Một bộ quần áo cô đang mặc, một bộ quần áo để thay đổi. Hai bộ quần áo đều bị cô giặt đến không còn nhận ra màu sắc ban đầu, tuy rằng nhìn qua có chút cũ kỹ, nhưng cũng rất sạch sẽ.
Diệp Noãn thu thập một chút liền mở cửa đi ra ngoài.
Trong hành lang chất đầy than tổ ong, bà Lưu nghe được tiếng mở cửa, ngầng đầu lên hướng cô chào hỏi, “A Noãn có thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Bà Lưu là người đầu tiên đối tốt với cô sau khi cô rời nhà. Cho nên mặc dù Diệp Noãn của 10 năm sau, khi nói chuyện trong giọng nói cũng mang thêm vài phần cảm kích, “Cháu đã tốt hơn nhiều rồi ạ!”.
Cô một bên vừa nói, vừa tiến lên, “để cháu giúp bà”.
Than tổ ong mười năm sau tuy vẫn còn tồn tại, nhưng trong cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của cô cũng không còn dịp được nhìn thấy. Diệp Noãn cầm cái gắp than giúp bà Lưu. Mười năm, nghĩ có chút xa xôi, những những việc từng phát sinh trong quá khứ vẫn luôn khắc sâu trong trí nhớ của cô, khó có thể mà quên được.
“Cô gái ngoan”, bà Lưu lau lau hai tay vào cái tạp dề, “cháu muốn đi ra ngoài sao?”.
“Vâng ạ!”, Diệp Noãn lại gắp thêm vài cục than tổ ong đặt lên trên kệ, “Cháu ra ngoài tìm việc ạ!”.
“Dù muốn tìm việc thì cũng phải dưỡng tốt thân thể đã chứ”, bà Lưu lo lắng nhìn cô, “bây giờ sắc mặt của cháu còn chưa tốt lên đâu”.
“Không có việc gì đâu bà”, Diệp Noãn cười nói, “chỉ là sắc mặt hơi kém một chút thôi, thân thể cháu đã tốt hơn rồi”.
“Người trẻ tuổi các cháu a, luôn ỷ vào bản thân mình còn trẻ liền không lo chăm chút thân thể của mình, dù một chút bệnh vặt nhưng cũng để lại di chứng a, năm đó chúng ta…”.
Bà Lưu cái gì cũng tốt, chỉ là có chút dong dài, nếu không ngắt lời bà Lưu, chắc cô phải đứng nghe bà nói nửa tiếng mất.
“Bà à!”, Diệp Noãn cười nắm lấy cánh tay bà Lưu, “cháu thật sự không sao mà, chẳng qua…”, cô có chút áy náy nhìn bà Lưu, “tiền thuê phòng của cháu tháng này chắc phải qua vài ngày nữa mới có thể gửi cho bà”.
Bà Lưu vỗ vỗ tay cô, “tiền thuê nhà cứ từ từ cũng được, cũng chỉ là căn phòng chứa đồ nho nhỏ mà thôi, người ở thì thật không được thoải mái, tìm người thu thập một chút lại thành ra như vậy, sớm biết…”.
“Rất tốt”, Diệp Noãn thành tâm thật ý nói, “Thật sự rất tốt mà bà.”
Vừa đến thành phố này liền tìm được một chỗ ở có thể tránh mưa tránh gió, tiền thuê nhà lại không mắc, còn gặp được một chủ nhà tốt bụng. Mười năm trước Diệp Noãn rất thỏa mãn, bây giờ có thể quay lại mười năm trước, cảm nhận của Diệp Noãn cũng không sai biệt lúc đó bao nhiêu. Ưu điểm của cô không nhiều, nhưng cô là người có ơn tất báo.
“Cô gái ngoan”, bà Lưu cười rộ lên.
“Bà Lưu à, cháu xin phép ra ngoài trước”.
“Đi đi thôi”.
Khu nhà này khá dài, bên ngoài ánh nắng lại tốt, nhưng trong hành lang vẫn có chút âm trầm, cuối hành lang mới có chút ánh sáng, Diệp Noãn không khỏi nâng cao cước bộ đi nhanh về phía trước.
Bà Lưu nhìn bóng lưng gầy yếu của Diệp Noãn, lắc lắc đầu, nhiều cô gái trẻ đẹp nhưng mệnh lại không được tốt cho lắm. Bất quá, ổ gà không chứa nổi phượng hoàng, đứa bé kia sớm muộn đều muốn bay khỏi đây.
Đột nhiên đi ra, Diệp Noãn làm kinh động đến mấy con chim sẻ đang đậu ở cửa. Trong sân có mấy đứa nhỏ đang chơi nhảy ô, còn có vài người phụ nữ tụ tập một chỗ vừa giặt quần áo vừa nói chuyện phiếm.
Ở trong sân nhỏ này không thể nào so sánh với thành thị phồn hoa ngoài kia, mặc dù Diệp Noãn tìm được phòng ở tiện nghi, nhưng khuyết điểm lớn nhất chính là cách trung tâm thành phố rất xa.
