Lễ đính hôn được tổ chức vào buổi chiều, trên đường Lộ Vi gọi điện thoại cho Mĩ Nhược: “Tên kia, đầu trâu mặt ngựa, tôi rất ghét hắn.”
“Anh hai từng nói, Diêu thiếu gia tính tình phong lưu phóng khoáng. Lộ Vi, bạn có thành kiến.”
Lộ Vi trầm mặc, sau đó phản bác: “Chính xác. Hắn lớn hơn tôi sáu tuổi, đã theo đuổi minh tinh, bao nuôi bên ngoài. Thậm chí, tôi nghe đồn hắn đùa giỡn mẹ kế, gia đình phân tranh. Chẳng hiểu sao cha tôi lại gả tôi cho hắn.”
“Đều là tin đồn, chưa chắc là thật.”
“A Như, bạn đã bị Diêu Linh Khang mua chuộc?”
Mĩ Nhược thu nụ cười, lau nước mũi nói: “Đó là người tương lai cùng bạn sống cả đời đấy, phải biết cách nhìn nhận ưu điểm của hắn. Hơn nữa, ông nội Đinh và bác Đinh sẽ không để đẩy bạn vào hố lửa đâu.”
“Được rồi.” Lộ Vi bất đắc dĩ. “Mình sẽ thử, chỉ sợ không đến ngày kết hôn, đã có vài đứa con riêng đến Đinh chào mẹ cả.”
Mĩ Nhược cười, trong đầu ong ong, như có hồi âm.
“A Như, bạn chưa khỏe sao? Cẩn thận phát sốt. Nghỉ ngơi đi, cũng nên đổi lễ phục.” Lại hừ lạnh. “Nhìn người của Diêu gia kìa, chính là cô gái váy xanh móng đỏ đó. Nịnh nọt mình không được, hiện tại mặt lạnh đi khắp nơi, mặc bộ đồ như bà già vậy. Tiếc đính hôn hôm nay, nếu ông nội mình nhìn thấy, nhất định lệ sẽ rơi đầy mặt.”
Mĩ Nhược ôm bụng cười, để điện thoại xuống, về giường nằm. Chạng vạng tối, nàng bị sốt.
Cô Bảy đi vòng quanh nhà: “Lão Âu đưa cô chủ đi đánh bài chưa về. Cô nhỏ, nhịn một chút, tôi đi gọi điện thuê xe.”
Lát sau, cô Bảy chạy vào hỏi: “Bình An đến, ngồi xe của hắn được không?”
Mĩ Nhược mơ màng, gật đầu.
Cô Bảy giúp nàng thay xong quần áo, có người đi vào, không phải là Bình An, là Cận Chính Lôi.
Cô Bảy nhảy lên trước, không cho hắn lại gần Mĩ Nhược.
Cận Chính Lôi cũng không giận, tay hắn dài, vươn qua tay cô Bảy, phủ lên trán Mĩ Nhược, nhíu mày: “Nóng như vậy, bốn mươi độ rồi.”
Cô Bảy cũng nghĩ vậy, trong lòng lo lắng hơn, chẳng ngăn hắn nữa, một tay xách túi, một tay đỡ Mĩ Nhược.
Cận Chính Lôi nhanh tay hơn, ôm Mĩ Nhược lên.
Đi ra ngoài, Bình An mở sẵn cửa xe. Cận Chính Lôi đặt Mĩ Nhược vào ghế sau, Chiêm Mỹ Phụng cũng vừa về tới.
Chiêm Mỹ Phụng cầm túi xách, hung hăng chạy tới, lấy túi xách đánh vào đầu Cận Chính Lôi.
“Anh dám bắt cóc con gái tôi?”
Cận Chính Lôi ngăn cô ta lại, tức giận nói: “A Như phát sốt, cô còn đi đánh bài?”
Cô Bảy bên cạnh cũng giải thích: “Cô chủ, chúng tôi đang định đưa cô đi bệnh viện.”
Chiêm Mỹ Phụng nói to: “Cô Bảy cũng thông đồng cùng bọn họ rồi.”
Dứt lời kéo Mĩ Nhược xuống xe, “Đưa con bé đến bệnh viện đến lượt anh? A Như, đi xuống! Xuống!”
