Sáng sớm hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Diệp Noãn và Đàm Phượng đã rời gường, chuẩn bị chạy về đoàn làm phim.
Đàm Phượng đi lấy xe, Diệp Noãn đi mua điểm tâm, thuận tiện mua ghé cửa hàng mua báo và tạp chí số mới nhất.
Xe đừng ở ven đường, hai người ngồi trong xe ăn điểm tâm. Diệp Noãn tay cầm sữa đậu nành, tay lật báo xem.
Hôm nay trang đầu quả nhiên ngập tràn hình ảnh tiệc từ thiện tối qua. Ảnh chụp chú Lệ cũng được đăng lên, có điều bên cạnh ảnh chụp là tiêu đề: “Tổng giám đốc Năm Ánh Sáng thành tiêu vương”.
Đây là lần đầu tiên công ty Năm Ánh Sáng chính thức xuất hiện trước công chúng trên truyền thông. Trọng điểm trên báo cực đúng, Diệp Noãn cảm thấy Năm Ánh Sáng muốn lên như thế này vẫn là dùng tâm tư.
Đàm Phượng ngậm bánh quẩy ngó đầu qua, bị mấy chữ trên báo dọa cho hết hồn: “Chú Lệ bỏ ra 195 vạn mua một bức tranh hoa?” cô nhìn kỹ bức tranh tên gọi “Hoảng” kia, “Ôi trời, cái này có thể bán được 195 vạn? Tớ cũng vẽ được như thế có được không? Còn gọi là “Hoảng”, thật là hoảng thiệt, cái này là ăn cướp sao?”
“Đúng thế…” Diệp Noãn thuận miệng lên tiếng, tiếp tục xem báo. Lâm Uyển Uyển và Hạ Xuyên tay trong tay đi thảm đỏ cũng có, ngày hôm qua những nghệ sĩ đấu giá thành công cũng được đăng tên. Sau đó Tô Giản cùng với Diệp Noãn đi thảm đỏ cũng có, tuy rằng không lớn, nhưng xuất diện ở cục diễn rực rỡ như vậy cũng không dễ dàng gì, phỏng chừng công ty cũng sử dụng chút sức lực.
“Cậu chụp tấm này đẹp đó.” Đàm Phượng nói.
Trên ảnh chụp Diệp Noãn đang chào hỏi với các fans, tay phải nâng lên, mặt mỉm cười. Nhìn sườn mặt cô vừa ôn nhu vừa xinh đẹp, đường cong cũng dễ nhìn.
Diệp Noãn nhìn lướt xong thì cất báo. Đàm Phượng nhìn ảnh chụp chú Lệ phía trước lần nữa lắc đầu: “195 vạn làm một cái quảng cáo như vậy, thật là…” Nói tới đây đột nhiên ngừng miệng, cô cảm thấy Diệp Noãn phát triển như vậy, công ty cũng phát triển, ánh mắt của mình cũng phải phát triển, không phải là 195 vạn sao, Tiểu Tiền à, chị sẽ không để ý.
Nếu Diệp Noãn biết ý nghĩ trong lòng của cô nhất định sẽ nhạo báng, tiểu thư à, đó không phải là tiền của cô, cô không cần phải để ý. Có điều hiện tại tâm tư Diệp Noãn cũng không đặt trong này, cô cầm nửa cái bánh tiêu: “Phượng đại nhân, hiện tại tớ có bao nhiêu tiền?”
“Như thế nào đột nhiên lại hỏi tới cái này?” Đàm Phượng kinh ngạc nhìn cô một cái, “Sổ tiết kiệm để ở nhà rồi.”
“Không có việc gì,” Diệp Noãn nói, “Suy nghĩ một chút hiện tại tớ có bao nhiêu tiền.”