Kiếp trước đi đâu đều có xe hiệu đưa đón, nay lại chỉ có thể dựa vào đôi chân của chính mình. Đi mấy phút ngón chân liền đau đớn không thôi. Chỉ có một đôi giày không thể thay đổi, mà đôi giày này lại nhỏ, mang vào liền có chút chật. Nhưng cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, cảm giác cùng với đi trên đôi giày cao gót cao 12cm chắc cũng không khác bao nhiêu. Diệp Noãn cúi đầu nhìn thoáng qua đôi giày vải đã ngả màu đen, tiếp tục đi về phía trước.
Hai tiếng sau, cô đã đứng bên con đường lớn xe cộ đông đúc.
Những cô gái sinh ra ở Hàng Châu đi tới thành phố đều muốn ở chỗ này trở nên nổi bật, kỳ thực đây cũng là mục tiêu của cô.
Cô biết thời điểm nào có thể gặp gỡ người trợ lý kia, bởi vậy hiện tại cô liền có thời gian nhàn nhã thanh thản. Nhìn tủ kính thủy tinh đến một hạt bụi cũng không có, Diệp Noãn nghĩ, nếu như có thể quay trở về sớm vài ngày thì tốt rồi, cô sẽ nhìn tòa nhà quen thuộc này một lượt. Đột nhiên nghĩ vậy, cô liền không nhịn được thầm giễu chính bản thân mình, chờ ngày cô nhận được quảng cáo kia, cô liền có thể chậm rãi hưởng thụ cảm giác quen thuộc mà thành phố này từng mang lại cho cô không phải sao?
Diệp Noãn không có mục tiêu đi lang thang trên đường, ngẫu nhiên cũng có những người đi đường quăng cho cô những ánh nhìn khinh miệt hoặc những ánh nhìn tò mò. Một cô gái ăn mặc quê mùa như cô khiến cho người ta cảm nhận được thế nào là “nông thôn lên thành phố”. Diệp Noãn không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác, khi nhìn đến quầy đồ uống lạnh phía trước, ánh mắt cô liền sáng ngời.
Năm đồng một ly nước hoa quả, khiến cho cô hiểu được ý nghĩa của câu “giải khát trong mơ” (tưởng tượng). Khi đó cô đi lang thang tới nỗi chân đau, yết hầu khô khốc, nhìn đến ly thủy tinh chứa nước trái cây màu sắc xinh đẹp, sờ trong túi áo còn xót lại mấy đồng xu, cô nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng liền bỏ qua.
Nghĩ đến đây, Diệp Noãn đi lên trước: “Xin chào, bán cho tôi một ly nước trái cây”.
“Vâng, tiểu thư chờ một chút”.
Cô nhớ rõ có một lần cô lôi kéo Đàm Phượng cùng nhau đi mua nước trái cây, sau đó liền bị cô ấy khéo léo từ chối.
Đàm Phượng…
Bây giờ Quý Thu đang ở nước ngoài, chắc Đàm Phượng cũng vậy, chỉ có mình cô ở đây thôi nhỉ.
Diệp Noãn cầm ly nước trái cây màu xanh ngồi xuống chiếc bàn trắng gần đó. Chờ cô ký được hợp đồng cô liền đi tìm Đàm Phượng vậy.
Cắn ống hút, từ từ uống một ngụm, cảm giác ngọt ngào liền lan tỏa trong miệng. Nước trái cây này kỳ thực không phải là từ trái cây xay ra, đây chỉ là dùng đường hóa học và phẩm màu làm thành một loại đồ uống mà thôi, không thể nói là uống ngon nhưng nó khiến cô nhớ đến những tiếc nuối của kiếp trước. Cho nên kiếp này cô muốn bù đắp, muốn đối tốt với bản thân hơn một chút.
Âm nhạc du dương từ quán nước phát ra, là một bài hát trong bộ phim thần tượng của đạo diễn Tô Giản. Tô Giản, kiếp trước là hồng nhan tri kỷ của cô, là bạn khác phái mà cô phi thường tin tưởng.
Nghe được âm thanh của hắn, Diệp Noãn hơi hơi thất thần. Mặc dù mọi người vẫn hoài nghi giữa cô và Tô Giản có gian tình gì đó, nhưng đương sự là cô thủy chung cho rằng giữa cô và Tô Giản là hoàn toàn trong sạch không có gì cả, thẳng đến khi bọn họ bị paparazi chụp ảnh cùng nhau vào khách sạn thuê phòng, giật tít “Đạo diễn Tô Giản cùng ngôi sao Diệp Noãn đi ra từ khách sạn”.
Khi scandal đó của cô và Tô Giản bị truyền ra, hôn nhân của cô cùng Hạ Xuyên cũng bước vào giai đoạn “đường ai nấy đi”, thẳng đến thời điểm đó, Diệp Noãn mới biết được hết thảy mọi việc xảy ra đều là do cô nghĩ những việc đó quá mức đương nhiên.