Nửa người Mĩ Nhược bị kéo ra ngoài, chống đỡ ở cửa xe: “Mẹ, chúng ta cùng đi…”
Cận Chính Lôi nổi trận lôi đình, đẩy Chiêm Mỹ Phụng: “Bà điên! Thần kinh cũng không phân biệt được đây là lúc nào!”
Chiêm Mỹ Phụng bị đẩy lùi hai bước, mặt đỏ lên, chỉ vào mặt Cận Chính Lôi nhưng không nói được gì, trên mặt giống như vừa muốn cười vừa muốn khóc.
Cô Bảy nhìn nàng ta sắp ngã, hô một tiếng: “Cô chủ” Chạy lại đỡ không kịp.
“Mẹ!” Mĩ Nhược cũng qua, nhưng bước hai bước liền ngã xuống mặt đất.
Trên xe, hai bên là hai người phụ nữ hôn mê, ở giữa là một người đàn ông sắc mặt tối sầm.
Lớn lên Cửu Long, chẳng lạ gì chuyện li kì, Hà Bình An cũng không khỏi lắc đầu.
Đến bệnh viện Y Lệ Toa Bạch, Mĩ Nhược tỉnh dậy: “Cô Bảy qua chăm sóc mẹ đi.”
“Cô Bảy đỡ con đi.”
Mĩ Nhược bám vào cô Bảy bước đi, Cận Chính Lôi bất đắc dĩ, Bình An đỡ Chiêm Mỹ Phụng, đưa lên cáng cứu thương.
Cuối cùng cũng hạ sốt, Mĩ Nhược hỏi: “Cô Bảy, mẹ con tỉnh chưa?”
“Hình như vừa tỉnh, bác sĩ đang kiểm tra.”
“Chúng ta đi xem.”
Trong phòng bệnh không thấy Chiêm Mỹ Phụng, nghe nói đã qua phụ khoa, tất cả đều cảm nhận được điềm báo xấu.
Lên lầu ba, bên này là khoa phụ sản bên kia là khoa nhi, trong hành lang thỉnh thoảng có tiếng khóc nỉ non của trẻ con, tiếng quát mắng gia trưởng. Đến gần phòng, chỉ nghe tiếng cười đắc ý của phụ nữ, rất huyên náo.
Trong nhất thời, xung quanh yên tĩnh, bởi tiếng cười của người phụ nữ rất sắc nhọn, trào phúng, che giấu thê lương, gần như điên cuồng.
Thân thể Mĩ Nhược mềm nhũn, cô Bảy đỡ cô lên ghế ngồi.
Không biết họ nói gì, trong đó lại có tiếng cười rộ lên.
“Quỷ mới biết là loại đàn ông nào! Mấy tháng qua không có ai chạm qua tôi!” Chỉ nghe Cận Chính Lôi mắng: “Nói láo!”
Chiêm Mỹ Phụng cười suồng xã, cười nói: “Đại Khuyên Ca, mấy tháng trưởng ở văn phòng, anh thoải mái xong liền quên ngay? Nói với…”
Tiếng nói nhỏ dần, cô Bảy không khỏi cúi người nghe. Lập tức ngồi trở lại ghế, tự nói: “Họ nói cái gì thế/”
Mấy giây sau, Cận Chính Lôi giận đùng đùng, âm thanh phẫn nộ truyền ra ngoài cửa: “Cô nghĩ tôi không dám đánh cô?”
Y tá bác sĩ thấy vậy liền cản trở.
Hà Bình An lặng lẽ ngồi xuống, gương mặt giống như khối băng.
“Nam mô a di đà phật, cứu khổ cứu nạn, quan thế âm bồ tát…” Cô Bảy một tay cầm chuỗi vòng, liên mồm niệm phật.
Mĩ Nhược lạnh lùng nhìn cửa phòng, cười nhạo.
“Đánh đi! Tốt nhất là đem tôi cùng đứa nhỏ đánh chết!” Chiêm Mỹ Phụng đắc ý. Chốc lát, nàng đeo giày, chạy ra bên ngoài.
