Quay lại nhà họ Tiếu, vừa mới vào cửa Diệp Thanh đã nhìn thấy gương mặt chảy dài như cái bơm của Đàm Thục Bình.
Đàm Thục Bình liếc mắt nhìn Diệp Thanh một cái rồi kinh bỉ hừ một tiếng:” Rác rưởi!”
Suốt một năm qua, ngày nào cũng xuất hiện cảnh tượng như vậy, riết rồi Diệp Thanh cũng quen, anh bĩu một không để ý đến bà mẹ vợ khó hiểu này mà đi thẳng vào trong phòng khách.
“Anh rể, anh về rồi sao?” Tiếu Doanh Doanh ngồi khoanh chân trên ghế sô pha nhiệt tình chào hỏi, nụ cười ngọt ngào, má lùm đồng tiền lấp ló, tóc búi tròn, nhìn vô cùng đáng yêu.
Đôi mắt con bé to tròn long lanh, con bé mặc một chiếc quần jean, đôi chân thon dài vô cùng hoàn hảo, tuy nhìn trông hơi gầy nhưng dù sao con bé cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp cấp ba, vẫn còn nhỏ.
Diệp Thanh tin là một khi cô em vợ này nẩy nở thì chắc chắn sẽ giống với chị gái của con bé, cũng là một cô nàng siêu cấp xinh đẹp, nghiêng nước nghiêng thành.
Tiếu Oánh Ức ngồi bên cạnh Tiếu Doanh Doanh nghe vậy mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên, cô khế gật đầu một cái rồi lại cúi đầu xem tạp chí tiếp, luôn luôn là dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ như vậy.
Đương nhiên thái độ này cũng không phải chỉ đối với một mình Diệp Thanh, mà là đối với bất cứ ai thì Tiếu Oánh Ức cũng đều như vậy, anh cũng đã quen rồi.
“Ừ, anh về rồi! Diệp Thanh gật đầu với cô em vợ.
“A… Anh rể, anh có thể nói chuyện rồi?” Tiếu Doanh Doanh kinh ngạc hỏi.
Tiếu Oánh Ức cũng ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh, cuối cùng vẻ mặt cô cũng không không còn lạnh nhạt thờ ơ nữa mà thay vào đó là vẻ kinh ngạc.
Diệp Thanh cười cười, đáp: “Ừ… Có thể nói r một năm qua không thể nói chuyện, thật đúng là nghẹn chết anh rồi.
“Một năm qua? Anh rể, ý của anh là trước một năm này anh có thể nói chuyện sao?” Tiếu Doanh. Doanh nghỉ ngờ hỏi.
“Ừ..” Diệp Thanh cười cười, liếc mắt nhìn Tiếu
Oánh Ức nói: “Ba ngày trước khi chị gái em nhặt anh về thì anh mới mất tiếng, đến giờ là vừa tròn một năm.”
Sao anh lại mất giọng thế?”Tiểu Doanh Doanh tò mò hỏi.
“Còn không phải là chuyện tốt do lão già thúi khốn kiếp kia làm ra sao.” Nghĩ đến đây Diệp Thanh liền tức giận không thôi.
“Lão già thúi, lão già thúi nào cơ?”
À… Thôi đừng nhắc đến ông ấy, nhắc đến ông ấy là anh lại thấy khó chịu Diệp Thanh khoát tay, sau đó đổi chủ đề hỏi: “Doanh Doanh, em đã nhận được giấy báo trúng tuyển đại học chưa?”
“Rồi ạ!”
“Trường đại học nào đấy?”
“Là khoa kinh tế của Đại học Trúc Thành chúng ta.”
“Anh nhớ ước mơ của em là trở thành ca sĩ mà, hơn nữa giọng hát của em cũng rất tốt, sao em không đăng ký vào học viện âm nhạc?” Diệp Thanh hơi kinh ngạc hỏi.
“Một năm qua, sau khi chị Oánh Ức tiếp quản công ty, em thấy chị ấy ngày ngày khổ cực như vậy, em muốn giúp đỡ chị ấy một chút nên đã chọn học chuyên ngành kinh tế ở Đại học Trúc Thành.”
Nghe thấy lời nói của em gái, cuối cùng trên gương mặt lạnh nhạt kia của Tiếu Oánh Ức cũng toát ra một chút dịu dàng, dường như là có điều muốn nói nhưng khóe miệng lại giật giật, cuối cùng vẫn không nói ra.
“Doanh Doanh đã trưởng thành rồi.” Diệp Thanh vui mừng nói.
“Người ta đã sớm trưởng thành rồi có được không hả?” Tiếu Doanh Doanh trợn trắng mắt đáp.
“Ha ha…”
“Hai người cứ nói chuyện, chị đi lên tầng” Tiếu Oánh Ức khép tạp chí lại để sang một bên, sau khi nói xong thì đi thẳng lên tầng.
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Tiếu Doanh Doanh chớp. mất nhìn Diệp Thanh tò mò hỏi: “Anh rể, đã một năm. rồi mà anh vẫn chưa “giải quyết” được chị gái của em sao?”
“Nhóc con, em thì biết cái gì?” Diệp Thanh trợn trắng mất.