Thiếu Gia Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn Mất Trí Nhớ

Chương 2: Mất trí nhớ



Về nhà, Lộ Quy Chu lại tiếp tục mở video để họp hội nghị, đến khi kết thúc, ánh mặt trời đã lên đến đỉnh đầu.

Bữa sáng vẫn luôn chuẩn bị sẵn, chỉ chờ Lộ Quy Chu xuống lầu, liền nhanh chóng bày ra bàn.

Đã mấy ngày không nghỉ ngơi, luôn trong trạng thái mệt mỏi, Lộ Quy Chu không có cảm giác buồn ăn, ăn một ít liền buông dao nĩa xuống, làm một hớp cà phê, dựa vào ghế, tận hưởng cảm giác thanh tịnh khó có được vào buổi sáng.

“Gâu!”

Lộ Quy Chu nghỉ ngơi chưa được hai phút, nhưng anh không giận, buông cà phê, mở đôi tay ra, khóe miệng khẽ mỉm cười: “Trái Dừa nhỏ, lại đây.”

Một chú chó lông xù màu trắng lao như đạn pháo nhỏ nhắm thẳng vào lồng ngực Lộ Quy Chu.

“Thiếu gia, ngài có muốn xem người kia như thế nào không?” Chú Ngô xuất hiện đột ngột phía sau Lộ Quy Chu, lên tiếng.

Lộ Quy Chu dừng lại một chút, cố gắng nhớ xem cái “người kia” là ai, chuyện về đêm qua, anh đều đã quên, hình như tối qua anh có mang một thiếu niên trở về.

Lộ Quy Chu xoa xoa đầu bé cún Samoyed, rũ mắt suy tư một lát. Người là anh mang về, cũng nên nhìn xem như thế nào, nếu cậu ấy không sao thì có thể để cậu ấy rời đi.

Lộ Quy Chu đứng dậy, Trái Dừa phe phẩy cái đuôi đi theo phía sau. Có một thời gian chưa gặp được chủ nhân, nó hiển nhiên rất nhớ mà bám theo Lộ Quy Chu.

“Cậu ấy thế nào? Bác sĩ nói tình hình sao rồi?” Tối hôm qua vội vàng họp, bác sĩ tới nhưng anh cũng không để ý.

“Bác sĩ nói không có vấn đề gì, có thể là đi trong mưa lâu, thân thể lại suy nhược, thể lực cạn kiệt nên té xỉu.” Chú Ngô cùng Trái Dừa đi bên trái và bên phải Lộ Quy Chu, “Rạng sáng cậu ấy sốt cao, người nóng như lửa đốt, bác sĩ đã giúp cậu ấy ngâm nước để hạ sốt, sau đó châm cứu. Nãy bác sĩ đã rút châm và rời đi.”

Lộ Quy Chu gật đầu, đặt tay lên nắm cửa phòng khách, đẩy cửa nhẹ nhàng, động tác như sợ người bên trong bị đánh thức, rồi xoay người nói với Trái Dừa: “Trái Dừa, chờ ở ngoài, không được theo vào, nghe chưa!”

Samoyed không hiểu vì sao chủ không cho vào, có chút buồn bã mà kêu lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi chờ trước cửa, đôi mắt to đen tròn nhìn theo Lộ Quy Chu.

Chú Ngô đứng cùng Trái Dừa bên ngoài rồi nói với thiếu gia: “Thiếu gia, tôi cũng không vào.”

Lộ Quy Chu gật đầu: “Chú Ngô, chú đã vất vả cả đêm qua rồi, chú nên nghỉ ngơi sớm, mọi việc trong nhà có thể giao cho người khác.”

Chú Ngô là quản gia trong nhà, trước luôn theo mẹ của Lộ Quy Chu đến Lộ gia. Sau khi cha mẹ hắn ly hôn, mẹ hắn xuất ngoại chưa trở về, ông liền đi theo Lộ Quy Chu. Vì thế, hắn luôn coi chú Ngô là trưởng bối trong nhà.

