Những chuyện Cận Chính Lôi hối hận không nhiều, hầu như đều liên quan đến Chiêm Mĩ Nhược.
Hắn hối hận vì muốn nàng chịu thua, đem nàng ra ngoài xe, khiến nàng sợ đến mức khóc không ngừng, gặp lại hắn chỉ muốn tránh.
Hắn cũng hối hận, ngày ấy nàng sử dụng mĩ nhân kế với hắn, tuy vụng về, làm cho hắn muốn cười vỡ bụng, nhưng mà vẫn vì nàng cân nhắc, có lẽ chiều chuộng nàng một chút nàng sẽ bớt lo sợ.
Sau đó, cự tuyệt nàng, thật sự là thất sách.
Vật nhỏ lanh lợi, mỹ nhân kế không hiệu quả, ngày hôm sau cầm tay cũng không cho.
Ý của Cận Chính Lôi là cho nàng một chút ngon ngọt.
“Trường công lập Bellios tuyển sinh, không chỉ yêu cầu việc học, còn yêu cầu về thế lực. Tôi nghe ngóng qua, chú Bưu là ông chủ lớn lớn, nếu để hắn ra mặt, ông ta đích thân xin cho cháu gái mình học, có lẽ sẽ sớm nhận được phản hồi.” Hắn bộc lộ thái độ trưởng bối, “Nghỉ hè xong có thể đi học, A Như, vui không?”
Mĩ Nhược nghi hoặc.
Hắn vỗ vỗ mu bàn tay nàng, “Lúc gặp chú Bưu, nhớ lễ phép.”
“Trước anh còn nói không thể?”
Hắn trầm ngâm, “Là tôi cân nhắc không chu đáo. Kỳ thật, nhìn ra xa chút, em đi học vài năm là chuyện tốt. Tương lai, có thể trực tiếp thi ra cảng lớn, tôi cũng quen biết được một tài nữ.”
Đáy mắt hắn một mảnh chân tình, trong lòng Mĩ Nhược rối loạn.
“Em tin hay không, đợi chút gặp chú Bưu sẽ rõ.”
Tộc trưởng Nguyên Lãng, là người có công với Hòa Hưng, Đại Ưng Bưu so với Hoa Lão Hổ lớn tuổi hơn, lai lịch lớn hơn, khuôn mặt tương đối hòa ái.
Hắn mở miệng cười: “Con gái Chiêm gia? Từng nghe lão Hổ nhắc qua.”
“Chú Bưu.” Vì có thể đạt được mong muốn, Mĩ Nhược liền bày bộ dạng tươi cười. Nụ cười này ở phố Anh Đào từng mê hoặc bao người, chú Bưu cũng không ngoại lệ.
“Rất lanh lợi.” Chú Bưu nhìn Cận Chính Lôi nói, “Qua vài năm, hẳn là đại mỹ nhân.”
Đoạt vợ con trong giới giang hồ là tối kỵ, nhưng Hoa Lão Hổ đã không quay về, lại cùng hắn không còn quan hệ. Đại Ưng Bưu rất sợ ở trước mắt là con sói đói ăn thịt không nhả xương.
Giờ phút này sói đói khiêm tốn hữu lễ: “Chú Bưu, mạo muội làm phiền người 1 bữa cơm, được không ạ?”
“Tôi và cậu, nói lời này khác nào xem thường chú Bưu tôi?” Chú Bưu giả bộ phẫn nộ, cười, “Vào đi, vào rồi nói.”
Đại gia tiền nhiều vô kể, chiếm được cả nửa vùng đất ở Nguyên Lãng, trên đường về Mĩ Nhược kinh ngạc hỏi: “Có nhiều tiền như vậy, cần gì làm nghề này?”
“Cái này tính là cái gì, hắn còn có cả trang trại ngựa, sắp có mùa giải đua ngựa lớn, tiền thuê ngựa lớn hơn chỗ này vô số lần.” Cận Chính Lôi nhìn Mĩ Nhược, “Nhìn tôi làm cái gì? Sợ tôi đói, ăn thịt hắn, ảnh hưởng tới việc học của em?”