Trước kia cô không hỏi qua cái này, nếu hỏi, Đàm Phượng quyết định giảng giải cho cô thật tốt, cô lấy cuốn sổ nhỏ trong ba lô, một bên lật sổ, một bên giảng giải: “Từ lúc cậu nhận giải Hoa Dẻ về sau, mức thu nhập đều tăng lên rất cao, thù lao “Võ Tắc Thiên” là hai vạn một tập, chúng ta quay 45 tập, kịch bản “Tần Cung” chúng ta nhận chậm một chút, bên chế tác cũng coi trọng cậu nên ra tay khá hào phóng, đưa ra là ba vạn một tập, quay đại khái là 35 tập.”
Diệp Noãn tính toán trong lòng, lại bẻ ngón tay nửa ngày: “Tổng là 195 vạn.”
“Đúng vậy.” Đàm Phượng nghiêm túc gật đầu, “Cậu có thể đi mua cái “Hoảng”.”
Diệp Noãn cười ngặt nghẽo, dùng ngón tay chỉ chỉ trán cô: “Cậu oán niệm cái này sâu đậm vậy?”
Đàm Phượng cười ha ha, cúi đầu nhìn cuốn sổ, tiếp tục nói, “Trừ tiền quay phim, phí phát ngôn của cậu là 150 vạn một năm, bây giờ cậu đang làm phát ngôn cho ba nhãn hàng.”
Diệp Noãn gật gật đầu: “Trà xanh, dầu gội đầu, di động, như vậy tính ra là 450 vạn.” Đủ để mua nhà ở rồi.
Đàm Phượng nói tiếp: “Còn có phí đi sự kiện hiện tại của cậu là 15 vạn một cái, có điều trước giờ cậu chưa từng đi.”
Diệp Noãn không lưu tâm: “Phí sự kiện của minh tinh hạng ba, ai muốn đi chứ.”
“Chứ bộ cậu không phải là minh tinh hạng ba à,” Đàm Phượng vừa đấm vừa xoa, thấy Diệp Noãn trừng mắt, lập tức bồi thêm: “Chính là đợi “Võ Tắc Thiên” công chiếu thì không thế nữa.”
“Được rồi,” Diệp Noãn đem cái bánh bao cuối cùng nhét vào trong miệng, sau đó lau miệng lau tay, “Trừ đi phần chúng ta tiêu xài, còn dư bao nhiêu?”
“Tiêu xài cũng ổn, không tính lớn, trên cơ bản đa phần là dùng tiền năm ngoái kiếm được, chỉ là phải đóng thuế và công ty 40% nữa.”
“À, còn hai cái đó nữa.” Diệp Noãn sờ trán. Thật ra đối với người mới, tỉ lệ của Năm Ánh Sáng đã là vô cùng tốt.
Đàm Phượng cũng ăn xong điểm tâm, dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, trong lòng còn đang suy nghĩ nghệ sĩ quả nhiên thu nhập cao, có điều, phát triển nhanh và tốt như A Noãn hình như cũng không có mấy người.
“Phượng Nữ,” đợi Đàm Phượng đi ném rác trở về, Diệp Noãn hỏi cô, “Hiện tại giá nhà là bao nhiêu?”
Đàm Phượng liên tưởng đến mấy vấn đề cô mới hỏi, kinh ngạc nói: “Không phải là cậu định mua nhà đấy chứ?”
Diệp Noãn gật đầu: “Tớ biết cậu gần đây không có thời gian, có thể tự bản thân đi xem được không? Muốn ở trong nội thành, lớn một chút.”
“Làm gì muốn mua phòng?” Đàm Phượng nghĩ không ra, “Hiện tại chúng ta cũng có chỗ ở mà.”
“Hiện tại là nhà của công ty, chúng ta cũng phải có nhà của riêng mình.”
Đàm Phượng vừa rồi thấy Diệp Noãn hỏi gửi ngân hàng thì khẳng định là muốn mua đồ, nhưng không nghĩ đến cô vừa mở miệng là muốn mua đồ lớn như vậy, thời điểm này mới biết được giữa người với người chênh lệch cỡ nào, người ta bỏ ra 200 vạn mua một bức tranh cũng không nháy mắt, các cô mua một căn nhà cũng phải suy nghĩ thiệt đắng đo trong lòng. Cô suy nghĩ hồi lâu, vẫn là nói với Diệp Noãn: “Không cần thiết đâu?”