Chú Ngô mỉm cười: “Vậy phiền thiếu gia để ý đến đứa trẻ kia nhiều hơn rồi.”

Lộ Quy Chu vào phòng, đóng cửa lại, ánh sáng yếu dần. Bức màn dày nặng che lại ánh sáng, chỉ còn chiếc đèn bên cạnh giường nỗ lực xua tan bóng tối trong căn phòng ban ngày.

Lộ Quy Chu đi đến mép giường, trên giường một thiếu niên đang nằm yên tĩnh, trên người đắp một lớp chăn mỏng, cánh tay đặt trên chăn, lộ ra khung xương và làn da trắng nõn, những ngón tay thon dài tinh tế, trên mu bàn tay vẫn còn băng gạc.

Trên chiếc gối trắng mềm mại, thiếu niên gối đầu nằm đó, nhiệt độ cao làm hai gò má như ngọc sứ trắng trẻo hiện lên nét ửng hồng, cho thấy cậu vẫn còn đang sống, ấm áp mà yên tĩnh nằm đó dưỡng sức.

Lộ Quy Chu hơi cúi người, đưa tay đến gần thiếu niên, nếp nhăn giữa hai lông mày của cậu bị khóa chặt. Lộ Quy Chu vươn tay, theo bản năng muốn vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai lông mày ấy.

Khi đầu ngón tay chạm vào làn da thiếu niên, cảm giác ấm áp tinh tế truyền đến. Đây là lần thứ hai Lộ Quy Chu chạm vào làn da của cậu; lần đầu tiên là đêm qua dưới cơn mưa, làn da cậu lạnh băng, không giống như người thường.

Đáng lẽ lần này phải là lần thứ ba, nhưng tối qua hắn như bị mê hoặc, suýt nữa đã làm hỏng quần áo của thiếu niên, may mắn là kịp thời tỉnh lại. Vì vậy, đây mới là lần thứ hai.

Khi Lộ Quy Chu chưa kịp làm gì, thiếu niên đã khẽ run rẩy lông mi, đôi mắt đẹp đẽ từ từ mở ra.

Lộ Quy Chu ngạc nhiên một chút, thu tay lại, nhẹ nhàng cười: “Người đẹp khi ngủ cần một nụ hôn để tỉnh dậy, còn cậu thì chỉ cần một cái chạm nhẹ đã tỉnh.”

Quý Tinh Nhiên mở mắt thấy một người đàn ông lạ, cậu hoảng sợ, chống người ngồi dậy đột ngột. Động tác quá lớn khiến cơ thể yếu ớt của cậu gần như cạn kiệt sức lực.

Cậu mệt mỏi dựa vào đầu giường, mọi thứ trước mắt đều mờ ảo. Cậu cảm thấy cơ thể mình rất khó chịu, đầu thì đau như búa bổ. Tầm nhìn cuối cùng cũng rõ ràng. Cậu nhìn về phía bóng dáng cao lớn đứng bên mép giường, mơ hồ và cảnh giác hỏi: “Anh… anh là ai?”

Lộ Quy Chu thấy động tác hoảng sợ của thiếu niên, ân cần đứng bên không phát ra âm thanh. Lúc này, anh vẫn chưa nhận ra tình hình nghiêm trọng, không để ý nói: “Một người qua đường, giờ cậu đã tỉnh, liên hệ với người nhà của cậu để họ đưa cậu về.”

“Người nhà…” Quý Tinh Nhiên cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó, nhưng phát hiện đầu mình trống rỗng, không thể nghĩ ra gì. Cậu thậm chí không biết tên mình là gì, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập nỗi lo lắng và buồn bã vô danh.

Lộ Quy Chu nghĩ rằng thiếu niên trầm mặc lâu như vậy có thể vì mới tỉnh dậy còn chút mơ hồ, anh tỏ vẻ thông cảm. Thiếu niên cúi đầu, Lộ Quy Chu nhìn thấy cậu xoáy tóc trên đỉnh đầu, kiên nhẫn đợi một lúc lâu.