Hắn hiểu suy nghĩ của nàng. Mĩ Nhược oán thầm.
“Tôi chọn người thông minh làm bằng hữu, ăn nhiều quá rất khó tiêu hóa.”
Mĩ Nhược hiếu kỳ: “Vì sao anh lại hợp tác với chú Bưu?”
Nguyên lão Hòa Hưng sau vụ Tân giới lập tức bốc hơi, chỉ còn lại chú Bưu, người ngốc nghếch cũng biết có chuyện ẩn trong đó.
“Hắn lúc đấy là người hoảng sợ nhất.” Cận Chính Lôi chỉ hõm vai, “Một đao kia làm sáng tỏ tất cả đấy.”
Nàng nhớ hắn từng nói, người nào sợ hãi nhất, tương lai liền chọn người đó xuống tay trước.
Không thể ở trước mặt hắn lộ nhược điểm, chỉ cần để cho hắn thấy cơ hội, hắn sẽ bổ nhào về phía trước đem con mồi cắn xé. Nàng nhất thời xui xẻo, cứu về một con sói đói. Mĩ Nhược cắn chặt môi, tự hỏi bản thân yêu cầu đi Bellios học, có phải gấp gáp quá không.
“Người già vốn sức đã không có, nếu lại liên lụy con cháu, làm sao không cố kỵ? Có thể bảo toàn phú quý trước mắt cũng là điều tốt.” Hắn tiếc nuối, “Nếu như chú Bưu cứng rắn một chút, cùng lập trường với đám lão già ở Hòa Hưng, vậy…”
Cận Chính Lôi nắm đầu vai Mĩ Nhược, “Nói không chừng tôi đã chết.”
Nàng nghĩ vòng Huyền Tự còn linh.
“A Như, nếu như tôi chết rồi, em có đau lòng không?”
Hơi thở của hắn phun lên cổ nàng, Mĩ Nhược tránh né, “Anh biết đáp án”
Hắn không buông tha nàng, để sát đầu bên tai nàng, nói: “Tôi biết rõ em đau lòng, rất đau lòng.” Dứt lời, ngậm lấy tai nàng.
“Tôi sẽ không. Ngứa.” Nàng đẩy hắn.
Cận Chính Lôi cười nhẹ, “Em có. Ngày đó, tôi gặp nạn, người ta đồn tôi không mấy ngày sẽ chết, em ở bệnh viện, tận mắt thấy tôi. A Như, thật sự không thích tôi dây dưa em sao, hành động của em vì sao không giống như em nói?”
Mĩ Nhược cắn môi, nàng lúc ấy ngu xuẩn cho rằng không liên quan đến mình, liền không vạch trần sự thật!
“Em đối với tôi như nào, tôi thử một lần liền rõ. A Như, em thích tôi.” Hắn kéo mặt nàng lại gần.
“Tôi…”
Nàng không kịp giải thích, hắn đã hôn nàng.
Hắn gấp gáp, cạy hàm răng nàng ra, thân thể căng cứng, Mĩ Nhược liên tục đánh vào vai hắn.
Nàng kêu một tiếng bất lực, hắn đã thành công chiếm đất.
Mùi vị giống lần trước, ấm áp, trơn ướt, Mĩ Nhược trốn không được, lấy đầu lưỡi đẩy hắn ra, lập tức bị hắn dây dưa không ngừng.
Nàng khóc.
Đây là nụ hôn đầu của nàng. Nếu như nói, lần trước chỉ là ngoài ý muốn, vậy thì lúc này, chính là nụ hôn đầu của nàng, chính thức mất đi.
Nàng không chống đỡ nổi, cánh tay mềm yếu khoác lên đầu vai hắn, tại cổ họng bật ra tiếng khóc. Cho đến khi hắn thô bạo cướp đoạt liền chuyển thành ôn nhu, Mĩ Nhược hít một hơi, mới khóc ra tiếng, “Anh, khi dễ… người yếu”
“Đó là công việc của tôi.” Hắn vô sỉ mà hôn môi nàng. “A Như, em cứu tôi hai lần, lại thích tôi đến vậy. Em như vậy, tôi khi dễ ai cũng không khi dễ em.”
