“Chị dâu tháng này rất nghe lời.” Hà Bình An cầm một bản báo cáo nói. “Ngoại trừ đúng giờ học thêm, sau đó về nhà, hẹn bạn.”
Cận Chính Lôi ngồi thẳng nghe.
“Mang Phi ăn nhầm hoa bách hợp, chị dâu đưa nó vào thú y ba bốn lần. Lại nói chị dâu rất kì lạ, Mang Phi rõ ràng là mèo đực, tháng trước vừa bị thiến, chị dâu liền lấy cho nó cái tên nữ tính, Hà Phi gì đó. Em hỏi chị dâu, chị ấy nói đọc qua Di Tử Hà Hòa Vệ Linh thấy tên hay nên đặt.”
Cận Chính Lôi khinh thường, “Đọc sách tử tế không đọc, vô bổ.”
Hà Bình An không dám phản bác, nén giận, báo cáo tiếp: “Đinh tiểu thư cùng chị dâu cùng nhau đi ăn cơm tối hai lần, một lần tới Văn Hoa Bát Phòng, một lần tới phố gần đây ăn linh tinh.” Hà Bình An liếc trộm. “Không có bạn mới nào ạ.”
Cận Chính Lôi phất tay. “Đinh Duy đi Mĩ phẫu thuật, không nhắc tới. Không ngờ cô ấy cũng biết tới Văn Hoa Bát Phòng dùng dao nĩa cơ đấy. Tôi nhớ không nhầm, phố Bài Hoa là ở xung quanh đây? Tháng nào A Như cũng tới đây?”
“Đúng ạ. Phố Bài Hoa có rất nhiều cửa hàng bán hoa.” Hà Bình An nghiêm túc nhìn báo cáo, mắng: “Tên này viết chữ xấu như gà bới! Chị dâu mỗi tháng đều tới tiệm bánh Thái Xương, nhà làm bánh trứng thủ công nổi tiếng Hồng Kông.”
Cận Chính Lôi gật đầu. “Còn gì nữa?”
Hà Bình An nói: “Còn có một lần, chị dâu đi dạo qua sàn giao dịch chứng khoán.”
“Cô ấy mua cổ phiếu?”
“Vâng. Cũng bán cổ phiếu.”
Hai tay Cận Chính Lôi đan vào nhau, trầm ngâm: “Bình An, phí sinh hoạt của cô ấy tổng cộng là bao nhiêu?”
“Khoảng mười vạn rồi ạ.”
“Từ tháng này tạm dừng, nói chưa quay vòng đủ vốn.”
“Đại Khuyên Ca, chỗ đó cũng không đáng bao nhiêu. Chị dâu muốn tích tiền mà thôi, trước kia ở phố Anh Đào…”
Cận Chính Lôi chặn lời hắn. “Nhà không thiếu. Chỉ có một cách giải thích, cô ấy giả bộ nghe lời một năm nay, dành dụm tiền, một năm nay, không phải con số nhỏ. Cô ấy muốn chạy.”
“Chị ấy có thể đi đâu? Lần trước là có Tay Độc.”
“Ai biết được cô ấy muốn đi đâu? Nước Mĩ?” Cận Chính Lôi nghiến răng. “Cô ấy đã tính toán kĩ từng bước một rồi. Ngày mai bắt đầu, an bài thêm mấy người canh chừng cô ấy. Còn có, tiệm bánh Thái Xương có cái gì?”
“Làm bánh trứng thủ công ạ.”
Cận Chính Lôi đứng dậy. “Chúng ta đi xem.”
Trong hộp đêm, tiếng nhạc du dương, trong sàn nhảy, ngọn đèn vàng chiếu rọi xuống thân thể những cặp nam nữ đang ôm nhau.
Chuông điện thoại reo lên, chỉ nghe Hà Bình An ừ một tiếng, lại gần Cận Chính Lôi.
“Đại Khuyên Ca, chị Tiểu Phụng sinh rồi.”
Mười giờ, Chiêm Mỹ Phụng bắt đầu kêu đau, gọi điện cho Hà Bình An, không có người nghe, chỉ có thể bảo lái xe đưa đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, đã là rạng sáng.
Nàng sinh sớm mười ngày, cũng đã chuẩn bị tốt, cô Bảy xếp quần áo trẻ em đưa cho bác sĩ, làm thủ tục, sau đó chờ đợi.
Một lúc sau Cận Chính Lôi mới đến bệnh viện.
Cô Bảy đi loanh quanh trên hành lang, thấy hắn, mở miệng thở dài: “Ông chủ Cận.”
“Sinh chưa?”
“Vẫn chưa, tôi vừa mới hỏi y tá.”
Đang nói, trong phòng sinh lại truyền đến tiếng kêu đau.
Hắn nhìn Mĩ Nhược, hỏi: “Sao sắc mặt lại như vậy?” Sờ tay nàng. “Có phải em lại ăn mặc không đủ ấm?”
Mĩ Nhược lắc đầu.
Hắn cởi áo khoác, phủ lên vai nàng, nhìn xung quanh rồi lại dựa cửa sổ hút thuốc, thỉnh thoảng nhìn nàng một cái.