Tuy nhiên, Lộ Quy Chu dần nhận thấy điều không đúng. Khi nhìn thấy một giọt nước mắt làm ướt chăn, anh không còn giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa: “Cậu sao vậy?”

Quý Tinh Nhiên gần như bị nỗi buồn không thể hiểu nổi bao phủ, giọng nói run rẩy: “Tôi không biết…”

Lộ Quy Chu nhíu mày, không hiểu “không biết” có nghĩa là gì.

Quý Tinh Nhiên gần như vùi đầu vào đầu gối: “Tôi không biết người nhà và bạn bè của mình là ai, tôi không biết… tôi là ai.”

Cậu cũng không biết tại sao lại đau khổ như vậy, nước mắt dường như không thể kiểm soát. Quý Tinh Nhiên chỉ cảm thấy mình như một hòn đảo cô độc trôi nổi giữa đại dương mênh mông, không biết mình từ đâu đến, lại muốn đi đâu, trôi dạt không nơi nương tựa.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng nói liên tục bằng thuật ngữ chuyên môn, cuối cùng đưa ra kết luận có thể hiểu: “Chẩn đoán ban đầu có thể là do chấn động mạnh sau cú sốc dẫn đến mất trí nhớ ngắn hạn. Cần phải kiểm tra kỹ lưỡng hơn để xác định cụ thể.”

Mấy ngày liền bận rộn với vô số tin tức dồn dập, huyệt Thái Dương của Lộ Quy Chu không thể ngăn được cơn đau thình thịch mà nhảy lên.

Chú Ngô nhận được tin tức sau đó rất lo lắng, cuối cùng cũng không thể yên tâm nghỉ ngơi. Nghe được chẩn đoán của bác sĩ, nhìn về phía cậu thiếu niên đang rũ mắt dựa vào đầu giường, ông cảm thấy có chút đau lòng. Đứa nhỏ này còn trẻ như vậy, rốt cuộc đã phải chịu đựng những gì để rồi một mình đi trong đêm mưa lớn và mất cả trí nhớ như thế?

Bác sĩ dặn dò một số điều cần chú ý rồi chuẩn bị rời đi để quay về bệnh viện chuẩn bị cho các công việc kiểm tra. Chú Ngô theo sau để tiễn bác sĩ, khi đi ngang qua Lộ Quy Chu, ông nhỏ giọng dặn dò: “Thiếu gia, hay ngài an ủi cậu ấy đi.”

An ủi? An ủi như thế nào?

Lộ Quy Chu đời này chưa từng an ủi ai, nhưng thực ra, anh đã từng an ủi Trái Dừa khi con chó nhà anh bị thua trong một cuộc cãi vã với con chó nhà khác.

Chắc là như vậy gọi là an ủi?

Ánh mắt của Lộ Quy Chu dừng lại trên người cậu thiếu niên như bị bao phủ bởi mây đen. Anh cảm thấy nỗi khổ của cậu ấy cũng không khác gì khi Trái Dừa khổ sở, vậy phương pháp an ủi chắc cũng không khác nhau nhiều.

Lộ Quy Chu, lúc nãy nhường chỗ cạnh giường cho bác sĩ và chú Ngô, giờ muốn an ủi cậu thiếu niên nên anh lại đến gần mép giường, vươn tay đặt lên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa xoa với lực vừa phải, cố gắng giữ giọng nói nhẹ nhàng: “Đừng khổ sở.”

Quý Tinh Nhiên đang cố gắng gặm nhấm nỗi bi thương và mơ hồ của mình, hoàn toàn không để ý rằng Lộ Quy Chu đã đến gần. Chỉ đến khi cảm nhận được hơi ấm khô ráo từ bàn tay trên đầu mình và giọng nói trầm thấp, dường như kéo cậu ra khỏi nỗi buồn.