Diệp Noãn nói: “Dù sao tiền để trong ngân hàng cũng là không dùng đến, còn không bằng đem đi đầu tư.”
“Mua nhà là đầu tư sao?”
“Ừ, về sau giá nhà chắc chắn sẽ tăng, “Diệp Noãn nhìn cô, “Từ lúc biết nhau đến giờ có lúc nào tớ nói sai chưa?”
Những lời này thuyết phục được Đàm Phượng trong chớp mắt: “Tớ biết, tớ sẽ tìm người đi coi.”
Đàm Phượng cảm thấy, nghe lời của cô còn không bằng nghe theo Diệp Noãn, Diệp Noãn rất ít khi sai, thêm nữa, thật ra đây là tiền của Diệp Noãn, cô muốn xài thế nào thì liền xài như thế.”
Diệp Noãn gật đầu, nhắc lại một lần: “Giá phòng về sau nhất định tăng, cậu cũng đi mua đi, không đủ tiền thì tớ có thể cho ứng trước.”
Đàm Phượng nói theo kiểu an toàn: “Tớ có nhà ở rồi.”
Diệp Noãn thiếu chút nữa đã quên, nhà Đàm Phượng là phá bỏ và di dời nơi mới, chỉ là nghĩ đến quy hoạch giao thông của Đế Đô sau này, cô còn nói thêm: “Mua trong nội thành thì tốt hơn.”
Đàm Phượng là mù quáng tin tưởng với Diệp Noãn, vốn là không có suy nghĩ gì đến nhà ở, giờ phút này thế nhưng thật sự tính toán: “Hay là tớ mua một cái chung cư cho người độc thân?”
“Không được,” Diệp Noãn nghiêm túc lắc ngón tay, “Mua lớn một chút.”
“…” Đàm Phượng nhìn cô một cái, cảm thấy con nhóc này hôm nay có chút kì quái, có phải là bị bên tiếp thị bán nhà nhập vào người?
Cô có thể nghĩ đến chuyện phản khoa học này thì cũng cách chân tướng không còn xa.
Đàm Phượng lái xe, Diệp Noãn tiếp tục lật tạp chí.
“À, cái kia…” Rẽ qua đường khác, Đàm Phượng bắt đầu chuyện mới.
Diệp Noãn cũng không ngẩn đầu lên: “Gì cơ?”
“Tớ cảm thấy A Vũ thật quan tâm tới cậu nha.”
“A?”
“Ngày hôm qua không phải hỏi cậu chuyện Chu Sở sao?”
“Cái đó à,” Diệp Noãn cười nói, “Cũng khá tốt, bữa tiệc tối hôm qua Chu Sở đúng là hơi quá.”
“Không phải,” Đàm Phượng tin vào trực giác của mình, “Tớ cảm thấy anh ấy đối với cậu không giống như trước kia.”
Diệp Noãn gấp tạp chí lại: “A Vũ này a, thời điểm mới bắt đầu cảm thấy lạnh như băng không thích hợp để ở chung, nhưng mà thật ra anh ấy rất thiện lương nha,” cô nghĩ tới một vài hành động của anh, cười rộ lên, “Có đôi khi cũng khá là đơn thuần. Đương nhiên là tớ phát giác được hiện tại anh ấy tốt với tớ hơn trước kia một chút, đại khái là thật tâm coi tớ là bạn nên mới thế.”
Đàm Phượng nói: “Là như vậy, tớ nhìn hai người hiện tại cũng ổn. So sánh với Hạ Xuyên…Hạ Xuyên căn bản là không có cách nào so với anh ấy được, còn so sánh với Tô Giản nha, anh ấy cũng không giống A Giản luôn chọc giận cậu.”