Chiêm Mỹ Phụng vỡ nước ối, sinh rất vất vả, tiếng kêu tựa như bị lăng trì. Hộ sĩ đi lại, không khí thêm khẩn trương.
Cô Bảy loanh quanh, Mĩ Nhược khẩn cầu: “Cô Bảy, ngồi xuống đi, cô làm con hoa hết cả mắt.”
Nàng sợ hãi, nắm tay cô Bảy, hỏi: “Khi mẹ sinh con cũng đau như vậy sao?”
“Khi đó cô chủ còn quá nhỏ, xương chậu không mở, lại là lần đầu, có lẽ đau hơn. Làm mẹ rất vất vả.”
“Mẹ con đã chịu quá nhiều đau khổ.”
“Đừng nghĩ nhiều.” Cô Bảy vỗ tay nàng, thở dài.
Lúc sáng, Mĩ Nhược dựa bả vai cô Bảy, trong mơ hồ nghe tiếng khóc nỉ non.
Cô Bảy chấn động: “Sinh rồi.”
Cận Chính Lôi vứt mẩu thuốc lá, chạy lại nhưng lại lùi về.
Mĩ Nhược nghe rất rõ tiếng trẻ con khóc.
Khóc đến thê lương như thế, là không cam lòng đến thế giới này?
Bác sĩ đi ra chúc mừng: “Mọi người là người nhà Chiêm Mỹ Phụng? Chúc mừng, là bé gái.”
Cô Bảy kinh ngạc, không dám quay đầu nhìn Cận Chính Lôi, cười lớn: “Cô vất vả rồi.” Đem phong bao đặt vào tay bác sĩ.
“Là em gái.” Mĩ Nhược thì thào, hỏi: “Cô ơi, khi nào chúng ta có thể vào?”
Bên ngoài cửa thủy tinh, cô Bảy khen: “Thật giống thiên sứ.”
Mĩ Nhược không phản đối.
“Cô nhỏ, lúc mới sinh trẻ con nhăn nheo như vậy, nửa tháng nữa, cơ thể nảy nở, rất xinh đẹp.” Cô Bảy liếc trộm Cận Chính Lôi. “Là một đứa trẻ đáng yêu.”
Gương mặt Cận Chính Lôi lạnh lùng, lạnh nhạt dò xét đứa bé.
Cô Bảy đụng nhẹ Mĩ Nhược: “Đáng yêu đúng không?”
Mĩ Nhược ngầm hiểu, gật đầu: “Rất đáng yêu.”
Hắn ho khan, khuôn mặt cứng ngắc: “Sinh là tốt rồi, tôi còn có việc.”
Mĩ Nhược chạy tới, trả áo khóac cho hắn.
“A Như…”
“Bệnh viên yêu cầu điền giấy khai sinh…”
Hắn nhíu mày rậm, kìm nén lửa giận trong lòng: “Tôi biết rồi.” Lại hỏi: “Con bé tên gì?”
Mĩ Nhược cụp mắt xuống: “Không có cha, em bé tương lai sẽ rất khổ.”
Hắn im lặng, cuối cùng xoay người rời đi.
Chiêm Mỹ Phụng tỉnh dậy, nghe thấy là sinh bé gái, sắc mặt trắng bệch hóa tro tàn.
Nàng ta nghiến răng, mặc cô Bảy an ủi cũng không mở miệng.
Cuối cùng hỏi: “Hắn đến chưa?”
Cô Bảy đáp: “Ông chủ Cận có tới, lúc sáng nói có việc, rời đi rồi.”
Chiêm Mỹ Phụng cười nhạo, tiếp tục mê man.
Hơn một tuần sau, em bé mới mở mắt, Mĩ Nhược nhìn qua cửa sổ thủy tinh, ngạc nhiên đến há to mồm.
“Cô Bảy, lại đây. Mau lại đây!”
“Ai nha, cười này.”
“Thật đáng yêu.”
Cô Bảy lau nước mắt: “Rất khôn đấy, biết chúng ta là người thân.”
Ngày hôm đó, Chiêm Mỹ Phụng mới thấy con gái.
Nhiều năm rồi, mới được làm mẹ lần nữa, nàng ta ôm con không thạo. Nhưng mẹ con như cảm nhận được nhau, bé con lại gần bộ ngực nàng ta.
“Cô chủ cho bé ăn sửa thử xem, sữa mẹ tốt hơn sữa bột đấy.”
Chiêm Mỹ Phụng nổi cáu: “Cho nó ăn? Cô Bảy, cho nó ăn để tương lai lực xệ xuống?”
Cô Bảy lúng túng, đành cho bé ăn sữa bột.
Mĩ Nhược lùi hai bước.
Chiêm Mỹ Phụng đứng dậy, cười lạnh: “Không phải sợ, tao sức yếu, không đánh mày được.”
Trong phòng im lặng.
Cô Bảy thăm dò: “Bác sĩ hỏi, tên em bé…”
Chiêm Mỹ Phụng không đáp.
Hồi lâu mới nói: “Là con gái, hắn sẽ không nhận. Gọi Tiểu Mỹ, Chiêm Tiểu Mỹ.”