Quý Tinh Nhiên dừng lại một chút, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, nhìn theo bàn tay đặt trên đầu cậu. Tấm rèm vừa được kéo ra khi bác sĩ vào, ánh sáng rực rỡ hoàn toàn xua tan bóng tối trong phòng, cũng chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ vô trù của người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông rất cao, đôi chân thẳng thon dài, vai rộng eo thon, hình thể đĩnh bạt cao lớn, giờ phút này lại nghiêng mình xuống vì cậu. Mày kiếm mắt sáng, đôi mắt thâm thúy mang theo vài phần bất đắc dĩ ôn nhu.

Quý Tinh Nhiên dường như không thể chống đỡ được sự ôn nhu này, cảm xúc dần dần rút khỏi nỗi bi thương, nhịp tim cũng không hiểu sao lại đập nhanh hơn.

Vừa rồi đã biết rõ, đây là người đã cứu mình, Quý Tinh Nhiên tự nhiên mà hạ bớt sự đề phòng đối với anh. Cậu mím môi, rồi cúi đầu: “Thực xin lỗi.”

Lộ Quy Chu không hiểu vì sao cậu lại đột ngột xin lỗi, anh có chút nghi hoặc: “Vì sao lại nói xin lỗi?”

Quý Tinh Nhiên nhỏ giọng: “Anh đã cứu tôi, tôi không nên khiến anh lo lắng thêm. Tôi sẽ không khổ sở nữa.”

Lộ Quy Chu không ngờ nguyên nhân lại là như vậy, anh một lần nữa cảm nhận được cảm giác “bất đắc dĩ”, giống như cảm giác khi mẹ hắn ép buộc nhét Trái Dừa, lúc đó vẫn còn là một con cún con, vào phòng hắn.

Lộ Quy Chu thu hồi tay, trong lòng còn chút lưu luyến cảm giác ấm áp của lớp lông mềm mại, nhưng trên mặt lại vẫn giữ vẻ đạm mạc: “Cậu nghĩ cậu không tỏ ra khổ sở sao?”

Quý Tinh Nhiên rụt vai lại, giọng nói có chút khàn khàn: “Xin, xin lỗi, tôi sẽ cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.”

Trong lòng Lộ Quy Chu có chút ngạc nhiên, da thịt cậu thiếu niên non mềm, vừa nhìn là biết chưa từng phải động tay làm việc nặng, quần áo trên người cũng là loại chất liệu tốt nhất, chắc hẳn xuất thân từ một gia đình giàu có. Dù bây giờ mất trí nhớ, nhưng cũng không nên theo bản năng cẩn thận đến vậy…

Lộ Quy Chu suy nghĩ một lát, rồi mới tìm ra từ thích hợp để miêu tả — thật cẩn thận, thậm chí đến mức có chút hèn mọn.

Lộ Quy Chu không thể chịu nổi khi thấy gương mặt xinh đẹp như vậy lại lộ ra vẻ đáng thương, anh mở miệng: “Không cần xin lỗi tôi.”

Quý Tinh Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt lạnh nhạt của người đàn ông, cậu nắm chặt chăn, há miệng định nói gì, nhưng rồi nhớ đến lời Lộ Quy Chu vừa ra lệnh, cậu lại ngậm miệng, cắn nhẹ vào môi mình.

Lộ Quy Chu nhìn thấy hết mọi động thái của cậu, đột nhiên tự hỏi bản thân, liệu vừa rồi mình có nói gì đó quá đáng không? Nếu không, sao cậu lại trông như vừa chịu ủy khuất lớn đến vậy?

Lộ Quy Chu vốn không phải là người giỏi giải thích. Thực tế, anh hầu như chẳng bao giờ giải thích lời nói hay hành động của mình. Nhưng lúc này, anh lại không kiềm được mà mở miệng giải thích: “Tôi không trách cậu đâu.”

“Thôi.” Anh cũng nhận ra rằng mình thật sự không giỏi giải thích, “Thu dọn một chút, trước tiên lên ăn chút gì đó đi.”

Quý Tinh Nhiên không biết phải nói gì để không làm Lộ Quy Chu tức giận, chỉ dám lặng lẽ gật đầu.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.