Trông thấy Mĩ Nhược, Chiêm Mỹ Phụng dừng lại, dáng tươi cười biến mất, sắc mắt xám như tro tàn.
“Mẹ…”
Chiêm Mỹ Phụng vuốt bụng dưới, nhìn Mĩ Nhược, vui vẻ nói: “A Như, muốn mẹ sinh cho con em trai hay em gái?”
Mĩ Nhược mở miệng, hồi lâu mới tìm được tiếng nói: “Con đều thích. Mẹ thích là tốt rồi.”
Cận Chính Lôi nghe thấy những lời này. “Tốt! Hôm nay tôi sẽ cho cô biết tay!” Dứt lời, hắn túm Chiêm Mỹ Nhược lôi vào phòng khám: “Bác sĩ, chúng tôi không muốn đứa bé này, chúng tôi muốn phá thai.”
Chiêm Mỹ Phụng thét chói tai, òa khóc: “Anh dám! Anh dám giết một đứa trẻ, sẽ sống không yên! Cứu với! Có kẻ giết người, muốn giết một xác hai mạng.”
Cô Bảy đau khổ khẩn cầu: “Ông chủ Cận, giơ cao đánh khẽ, tha cho cô chủ.”
Hà Bình An cũng nói: “Đại Khuyên Ca, không được!”
Trong hành lang hỗn loạn, người xem càng nhiều, Cận Chính Lôi ngồi trên ghế, không nói ra tiếng, sức lực trên tay yếu đi.
“A…” Hắn mở miệng, không nói được.
Một trận chiến khôi hài từ bệnh viện về nhà.
Lầu hai giống như chiến trường, thỉnh thoảng truyền đến tiếng súng, nữ cười, nam gầm, đồ đạc đổ vỡ.
Mĩ Nhược đã hạ sốt, mơ màng đứng lên, bám tường đi vào phòng bếp.
Cô Bảy phải chăm sóc hai ngườ bệnh, từ bệnh viện về, ở trong bếp lúi húi suốt. Đỡ Mĩ Nhược ngồi xuống, nấu canh, nói thầm: “Hơn ba mươi tuổi rồi, thân thể như vậy còn làm loạn, tương lai sẽ khổ lắm.” Lại mắng người hầu. “Chỉ biết lười biếng, muốn nhận lương mà không muốn chịu khó.”
Mĩ Nhược uống một ngụm nước, trên lầu lại chiến đấu kịch liệt.
Cận Chính Lôi kéo Chiêm Mỹ Phụng tới bậc thang lầu hai, dọa ném nàng vào Cửu Long.
Chiêm Mỹ Phụng liếc bóng lưng Mĩ Nhược trong bếp, ánh mắt khẽ đảo, buông bàn tay nắm lan can, khàn giọng: “Anh dám! Không bằng ném tôi từ đây xuống, một xác hai mạng, cùng con nhỏ đê tiện kia bên nhau.”
Thân thể Mĩ Nhược cứng đờ, buông chén nước, trùm chăn lông kín đầu.
Cô Bảy bước tới hai bước, lại lùi về sau.
Chiêm Mỹ Phụng thấy Cận Chính Lôi buông tay, vênh váo: “Làm đi! Anh không làm không phải đàn ông! Động lòng tốt rồi? Hay sợ tôi chết làm quỷ không buông tha các người?”
“Quả thật…” Cận Chính Lôi thu thay.
Ánh mắt Chiêm Mỹ Phụng đắc ý nhìn bóng lưng ở phòng bếp, sắc mặt lạnh xuống.
Chiêm Mỹ Phụng tuôn ra một hồi âm thanh khó chịu.
“Điên hết rồi.” Mĩ Nhược thì thào.
Tiếng cười lanh lảnh, cho đến khi cổng Chiêm gia mở ra, chỉ lưu cho Chiêm Mỹ Phụng một bóng lưng to lớn.
Nàng ta nhìn chăm chú, bóng lưng biến mất, lúc này mới dựa lan can, đưa mắt nhìn phòng bếp.
“Cô Bảy, nấu cho tôi nồi canh dưỡng thai.” Nàng ta cười trào phúng, “Từ hôm nay, tôi muốn tĩnh dưỡng, sang thu sinh cho A Như một em trai.”
