“Chú cùng lão Hổ không đánh nhau không quen biết, trọn vẹn 30 năm giao tình. Đều do năm đó chú hành động theo cảm tính, đắc tội cảnh sát phương Tây, lão cũng không giúp được, chú đành phải xa xứ.”
Người giang hồ liếm máu trên dao, có thể giữ lại được cái mạng là tốt rồi. Chú Tứ Cửu nhớ lại trước kia, ngữ khí trêu chọc.
“Trời đất đưa đẩy, ngược lại cuối cùng cũng báo được ơn của lão Hổ, ha ha ha.”
Chú Tứ Cửu đắc ý cười.
“Vợ lão Hổ chuyển tới Vancouver rồi, con gái đang làm võ sĩ bên kia cầu.”
Mĩ Nhược hỏi: “Người nhà cha nuôi con cũng chia lìa sao?”
“Tất nhiên, ai chạy nạn chẳng phải vậy. A Như, chú cùng con nói chuyện đứng đắn.” Chú Tứ Cửu mở ngăn kéo, lấy một chìa khóa và một tờ chi phiếu. “Cha nuôi con có nói, là con gái hắn, không thể quá bất công. Con lại lanh lại, mang tới niềm vui cho hắn, như thế nào cũng không thể để con lưu lạc tha hương, không nơi nương tựa được.”
Hắn đẩy chìa khóa và chi phiếu tới trước mặt Mĩ Nhược. “Lão Hổ có không ít tài sản, chú giúp con tìm một nhà trọ ở trước. Mặt khác, số tiền này đủ để con trả học phí và sinh hoạt, chờ con tốt nghiệp đại học, lão hổ nói sẽ có thưởng cho con.”
Mĩ Nhược ngạc nhiên. Nàng nghĩ tới chuyện cha nuôi nguyện ý trả học phí cho nàng, nhưng cũng không dám yêu cầu xa vời như thế. “Cha nuôi ở bên ngoài, càng cần dùng tiền hơn nữa.”
Chú Tứ Cửu ngồi thẳng, nghiêm túc xem biểu cảm của nàng, sau đó cười giảo hoạt. “Con nói thật hay giả, chú biết. Con đừng nghĩ nhiều, con tuổi nhỏ, hãy lo bản thân trước.”
Hắn sờ đầu, “Duyên phận thực sự khó đoán, năm trước A Thẩm cứu chú, chú chạy tới ngân hàng rút hết tiền đưa hết cho cô ấy, cô ấy cũng nói như con, ‘Anh còn ở bên ngoài chém giết, càng cần dùng tiền hơn nữa.'”
Một cành hoa lê rơi xuống, Mĩ Nhược vốn tưởng Tứ Cửu thẩm là bị cưỡng bức, nào biết có chuyện này. “Chú Tứ Cửu, tại sao Tứ Cửu thẩm lại cứu chú?”
Chú Tứ Cửu lúng túng: “Những chuyện này không nói nữa, con còn nhỏ.” Lại nói. “Chúng ta là người giang hồ chỉ biết chém giết, con gái cũng không giáo dục, rất vô lễ và thô lỗ. Khó chăm chỉ học hành như con, vậy nên con hãy cố gắng học hành đi. Tiền tài là vật ngoài thân, sinh không có chết cũng không mang theo, con là một đứa con gái, có thể sử dụng bao nhiêu? Chú Tứ Cửu giúp con.”
Cảm ơn xong, Mĩ Nhược chuyển về nhà mới.
Phía Tây Luân Đôn, khiến trúc Victoria cũ kĩ, những phiến đá làm tường, lan can bằng sắt, cửa sổ cao và chật, ngoài cửa có biển số nhà bằng gỗ đào.
Có hai phòng trọ, Mĩ Nhược ở lầu hai.
Từ lúc chào đời tới giờ, đây là lần đầu tiên Mĩ Nhược vượt qua đêm đông lạnh tới vậy, trong mộng, không khí lạnh băng như nước biển đông, nàng ngại hơi ấm không đủ, bật lò sưởi, ôm chăn màn, ngẩn người cho đến khi mặt trời lên.