Cô nghĩ Tô giản chỉ coi cô là bạn? Thật sự là cô quá trì độn hay là do cô vẫn không muốn hỏi thẳng vấn đề này?
Có một người bạn như Tô Giản quả thực là một chuyện rất hạnh phúc. Những lúc cô đau lòng anh đều ở bên cạnh an ủi cô, cũng chưa bao giờ thấy anh cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của cô cả. Cô thật sự rất ỷ lại Tô Giản, cô không muốn mất đi người bạn này. Có chút lòng tham nên liền vì phần lòng tham này cô mới có thể tạo thành cục diện rối rắm kia.
Nghĩ đến đây, Diệp Noãn thở dài. Bạn Tô à, đời này cô phải đặt anh ở vị trí nào mới tốt đây?
“Tiểu thư, xin hỏi tôi có thể ngồi ở chỗ này không?”. Một giọng nam cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Noãn.
Diệp Noãn phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy người trước mắt liền nao nao trong lòng. Rõ ràng là lúc trên đường về nhà cô mới gặp người này, thế nhưng bây giờ cô liền gặp được ở đây.
Cô đưa tay làm tư thế mời, “Xin cứ tự nhiên.”
“Xin chào”. Một người đàn ông trung niên mặc một thân tây trang màu đen, mang theo mắt kiếng gọng vàng vừa ngồi xuống, liền từ trong túi áo lấy ra một tờ danh thiếp: “Tôi tên là Trương Uy, là người tìm kiếm ngôi sao, đây là danh thiếp của tôi”.
Diệp Noãn nhận danh thiếp, hơi hơi cúi thấp người, ánh mắt nhìn đến tấm danh thiếp kia liền lộ ra chút hoài nghi: “Xin chào”.
“Ai”, Trương Uy vội vàng giải thích, “Tôi không phải là kẻ lừa đảo a, bên công ty chúng tôi có một chương trình quảng cáo, tôi cảm thấy cô bất kể là bề ngoài hay tuổi tác đều thực sự rất thích hợp. Bất quá… cô hiện tại sắc mặt rất kém, thân thể của cô không thoải mái sao?”.
“Ừm”, ngoại trừ địa điểm gặp nhau không giống, nhưng câu nói kia nội dung đều giống với kiếp trước, Diệp Noãn nửa cúi mặt trả lời: “Vừa mới bị bệnh một trận”.
“Đã đỡ hơn chưa?”.
“Đã đỡ hơn rồi”.
“Vậy thì tốt rồi, ngày mốt ở công ty chúng tôi có một cuộc phỏng vấn nhỏ, cô có thể đến được không?”.
“Phỏng vấn?”. Kiếp trước cô nhớ rõ chính mình có chút do dự hỏi ngược lại một câu, “Tôi có thể chứ?”.
Cô có thể chứ? Cô đương nhiên có thể, Diệp Noãn cong lên khóe miệng, khẳng định nói: “Tôi sẽ đi”.
“Bên trên có địa chỉ”. Trương Uy chỉ chỉ danh thiếp của mình, sau đó lại từ trong túi công văn lấy ra một tờ giấy, “Cô điền vào cái này một chút”.
Là sơ yếu lý lịch. Diệp Noãn cầm bút nghiêm túc điền xong, sau đó đưa cho hắn.
Trương Uy nhìn lướt qua sơ yếu lý lịch: “Không có số điện thoại sao?”
Diệp Noãn lắc lắc đầu:”Không có”.
“Diệp Noãn”, Trương Uy nhìn thoáng qua tên, lại nhìn nhìn Diệp Noãn, “Như vậy sáng ngày mốt chín giờ chúng ta gặp nhau, cô nhất định phải đến a”.
“Vâng, cảm ơn anh”.
Kiếp trước người Diệp Noãn tin phục (tin tưởng nể phục) chính là Trương Uy, trên cơ bản anh ta không nói những lời vô nghĩa. Sau khi cất tờ giấy xong, anh ta liền nhắc nhở cô thời gian phỏng vấn cùng địa điểm rồi mới rời đi.
Đến khi chỉ còn lại mình cô, cô liền đem danh thiếp trong tay lật tới lật lui nhìn mấy lần, sau đó thật cẩn thận cất đi. Đây là bước khởi nghiệp của cô. Khi đoạn quảng cáo kia được phát ra, có mấy công ty giải trí liên lạc với cô, muốn cùng cô ký kết hợp đồng nghệ sĩ. Cùng công ty giải trí ký hợp đồng thì cô sẽ có nhiều tài nguyên hơn, sẽ có cơ hội chụp hình, quay phim truyền hình, phim điện ảnh, lúc đó mới xem như chân chính bước chân vào showbiz.
Cầm ly nước hoa quả một hơi uống sạch, Diệp Noãn đứng dậy, nắm chặt danh thiếp trong tay, mục đích ra cửa của cô hôm nay đã hoàn thành.
End chapter 2.