Cho ăn xong, đưa Tiểu Mỹ cho bác sĩ, Chiêm Mỹ Phụng uống canh gà, mệt mỏi nằm xuống. Mĩ Nhược chuẩn bị rời đi.
Nàng nghe mẹ nói: “Năm đó mày ra đời, giống hệt mẹ. Trong lòng tao kinh ngạc, vì sao chúng ta có thể giống như như thế, vì vậy mới gọi là Mĩ Nhược. Lúc ấy tao cảm thấy, con gái, tướng mạo xinh đẹp, là ông trời ban ơn. Kì thật không phải, Tiểu Mỹ, xinh xắn là đủ rồi. Đẹp quá, rất phiền não.”
Con gái xinh đẹp giống như mầm tai vạ.
Mĩ Nhược im lặng.
Chiêm Mỹ Phụng khoát tay. “Tao rất mệt mỏi.”
“Cô chủ xem ra không thích con bé, ông chủ Cận cũng không ưa thích. Hôm nay tới bệnh viện, hắn chỉ nhìn qua.” Cô Bảy khổ sở. “Lại là cái số khổ đấy.”
“Sớm biết thế.” Mĩ Nhược thì thào.
“Trong phòng toàn quần áo bé trai, tất cả đều màu lam, ngày ấy đến viện, các sản phụ khác còn khen đứa bé đẹp trai.”
“Cô Bảy…” Mĩ Nhược muốn nói lại thôi.
“À, xưng hô nên đổi thôi, kẻo về sau không rõ gọi ai.”
“Cô Bảy, cô rất thích Tiểu Mỹ.”
“Tất nhiên, đáng yêu như vậy, ai không thích? Cô nhỏ, đừng ghét em gái, Tiểu Mỹ chỉ là đứa bé.”
Mĩ Nhược cụp mắt xuống. “Con không ghét. Con không dám ôm thôi.”
“Ôm nhiều mới có cảm giác, tương lai có thể làm bạn cùng chơi.”
“Tốt.” Mĩ Nhược cười khổ.
Nàng gọi cho Lộ Vi: “Lộ Vi, tôi rất mệt mỏi, cô Bảy không muốn đi cùng rồi. Còn có, bạn qua phòng hành chính hỏi qua dùm tôi, bao giờ tôi có thể lấy CMND, Lộ Vi, không có CMND, hộ chiếu cũng khó làm.”
“Bình tĩnh, không có hộ chiếu tôi vẫn còn cách khách. Đem giấy tờ, đưa cho anh cả giúp, làm chứng minh thân phận cũng có thể đi cửa phụ. Đợi qua bên kia, không có chuyện gì nữa.”
Chủ Nhật, Mĩ Nhược hẹn Lộ Vi ra Bán Đảo uống trà chiều, đem giấy tờ giao cho nàng, mặt khác đưa một đống tiền mặt. “Giúp tôi đổi thành đồng bảng Anh nhé.”
“Bạn định bán cổ phiếu đi?” Đinh Lộ Vi tiếc nuối. “Cha tôi nói, hai năm tới thị trường sẽ tăng giá.”
“Tôi đợi không nổi nữa, mỗi ngày đều giống như tra tấn.”
“A Như…” Đinh Lộ Vi đồng tình. “Qua đó, cho tôi số điện thoại.”
“Không, tôi không muốn liên lụy bạn.”
“Hắn, rất đáng sợ.” Trong thế giới của Đinh Lộ Vi, nàng không tưởng tượng ra cái gì khiến con người khổ sở thế. “Tôi kêu anh hai giúp bạn nhé?”
“Đừng. Sức khỏe anh ấy không tốt, tên kia điên lên, chuyện gì cũng không thể lường trước được.”
“Anh hai đang hồi phục rồi.” Đinh Lộ Vi cân nhắc, cuối cùng cũng thôi. “Được rồi, tìm cơ hội mình sẽ đi tìm bạn. Đinh thị có một phòng làm việc ở bến tàu Luân Đôn, nếu được, bạn có thể đến đó lưu lại phương thức liên lạc.”
Mĩ Nhược gật đầu cảm ơn.
“Bạn định đi bao lâu?”
“Tất cả đều đã chuẩn bị xong, đợi mẹ tôi xuất viện tôi liền đi. Nàng đang ở cũ, biết tôi rời đi, nếu kinh động, sẽ khó hồi phục tốt, tương lai sẽ bệnh tật. Mẹ… Bà ấy cũng rất khổ sở, không phải tôi, cũng sẽ không như bây giờ.”
“Tới đó, nhớ dùng tên ông nội tôi.”
“Lộ Vi.”
“Nhớ kĩ bạn nợ tôi, không chỉ chuyện này, tương lai kết hôn hãy báo tôi, nếu không tôi sẽ giận đó.”
Mĩ Nhược mỉm cười. “Có thể tới Belilious quen bạn thật tốt quá.”
“Tôi giống thiên sứ đúng không?” Đinh Lộ Vi đắc ý. “Tôi cũng sắp qua nước ngoài cùng Đinh Linh Khang.”