Diệp Noãn tò mò: “Sao cậu không nói Chu Sở?”
Đàm Phượng nắm tay lái: “Chu Sở quá kì, tớ cũng chướng mắt chứ đừng nói là cậu.”
Có đạo lý, Diệp Noãn nhích lại gần: “Hạ Xuyên có lòng tham, còn Tô Giản có chút yêu bản thân. Chỉ là tình yêu vốn không có lý trí, cho nên, dứt khoát không đụng tới là tốt nhất.”
Sao đột nhiên lại thâm trầm như vậy? Đàm Phượng nhìn cô một cái: “Xem bộ mặt thất vọng của cậu kìa, cậu từng yêu đương qua sao?”
“Nói quá vậy.” Diệp Noãn nói, “Còn từng kết hôn đó.”
Đàm Phượng cả kinh: “Thật hay giả?”
Diệp Noãn cười ha ha, sau đó nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Giả.”
Đàm Phượng bị nghẹn, nghĩ lại cũng đúng, con nhóc thối này làm sao có thể từng kết hôn chứ, cô thở ra một hơi, bực mình nói: “Tớ cũng không biết tại sao lại tin cậu nữa đấy.”
Tâm tình Diệp Noãn có chút nặng nề lại bị cô chọc cười: “Bởi vì tớ xinh đẹp.”
Đàm Phượng liếc cô một cái: “Đừng làm ảnh hưởng tớ lái xe!”
Đối với Đàm Phượng mà nói, hôm nay là ngày vô cùng bận rộn. Cô nghe Diệp Noãn nói, vừa đến đoàn phim, không bước xuống liền liên lạc với người ta hỏi chuyện nhà ở. Sau đó nhận được điện thoại của Hướng Phân.
Hướng Phân đem chuyện Diệp Noãn và Thi Tiểu Tiên tranh chấp trong buổi đấu giá hôm qua nói cho Đàm Phượng, sau đó bảo cô chú ý Diệp Noãn một chút. Chuyện này không lên mặt báo, nhưng thật ra không giấu được ai.
Gần đây Hướng Phân không đi cùng Diệp Noãn, nghe chuyện này thì cảm thấy đại khái Diệp Noãn bởi vì có chút thành tích nên lên mặt. Nhưng mà trong lòng Đàm Phượng cũng có chút suy nghĩ. Thi Tiểu Tiên và Lâm Uyển Uyển là cùng một nhóm, có lẽ là bởi vì nguyên nhân này?
Cô đứng bên sân, có chút ai oán nhìn Diệp Noãn một hồi. Hiện tại có chuyện gì Hướng Phân đều không trực tiếp giáo huấn Diệp Noãn, mà đem chút việc này ném qua cho cô. Có điều, Đàm Phượng đứng tại chỗ nghĩ ngợi, Diệp Noãn không phải là dạng người chủ động gây chuyện, cho nên cô làm như thế, đại khái là bởi vì có nguyên nhân. Chuyện này không phải chuyện nhỏ, cô ấy sao không nói cùng với mình. Ngày hôm qua Cung Ngạn Vũ cũng có mặt, nhưng mà thời điểm ăn khuya anh ấy cũng không nói gì cả. Trước kia không phải anh ấy không thích con gái kiêu ngạo sao?
Đàm Phượng đã thấy qua vài lần cho nên biết Diệp Noãn khi hống hách đặc biệt đáng giận, tuy rằng cô không ở tại chỗ, nhưng cũng tưởng tượng ra ngày hôm qua Diệp Noãn có đức hạnh gì, trong lòng không khỏi cảm thán, trường hợp thế mà mình không có mặt, quả thật là đáng tiếc!
Lại nghĩ không thích hợp, Cung Ngạn Vũ có nói, Diệp Noãn lừa người khác dùng 35 vạn mua một đôi vòng. Đàm Phượng nghĩ lại khẩu khí hôm qua của anh, cảm giác anh cũng vui thích nha. Ây dà, hai người này.
End chapter 59.