Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật

Chương 22: Tiểu Thiếu Gia Làm Hoành Thánh Nhân Tôm Thịt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Dĩ Trạch không ngờ vừa rồi trong siêu thị Đường Cảnh Đồng lại chọn quà tặng cho cậu.

Tuy rằng Hà Thi Văn đã mua tới rất nhiều loại hoa quả cậu yêu thích nhưng túi của Đường Cảnh Đồng mới là thứ có ý nghĩa.

Giang Dĩ Trạch cố ý lấy túi hoa quả của ảnh đế ra, sau đó đặt ở vị trí đẹp nhất trong tủ.

Nghĩ lại những gì xảy ra hôm nay, thiện cảm của cậu dành cho nam thần lại tăng thêm một bậc.

Tối muộn, Giang Dĩ Trạch sau khi tắm rửa sạch sẽ quấn khăn nằm trên giường nghịch điện thoại, cậu gửi cho Hoắc Dương không biết bận rộn gì suốt cả ngày hôm nay một bức ảnh, là ảnh chụp màn hình phi thuyền xa hoa do fan tặng trong phòng livestream.

Ngoài ra còn cẩn thận khoanh đỏ nickname của người dùng kia – Thượng Thiện Nhược Thủy.

Hoắc Dương bên kia dường như đang cầm điện thoại, ngay khi Giang Dĩ Trạch gửi ảnh, đối phương liền hiện lên trạng thái “đang soạn tin”, rất nhanh đã gửi một tin nhắn trả lời.

Hoắc Dương: Làm sao vậy tiểu thiếu gia? Tự bỏ tiền mua vật phẩm cao cấp nhất tặng cho mình? Gần đây phát trực tiếp kiếm được nhiều lắm hả?
Giang Dĩ Trạch bên này nhíu mày, không ngờ Hoắc Dương lại không phải “kẻ chủ mưu”.

Giang Dĩ Trạch: Tài khoản này không phải nick phụ của anh hả? Không phải anh thuê thủy quân tặng quà cho tôi à?
Hoắc Dương: Không phải tôi! Tôi cũng không biết lịch livestream hôm nay của cậu, sao có thể mua quà tặng? Mà thủy quân bên tôi càng không có khả năng làm ra mấy trò này, bình thường mua quà một hai trăm bọn họ vẫn phải thanh toán thông qua tôi.

Giang Dĩ Trạch: Ừm vậy thôi, không có chuyện gì đâu, anh ngủ đi.

Hoắc Dương: Ngủ cái gì mà ngủ, mới có mấy giờ hả? Thế…, ý cậu là cái phi thuyền này cũng không phải do cậu mua à? Người khác tặng??? Đệt mợ, ai lại ném một vạn tệ vào thứ quà ảo này cơ chứ, cái tên đó có phải bị ngáo không vậy!

Giang Dĩ Trạch: “…”
edit bihyuner.

beta jinhua259
Tiểu thiếu gia ném di động sang một bên, mất hứng không muốn trả lời.

Cậu nằm lên gối đầu mềm mại, ngẩng đầu nhìn bầu trời ban đêm qua cửa sổ mái nhà.

Sao trời đêm nay cực sáng, tâm tình Giang Dĩ Trạch cũng rất tốt, mới là ngày thứ hai kể từ khi xuyên thư nhưng cậu đã thích nghi hoàn toàn.

Nhưng hôm nay Hà Thi Văn xuất hiện khiến cho cậu có chút nhớ nhà.

Sáng hôm sau mới qua 6 giờ Giang Dĩ Trạch đã tỉnh ngủ.

Cậu cố ý đặt báo thức sớm, sau đó nhanh chóng đánh răng rửa mặt, nhìn đồng hồ vừa vặn 6h30, trên màn hình điện thoại hiện một tin nhắn chưa đọc.

Là của Đường Cảnh Đồng.

[Ngủ dậy nhắn tin cho tôi, tôi qua đón cậu]
Giang Dĩ Trạch nhìn thời gian gửi tin đại khái khoảng 6h hơn, xem ra ảnh đế còn dậy sớm hơn cả cậu, tiểu thiếu gia vội nhắn tin trả lời.

[Tôi vừa dậy, nhưng còn chuẩn bị bữa sáng nên phải đợi một lúc nữa, anh đã ăn sáng chưa? Có muốn qua đây ăn luôn không?]
[Được.]
Đầu kia trả lời ngắn gọn 1 chữ nhưng chấm phẩy đàng hoàng.