Sáng sớm, đường đi phủ tuyết trắng, trên bệ cửa sổ có mấy dấu vết móng vuốt.
Nhìn dấu móng tay nhỏ bé đáng yêu, nàng hé miệng cười, trước khi ra cửa quay đầu lại, đặt trên bệ cửa sổ hai miếng cá khô Tứ Cửu thẩm mang tới.
Tứ Cửu thẩm trông ba đứa trẻ, hết sức vất vả, Mĩ Nhược đi học về, thường đến chỗ Tứ Phúc Cửu Hỉ giúp đỡ.
Ngày hôm đó là buổi trưa, nàng rảnh rỗi xem thời khóa biểu, cẩn thận nghiên cứu môn học.
Có người đập bàn thu ngân, “Hai phần nem rán, một đĩa cơm chiên, gói về.”
Mĩ Nhược hướng phòng bếp lặp lại, ngẩng đầu chuẩn bị lấy tiền.
Người nọ đứng nghiêng người, thấy nàng ngửa mặt lên, hắn xoay người lại, mặt đối mặt.
Nhìn qua người này rất trắng trẻo, dáng người cường tráng, gương mặt trẻ tuổi rất đẹp trai.
“Tôi hình như từng gặp cô.” Người nọ kinh ngạc.
“Trong mơ?”
Đối phương gật đầu.
Mĩ Nhược xùy một tiếng, mặc kệ hắn.
“Tôi thật sự từng thấy cô. Cô tên gì?”
Mĩ Nhược cúi đầu tiếp tục nghiên cứu bài vở.
Hắn nhìn qua. “Chương trình AL? Tôi có đọc qua. Cô học khoa nào?”
Hắn quá phiền, Mĩ Nhược tức giận, đem sách vở ném vào ngăn kéo.
“Nói cho tôi biết tên của cô.” Hắn phục trên bàn năn nỉ. “Đúng, tôi quên giới thiệu, tôi là Charles.”
“Em gái tôi gọi là Khang.” Khang mang đồ tới thả vào tay hắn.
“Khang.” Hắn lặp lại. “Cô gái xinh đẹp, tên cô cũng rất đẹp.”
Mĩ Nhược bật cười.
Khang không kiên nhẫn đưa túi cho hắn. “Được rồi, tên cũng biết, cơm cũng đóng gói xong rồi, khách hàng đi vui vẻ.”
Hắn nhận lấy, thì thào, “Khang, Khang.”
Mĩ Nhược há miệng, “Tiên sinh, anh chưa thanh toán.”
Charlet trở lại, buông năm bảng Anh, hỏi: “Khang tiểu thư, tôi cô thể hẹn hò với cô không?”
Mĩ Nhược gật đầu: “Khang đồng ý.”
Hắn nhếch môi, cười tươi khoe hàm răng trắng tuyết. “Tôi sẽ đến nữa.”
Khang thu hồi ánh mắt, mắng: “Những tên như thế này giống vỏ thông, không hiểu tổ tông lễ phép.”
Charles lại đến, Mĩ Nhược đẩy Khang ra ngoài, nàng trốn trong bếp, tưởng tượng nam sinh nhỏ kia biết người hắn muốn hẹn là một đàn ông tráng kiệt, nàng ôm bụng cười.
A Hương phẫn nộ: “Em trêu hoa ghẹo nguyệt đấy à?”
“A Hương, tin em, em tình nguyện đổi cho chị.”
“Được tiện nghi còn khoe! Em thật xấu xa, hi sinh nhan sắc anh Khang.”
“Nhà của anh Khang có không ít tóc phụ nữ.”
A Hương bị nói toạc tâm tư, đỏ mặt mắng: “Tiểu hồ ly.”
“Tiểu hồ ly không thông đồng với anh Khang của chị, em đi ôn bài đây.”
Bỏ lỡ một năm, Mĩ Nhược không chỉ muốn học theo chương trình AL, còn muốn học lại một năm kia.
