn nó mà ngán ngẩm. Bản thân mình đã truyền thụ cả tâm đắc sát thủ cho nó rồi, mà nó không cảm ngộ được. Hắn lắc đầu, có cảm giác mình như một tông sư võ đạo. Haizz, xem ra ta và ngươi không có duyên.
Hắn không biết, làm tay sai cho giám đốc công ty, hắn cũng lây thói quen ra vẻ rồi.
“Xem ra đành chịu ăn 1, 2 đấm rồi lăn ra ngất vậy” Văn vừa đi vừa nghĩ. Ăn đòn rất đau, nhưng cũng không đến mức sẽ chết. Thầy Kiên cũng sẽ ngăn cản mà…
– Hây dô! Hây dô!
Tiếng hô vang khắp cả đường. Văn còn nghe rõ ràng là giọng thằng Cường. Nó giật mình, không thấy thường Cường đâu, chỉ thấy một chiếc xe tải đang chậm chậm tiến tới. Đó là xe tải nhà thằng Cường vẫn dùng chở hàng, nhưng kì lạ là không có ai lái! Chiếc xe vấn tiến lên. Đằng sau nó là tiếng hây dô không ngừng.
Văn tò mò, nó đi qua chiếc xe, bất giác nhìn thấy thằng Cường và bố nó đang đẩy xe, vừa đẩy vừa hô không ngừng.
– Hây dô! Một đấm! Hây dô! Hai đấm!
Thằng Cường ra sức đẩy. Mỗi lần đẩy, nó lại cong mông, hít sâu, hét một đấm, hai đấm rồi oằn người đẩy cái xe tiến về phía trước.
Cường nhận ra Văn, quay đầu nhe răng cười. Bố nó quay ra gõ đầu nó một cái. Bố nó cởi trần, hình xăm rồng phượng vằn vện trên lưng.
– Không được xao lãng! Tập trung tinh thần! Tập trung đến khi đánh gục kẻ địch! Một! Hai! Lên nào! Đúng rồi, tốt lắm…
Hai bố con thằng Cường tiếp tục đẩy xe, tiếng hô giảm dần nơi cuối đường.
– Hai bố con nhà thằng Cường lại luyện tập đấy.
– Ngày nào cũng như thế, khổ thân thằng bé. Tuổi nó đáng phải được ăn chơi mới đúng.
– Thằng kia, mày nhìn con người ta mà học tập đi. Suốt ngày nằm ườn ở nhà…
Mấy bà hàng xóm lại tám chuyện.
Thằng Văn trông theo mà sởn cả da gáy.
Chưa đầy nửa tiếng sau, thằng Văn lại quay lại. Thiên Anh cũng chuẩn bị đi ăn cơm. Hắn thấy da mặt thằng bé xanh mét. Thằng Văn ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn hắn:
– Thiên Anh đại ca, mong.. mong anh… cứu mạng. Em hứa sẽ chăm chỉ tập luyện!
Sau bữa trưa tại căng tin, 2 anh em lại quay về sân tập. Thằng Văn đứng trang nghiêm nhìn Thiên Anh. Còn Thiên Anh ưỡn ngực chắp tay, hít một hơi, cằm ngẩng, như 1 vị tông sư võ học.
– Võ thuật, là những kĩ năng để bảo vệ bản thân, đồng thời đánh bại người khác. Em muốn đánh bại người khác, em phải luyện tập. Khi em luyện tập, kẻ thù của em cũng luyện tập để mạnh hơn em. Vậy nên. kẻ mạnh hơn là kẻ luyện tập không ngừng. Luyện võ là cả một quá trình vô tận, vậy nên xuất phát điểm không quan trọng, quan trọng là em kiên trì được tới đâu.
Hắn khép hờ mắt nhìn Văn. Tâm hồn Văn cũng cảm thấy vô cùng chấn động. Bởi những lời Thiên Anh nói quá giống với những điều mẹ nó dạy. Nó chỉ là một đứa bình thường không có năng khiếu, thân thể lại còi cọc, nhưng nếu kiên trì rèn luyện, nhất định sẽ có ngày nó đánh bại được thằng mập kia…
Nghĩ tới đây, thằng Văn lại suýt cắn phải lưỡi. Ặc, thời hạn đánh nhau còn có một tháng. Đối phương thì đẩy được cả xe tải, còn nỗ lực cái rắm! Mình nỗ lực một tháng, thằng đó đã nỗ lực bao năm rồi! Lại còn kêu xuất phát điểm không quan trọng! Nó cau mày, nhìn chòng chọc vào Thiên Anh với ánh mắt hoài nghi.
– Khụ! – Thiên Anh ho nhẹ một tiếng. – Nhóc nên biết, để có thể gây được sát thương lên đối phương, cần có 2 yếu tố, lực lượng và kĩ thuật. Lực lượng chính là sức mạnh do cơ bắp của nhóc tạo nên. Đối thủ của nhóc to béo mập mạp, lại rèn luyện võ thuật từ sớm, còi như nhóc rõ ràng không thể tạo nên sức mạnh lớn hơn đối phương. Nhưng! Yếu tố thứ 2 mới là quan trọng. Kĩ thuật! Là cách vận dụng sức mạnh của mình để tạo nên tổn thương lớn nhất! Nhóc không cần thiết phải mạnh hơn đối phương, mà chỉ cần nhanh chóng nốc ao hắn là được.
Thiên Anh nói tiếp.
– Anh sẽ dạy nhóc một cú đấm duy nhất mà thôi. Kẻ thất phu tung nắm đấm chỉ bằng bắp tay, nhưng võ đạo chính tông chúng ta tung nắm đấm bằng toàn bộ khí lực, toàn bộ cơ thể!
Văn rất muốn nói rằng nó không theo học thứ võ đạo chính tông gì cả, nhưng lại thôi.
– Nhưng anh nói trước, tu luyện Võ thuật cần có nền tảng thể lực vững vàng. Kĩ thuật tuy quan trọng, nhưng không có lực lượng thì lấy đâu ra sức sát thương. Võ thuật đòi hỏi nhóc phải có đủ chứng chỉ Thể dục, nhưng nay tình hình của em đã nguy cấp, mà Võ thuật chân chính là phải dành cho mọi người, nên anh miễn cưỡng dạy em. Tuy nhiên, 1 tháng này em phải song song rèn luyện cả cơ thể, không được phép lười biếng!
Văn gật đầu, mắt nhìn thẳng vào Thiên Anh. Nó hiểu, một đứa bình thường như mình cần nỗ lực nhiều hơn người khác.
– Được, vậy anh sẽ dạy em kĩ thuật này. Thấu Quyền!