Cô Bảy đứng ở trong bếp, giống hệt tượng gỗ.
Sau một hồi, bà mới lấy lại tinh thần.
Đốt bếp, chà sát gương mặt lạnh cứng, ngồi xuống ghế. “Cô nhỏ, cô chủ không đúng, chuyện này thật ra…”
“Điên cuồng.” Mĩ Nhược bổ sung lời cô Bảy, uống xong chén nước, duỗi lưng. “Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc yên tĩnh.”
Ăn được vài miếng, nàng mê man, trong đêm bị cô Bảy gọi dậy, uống nửa bát cháo.
“Hắn lại tới, cùng cô chủ nói chuyện.”
Mĩ Nhược không muốn nghe, ừ một tiếng.
“Hơn ba mươi rất khó sinh, đó là quỷ môn quan.”
Mĩ Nhược lại ừ.
“Không bằng tìm Lý công tử, hắn hiểu biết, thông tình đạt lí.”
Mĩ Nhược nhếch môi, lúc này thi thể Lý công tử có khi nằm dưới biển cho cá ăn rồi.
“Phu nhân khi đó hơn ba mươi sinh nơ, một xác hai mạng.” Cô Bảy lau nước mắt.
Đối với chuyện này, Mĩ Nhược không đồng tình.
Nàng gạt nước mặt cô Bảy, “Cô Bảy, đừng khóc.”
Cô Bảy gật đầu. “Cô chủ hay để tâm chuyện vặt, mệt mỏi là cô ấy.”
Mĩ Nhược trầm mặc.
“Có phải do năm xưa do tôi không thành tâm bái phật?” Cô Bảy ngơ ngác, muốn tìm hiểu nguyên nhân. Đột nhiên tỉnh táo. “Cô nhỏ, ngủ đi, sáng mai cùng cô đi bệnh viên. Ai ôi, con mèo chết tiệt, ngủ cũng ngáy.”
Mĩ Nhược ôm Mang Phi nằm xuống, một lát sau ngồi dậy, bật đèn, kéo ngăn kéo.
Một hộp đồng thau cũ kĩ.
Nàng lấy ra lau.
Hơn hai năm trước, trước khi Hoa Lão Hổ bỏ trốn, hôm đó Chiêm gia đợi mãi Chiêm Mỹ Phụng không về. Tay Độc thúc giục, Hoa Lão Hổ đứng lên, hỏi Mĩ Nhược: “A Như, sinh nhật năm ngoái, con còn giữ món quà ta tặng không?”
Mĩ Nhược gật đầu, lên lầu lấy còi.
Hoa Lão Hổ cầm lấy, lau chùi, trong mắt có ánh nước.
Hắn phiền muộn cười, hỏi: “Con không chê sao? Ta cho rằng con đã ném vào thùng rác.”
“Là đồ người tặng mà.”
Hoa Lão Hổ gật đầu. “Đây là cái còi kỉ niệm năm đó ta gia nhập trạm canh gác. Cũng gần ba mươi năm rồi.”
A Như biết rõ.
“A Như, lần này ta đi, không chiếu cố mẹ con con được, mọi người cẩn thận.”
Nàng mở miệng, kìm lệ.
“Tương lai, đợi phong ba qua đi, nếu cần, con có thể đến Luân Đôn tìm Tứ Cửu, hắn mở một gian hàng ở đó, tên là Tứ Phúc Cửu Hỉ. Tứ Cửu năm đó ở Cửu Long cùng Tay Độc xưng anh gọi em, có nhận chút ân huệ của ta, con đến đấy tìm nói là con gái nuôi của Hoa Lão Hổ, đưa cái còi cho hắn, hắn sẽ giúp con.”
“Phố Tước Lộc, Tứ Cửu, Tứ Phúc Cửu Hỉ.” Mĩ Nhược mặc niệm.
Cất kĩ cái còi, lấy cây súng ra lau cẩn thận. Nàng dừng tay, nhớ ra, trong hộp còn ba viên đạn.
“Nhanh lớn đi, không tham lam, không cầu du học danh giá, chỉ cầu ngày sớm nhận được CMND.”