Ngồi trên thảm, nâng một li trà Tích Lan Hồng, mở bức thư xác nhận, ngoài phòng tuyết bay bay.
Yêu cầu hạnh phúc của nàng rất nhỏ, mười bảy năm, chỉ chờ giờ phút này.
Mĩ Nhược ngẩng đầu, trên bệ cửa sổ có một bóng đen.
Mỗi ngày cá khô cùng chân giò hun khói trong đêm sẽ tự động biến mất, hôm nay sớm hơn một chút. Nàng buông hai mảnh chân gió hun khói xuống cửa sổ.
Lại nhìn hai trang sách, có một cái đầu tròn tiến vào cửa sổ, trông thấy nàng, lại rụt lại.
Mĩ Nhược không để ý tới. Cho đến khi con mèo rón rén lại gần, nhảy xuống, dò xét phạm vi nhỏ, chọn góc tường bên cạnh lò sưởi nằm xuống, hong khô bộ lông.
Đó là một con mèo Anh.
“Xin chào.” Nàng nhìn con mèo lang thang. “Mang Phi.”
Khang càu nhàu: “Tên kia phiền chết đi được! Em đánh hắn đi, anh nhìn mặt hắn tỏ vẻ vô tội, ánh mắt so với thỏ trắng còn thuần khiết hơn, không xuống tay được; không để ý tời thì hắn suốt ngày hỏi ‘Em gái của anh đâu rồi, hồi lâu không thấy, tôi rất muốn gặp cô ấy.’ A Như, anh xem mỗi lần hắn để lại không ít tiền boa, lại đổi mấy bộ xe, một bộ xe thể thao Morgan, một bộ Aston Martin, bộ nào cũng phong cách, có lẽ có chút tiền, không bằng em thử cùng hắn xem?”
“Hắn có thể giúp em thi được bằng A? Có thể cho em dành được học vị tiến sĩ ở Oxford? Nếu được em sẽ lập tức hẹn hò với hắn.”
Chú Tứ Cửu an bài cho nàng cơ hội tới Oxfofd phỏng vấn.
Ngày đó, Mĩ Nhược theo giám hiệ ra ngoài, một đống nam sinh màu tóc khác nhau gào rú.
Một người tóc đen trông thấy nàng, há miệng, lập tức bị đám bạn chơi sống, đẩy xuống sông.
Mĩ Nhược ở cầu bên kia, trên sông có người bơi tới, hô to, “Khang… Khang…”
Mĩ Nhược ý thức được hắn gọi nàng, Charles đã bò lên bờ, nước trên quần áo chảy xuống cỏ, tóc ướt sũng. Hắn đứng trước Mĩ Nhược, giống một con chó nhỏ.
Mĩ Nhược lùi ra sau một bước.
“Khang…” Hắn sốt ruột. “Khang gì? Tôi vẫn chưa biết tên em.”
“Milan.”
Hắn nói: “Tên em quả thật xinh đẹp, em tới đây làm gì?”
“Tôi tới phỏng vấn. Anh thì sao?”
“Tôi là học sinh năm nhất.” Hắn cười ngây ngô. “Chúng ta sẽ là bạn học?”
Mĩ Nhược miễn cưỡng: “Hi vọng có thể.”
Lúc này, bạn học của hắn cũng nhao nhao lên bờ, huýt sáo.
Charles phất tay đuổi: “Một đám trâu được.” Lại hỏi Mĩ Nhược. “Tôi mời em ăn cơm được chứ? Milan, em nể mặt tôi nhé.”
“Tôi phải về.”
Hắn đuổi theo. “Em không tới phố người Hoa làm việc? Hiện tại đi đâu? Tôi làm sao liên lạc với em? Đúng rồi, tôi có thể vì em học bổ túc. Còn có, tôi biết rõ có quán ăn rất ngon, rượu cũng không tệ.”
“Chú tôi chờ ở dưới, xin lỗi.”
“Milan.” Hắn bước theo. “Em tin hay không, tôi vừa thấy em đã thích? Tôi chưa bao giờ thấy cô gái nào giống em, ánh mắt yên lặng, ngây thơ.”