“Tôi không thích anh.”
Nàng gạt lệ, lại bị hắn túm lấy, hôn tay nàng.
“Tôi biết rõ em còn nhỏ, rất thẹn thùng, chê tôi chưa đủ tốt.” Hắn buông tay nàng, dụi đầu vào cổ nàng. “Em chờ tôi kiếm được nhiều tiên, tôi sẽ không làm em thất vọng.”
“Tôi không thẹn thùng.”
“Còn nói không, cổ em cũng đỏ lên.” Tay hắn vuốt ve đường cong tinh xảo.
“Tôi…” Mĩ Nhược ngừng khóc, giờ phút này muốn khóc cũng không được.
Tay hắn trượt xuống, đến ngực nàng, Mĩ Nhược sợ hãi, không kịp nghĩ, bắt lấy tay hắn. “Tôi không.”
Hắn ngạc nhiên, rồi buồn cười. “Đúng, tôi biết rõ A Như dũng cảm, thấy tôi bị người ta đuổi giết cũng không khóc. A Như.”
Anh bị đuổi giết sao tôi phải khóc? Mĩ Nhược hết đường chối cãi.
Một tay hắn chạm vào ngực nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Đừng sờ.” Nàng ủy khuất, ở trong ngực hắn run rẩy, “Tôi không thích như vậy, không thích, không thích.”
Thấy rõ trong mắt nàng chán ghét cùng cầu xin, lòng hắn lạnh lẽo, buông tay.
Nàng hít sâu, kiên trì nói: “Tương lai tôi thích người như thế nào tôi không rõ, nhưng tuyệt đối không phải anh. Anh và mẹ tôi như thế… Chuyện này thật sự là.. thật sự là…”
Nàng không tìm được từ ngữ thích hợp.
“Loại người như mẹ em tôi thấy rất nhiều, trong mắt chỉ có bản thân, ở cảng người nhiều tiền vô số, qua vài năm sẽ tìm được mục tiêu mới.”
“Vậy cũng không được, tôi không muốn.”
…
“A Như.” Hắn nâng cằm nàng lên, “Em muốn cùng mẹ quay về phố Anh Đào? Tiếp tục làm dưới tay Tiên thẩm kiếm tiền sống tạm? Mẹ và cậu em còn bao khoản nợ cờ bạc, em muốn đến 80 tuổi cũng không có tiền?”
Khuôn mặt nàng dưới ánh trăng trở nên trắng bệch.
“Hay là em đi học ở Bellious, tương lai thi được vào cảng lớn, ở trong công ty lớn làm việc, người ta gọi mọt tiếng “Chiêm tiểu thư”?” Đôi môi nàng run rẩy, lập tức cong lên. Cận Chính Lôi ôm lấy nàng, thấp giọng nói, “A Như, bản thân em tự chọn lấy.”
Mĩ Nhược hít sâu, mở miệng: “Tôi… tôi không muốn.”
“A Như, em là người thông minh, biết mình muốn cái gì.”
Tiếng khóc của nàng làm mềm lòng người khác.
Cận Chính Lôi yên lặng chờ đợi.
Cho đến khi hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo hắn, đôi môi anh đào tiến lại gần, sau đó chủ động hôn lên môi hắn.
Nụ hôn này, về sau thường xuất hiện trong cơn ác mộng của Mĩ Nhược, làm cho nàng chảy nước mắt tỉnh dậy.
Không chăm chỉ học hành, bài thi sai chồng chất, kết quả thi của nàng rối tinh rối mù.
Nghỉ hè đến, nàng lo lắng rất nhiều, trốn tránh sự thật nhỡ không thể rời khỏi đây; vui mừng nghĩ không cần sợ hãi ra ngoài trường có người túm lấy, ít nhất trước mặt người khác, người nọ không dám làm càn.
