Đồng tử Khương Lâm Hải co rút, kinh ngạc Tần Thâm dám xuống tay với nhiều người như vậy.
Đột nhiên nhớ tới Khương Tư trước đó cũng đã giết một người, thi thể vẫn còn ở trước cửa nhà, lo lắng tâm lý con gái sẽ có vấn đề, Khương Lâm Hải thu lại vẻ mặt, nhẹ nhàng nói: “Người không phạm ta, ta không phạm người, bọn họ đáng chết, Tần Thâm không sai, chúng ta đều không sai!”
Khương Tư gật đầu đồng tình, đưa cho Khương Lâm Hải một lọ thuốc điều trị trầm cảm: “Cha, nếu cha thấy khó chịu thì uống một viên.
“
Vốn định an ủi con gái, không ngờ lại bị con gái nhìn thấu.
Khương Lâm Hải nhận lấy lọ thuốc, cười khổ: “Tư Tư, có phải cha rất vô dụng không?”
Rõ ràng muốn bảo vệ Khương Tư thật tốt, nhưng lại không thể chấp nhận việc giết người.
Khương Tư lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Cha chỉ là cần một khoảng thời gian để thích nghi, tận thế ập đến, có thể cầm vũ khí bảo vệ bản thân và gia đình đã là rất giỏi rồi.
“
“Ừ, rất giỏi rồi.
” Khương Lâm Hải siết chặt lọ thuốc trong tay, ông là đàn ông, có gì mà phải ủy mị chứ.
Nếu không có lời nhắc nhở trước của Tần Thâm, Khương Lâm Hải lúc đó rất có thể đã gặp nguy hiểm, không định ra ngoài nữa, Khương Tư quyết định ném cho anh một ít thuốc, coi như trả ơn.
Khương Tư lấy từ trong không gian ra oxy già, povidone-iodine, thuốc mỡ erythromycin, băng gạc, thuốc xịt cầm máu Vân Nam Bạch Dược, băng cá nhân, bông y tế, nước sát trùng, lần lượt bọc từng thứ bằng giấy gói bong bóng, sau đó cuộn thành một khối cầu, để tăng trọng lượng cho dễ ném, cô còn nhét thêm một viên gạch vào trong, rồi viết một tờ giấy.
Khi chuẩn bị ném, Khương Tư lại mở khối cầu ra, chỉ để lại một chai oxy già, thuốc xịt cầm máu Vân Nam Bạch Dược và băng gạc.
Cho quá nhiều, e là sẽ khiến người khác nghĩ nhà cô còn rất nhiều vật tư.
Buộc lại khối cầu, Khương Tư ném chính xác vào trong sân nhà Tần Thâm.
Tần Thâm nghe thấy động tĩnh đi ra, nhặt khối cầu lên, lấy tờ giấy bên trong ra xem, sau khi xác nhận nội dung, mới ngẩng đầu lên, khẽ gật đầu với cô.
Khương Tư gật đầu, đóng cửa sổ lại để ngăn cách mọi tiếng ồn ào bên ngoài.
Vừa xuống lầu, bà nội đã hét lên từ trong bếp: “Trời ơi ——”
Tim Khương Tư thắt lại, cô lao như bay vào bếp, chỉ thấy bà nội đang lôi từ trong bếp lò ra một chú chó con nhỏ bé, lem luốc.
Chú chó con toàn thân là tro bếp, kêu ăng ẳng, sau đó, một cái bóng đen từ trong hốc bếp chui ra.
Bà nội đưa tay kéo ra, là một con chó mẹ đen gầy gò, có lẽ là mẹ của chú chó con.
Nó liếm liếm chó con, làm động tác cho bú, đôi mắt đen láy nhìn bà nội, như cầu xin bà cưu mang hai mẹ con.
Bà nội xoa đầu nó, nó cũng không hề có chút hung dữ nào, ngược lại còn rất có linh tính mà cọ cọ vào lòng bàn tay bà.
Bà nội nhìn móng vuốt đầy vết thương, móng gãy hết của nó, nói với Khương Tư: “Sinh vật đều có linh tính, nó bất chấp đào cả bếp nhà ta để vào, chúng ta cứ giữ chúng lại trông nhà, như vậy, mọi người cũng yên tâm hơn.
“