“…” Mĩ Nhược dừng chân. “Charles, tôi không có hứng thú với người ngoại quốc.”
Hắn kéo tóc, “Tôi là người Trung Quốc, em nhìn màu tóc tôi xem.”
“Tên tiếng trung của anh cũng không có.”
“Em muốn biết tên tiếng trung của tôi?” Hắn kích động, dùng quốc ngữ không lưu loát. “Anh là Phương Gia Hạo. Cha mẹ đều là người Trung Quốc, tới đây ba mươi năm rồi, nhưng bọn họ vẫn giữ truyền thống của người Trung Quốc, uống trà Trung, ăn đồ Trung, nhàn rỗi sẽ chơi mạt chược, cha tôi yêu cầu nhất định phải lấy vợ người Trung Quốc. Milan, bọn họ nhất định sẽ thích em.”
Mĩ Nhược trợn mắt, lại gần chú xe chú Tứ Cửu, nói với thuộc hạ chú Tứ Cửu: “Anh Uy, người này thật phiền.
Phương Gia Hạo còn muốn lại gần, anh Uy đẩy hắn về sau.
Phương Gia Hạo vội la lên: “Anh làm cái gì đấy? Tôi là đội viên đội chèo thuyền, có trăm đồng bọn.”
“Chiêm tiểu thư không thích anh, cách xa nàng một chút.” Anh Uy túm áo Phương Gia Hạo, treo hắn lên hàng rào ở quảng trường Thiết Chi.
Mĩ Nhược lên xe, ngoái ra nhìn, Phương Gia Hạo hô to: “Milan, anh thích em, I love you.”
Đội trưởng đội chèo rất nổi tiếng, hàng năm toàn là quán quân. Phương Gia Hạo không hổ là đội trưởng đội chèo thuyền, rất có tinh thần chiến đấu, treo hắn lên cũng không dọa được hắn, ngược lại khiến hắn bạo dạn hơn.
Tháng mười, Mĩ Nhược tham gia lễ nhập học, lại gặp hắn. “Thật tình cờ.”
Nàng mặc áo sơ mi trắng váy đen, tóc buộc đuôi ngựa, bên ngoài mặc đồng phục đen, đi theo những học sinh mới khác theo tiếng đàn organ du dương, chuẩn bị tiến vào trường Hilton.
Chú Tứ Cửu đứng bên ngoài chờ đợi.
Chú Tứ Cửu cảm khái: “Thế hệ chúng ta chỉ biết chém giết, bán mạng, đơn giản vì giờ khắc này, con cháu có thể nổi bật, được người khác tôn trọng.” Rồi bảo bọn nhỏ. “A Đại, A Nhị, nhìn chị A Như làm gương, tương lai cha có thể nhìn thấy các con như vậy, sống một đời thấy đủ rồi.”
Tứ Cửu thẩm cũng vỗ em bé trong ngực, ” A Tam cũng phải nỗ lực nhé.”
“Chú thẩm yên tâm, A Đại, A Nhị rất nghe lời.” Mĩ Nhược an ủi.
“Lão hổ không có ở đây, hắn mà ở đây, so với chú còn kích động hơn.” Chú Tứ Cửu lắc đầu thở dài, “Mấy đứa con gái của hắn…”
Nhắc tới con cái khác của Hoa Lão Hổ, Mĩ Nhược càng thêm không chịu nổi. Lập tức chuyển chủ đề, “Chú, thẩm, chúng ta cùng chụp ảnh lưu niệm.”
Chú Tứ Cửu gọi bảo vệ tới chụp ảnh cho họ, Mĩ Nhược cau mày.
Phương Gia Hạo chạy tới, chào chú Tứ Cửu, “Bác trai, cháu là bạn học của Milan. Xin lỏi, cháu có thể giúp mọi người chụp ảnh không?”
Vì vậy, tính cả bảo vệ, tất cả mọi người đứng trước đại học Hilton chụp ảnh chung.