Nàng được mời tới Bellious dự thi.
Chiêm Mỹ Phụng mang nàng đi mua váy mới.
Bàn về mắt nhìn, nửa đời phú quý, không lo ăn uống, Chiêm Mỹ Phụng khỏi bàn, Mĩ Nhược được mẹ hun đúc, cũng có đôi ba phần hiểu biết.
Mẹ con hai người, mặc váy bó sát tay lỡ, một đen một trắng, giống hệt hai chị em.
Nghĩ đến việc Cận Chính Lôi giúp nàng thu xếp giấy tờ, Mĩ Nhược vui vẻ, nhưng, lại cảm giác quá nhàm chán cũng không thú vị.
Đến một quầy hàng, Chiêm Mỹ Phụng bỗng nhiên ưỡn cao cổ, giày cao gót rung động, nghiếng răng nói: “Tiện nhân!”
Mĩ Nhược quay đầu nhìn ánh mắt mẹ, một thiếu nữ trẻ tuổi, bên người có người hầu, cùng cô bán hàng nói chuyện, lựa nước hoa.
Cô giá đó trang điểm đậm, ăn mặc rất sành điệu, áo tím in hình khổng tước, chân quần ống rộng, lại dùng một cái khăn lụa màu cam trang trí mái tóc đen.
Trang phục như vậy, lộ rõ tính cach, Mĩ Nhược không nhịn được khen thầm: Rất phong tình.
“Người đó là ai?”
“Tiện nhân, con điếm!” Chiêm Mỹ Phụng ý thức được mình vừa thốt ra từ ngữ phá hủy hình tượng, hít một hơi, nói: “Đàm Tiếu.”
A, đây chính là người tình mới của con Sói đói kia.
“A Như, đi thôi, tránh gặp phải loại ti tiện đó. Chúng ta là người đàng hoàng, không cùng loại người hạ đẳng này chấp nhặt.”
Mĩ Nhược trong lòng đã hiểu rõ ý tứ.
“Về nhà suy nghĩ kỹ, ngày mai đến Bellious phải thể hiện như thế nào, làm cho người ta yếu mến. Mẹ hao tổn tâm tư vì con, nhất định phải nắm chắc cơ hội, mấy năm này hãy kết giao nhiều bạn bè, mở rộng giao thiệp.”
“Con biết.”
Chú Bưu quả là người từng trải, không làm thì đã đành, một khi đã làm thì làm đến cùng.
Chạng vạng tối, hắn tự mình gọi điện tới, báo cho mẹ con Chiêm gia biết hắn sẽ cho xe đến đón.
Ngày thứ hai, sáng sớm, Chiêm Mỹ Phụng ừa thấy bộ đồ cũ ở phòng sửa xe, bên cạnh là đồng phục lái xe, nàng ta kích động không thôi.
“Cái áo này, năm đó sản xuất ra 1000 bộ, cha ta chọn màu đỏ tươi. Khi đó mẹ ta muốn mặc cái áo này, cố gắng chọn một chiếc quần âu màu trắng. Cái váy này thêu màu sắc và hoa văn ở Uất Kim Hương, cổ áo được may thủ công. Cha ta mang mẹ đi phố Sĩ Đan Lợi uống trà, cả phòng trà Lục Vũ, vô số người nhìn, không một ai dám vấy bẩn chiếc áo này.”
Nàng ta sợ làm nhòe lớp trang điểm, cố hết sức kìm nén, nhưng đuôi mắt có vệt nước vụt sáng.
Từ thấp kém đến phú quý, từng bước vất vả, may mà thành công đã đến, coi như đền bù tổn thất. Ngoại trừ chút phiền muộn ngày quá khứ như giấc mộng phồn hoa, cũng chỉ còn mấy giọt lệ rồi thôi.
“Mẹ.” Mĩ Nhược gọi nàng ta.
Chiêm Mỹ Phụng hít sâu, lấy lại tinh thần nói: “Hôm nay mẹ sẽ nhìn con biểu hiện.”