Giang Dĩ Trạch nhìn lại lịch sử trò chuyện giữa mình và Đường Cảnh Đồng, đột nhiên cảm thấy muốn gửi một sticker gì đó cho bớt khô khan.

Nhưng nhìn lại giao diện SMS cậu phát hiện không có chức năng gửi sticker, mặc dù cậu có số điện thoại của ảnh đế nhưng bọn họ chưa thêm weixin của nhau.

Giang Dĩ Trạch tính toán lựa thời cơ yêu cầu kết bạn weixin với Đường Cảnh Đồng, cậu vô cùng tò mò vị ảnh đế thoạt nhìn nghiêm túc đứng đắn này có biết gửi sticker khi chat chit hay không.

Đường Cảnh Đồng bên này nhận được tin nhắn trả lời của Giang Dĩ Trạch, anh đang cười ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại thì thấy Cao Thừa Bỉnh gọi tới.

Vừa bắt máy liền nghe tiếng thở hổn hển của đối phương.

“Alo, Cảnh Đồng à, tôi vừa chạy bộ sáng sớm xong.

Một lát nữa anh thích ăn điểm tâm gì, tôi mua mang đến đoàn phim?”
“Không cần, sáng nay tôi tự ăn.” Đường Cảnh Đồng từ chối.

“Ồ, vậy tốt rồi, gặp nhau bên phim trường nhé.”
Cao Thừa Bỉnh cúp máy, sáng nào anh ta cũng dậy sớm chạy bộ 30p để rèn luyện thân thể, lúc này vừa vặn hoàn thành bài tập, đang chuẩn bị rời khỏi công viên về nhà.

Ai ngờ lúc băng qua đường suýt chút nữa bị đã bị một chiếc xe tông trúng, anh ta bực bội nhìn lên thì thấy một gương mặt quen thuộc đang ngồi ở ghế lái.

Không ai khác ngoài Hoắc Dương, vừa rồi anh ta lái xe vội, ngang qua cổng công viên không chú ý có người qua đường, may mắn đạp phanh kịp thời.

Còn chưa kịp định thần lại phát hiện người suýt bị tông trúng kia vậy mà lại là tên họ Cao.

“Xuống xe đi.”
Hoắc Dương bất đắc dĩ hạ cửa kính xe, thò đầu ra nhìn đối phương, tâm tình buồn bực không hiểu vì sao mới sáng sớm đã đụng phải tên Cao Thừa Bỉnh này.

Sáng nay Giang Dĩ Trạch làm canh hoành thánh nhân tôm thịt, dùng máy xay thịt xay nhỏ thịt lợn và hành tây, sau đó đập thêm một quả trứng gà để trộn nhân, vỏ hoành thánh được cán mỏng, mỗi chiếc cậu gói nhân thịt đầy đặn còn thêm một con tôm nõn.

Sau khi luộc chín có thể nhìn thấy màu hồng của nhân thịt thấp thoáng bên trong, nước dùng được nêm muối, dầu mè, hạt tiêu, cho thêm một vài lá rong biển thái sợi, tôm khô, hành lá đun cho đến khi sôi thì đổ ra bát lớn, món canh hoành thánh rong biển tôm khô nóng hổi tỏa ra mùi thơm kích thích dạ dày buổi sáng.

Lúc này Đường Cảnh Đồng cũng vừa dừng xe ngoài cổng biệt thự, vừa tiến vào lập tức bị mùi hương này hấp dẫn.

Giang Dĩ Trạch bê bát hoành thánh ra bàn ăn, thấy người ngoài cửa liền cười chào: “Anh đến vừa đúng lúc, vào ăn thôi, hôm nay tôi làm hoành thánh tôm thịt này.

Tiến bối, anh ngồi xuống nếm thử xem có vừa miệng không.”
“Đúng rồi, anh có muốn thêm giấm hay thêm cay không, hay là ăn nhạt?” Giang Dĩ Trạch dò hỏi.

Đường Cảnh Đồng tháo khẩu trang, ngồi xuống chỗ quen thuộc, nhìn bát hoành thánh bốc hơi nghi ngút thơm lừng trước mặt, lắc đầu từ chối cho thêm gia vị.

“Tôi ăn món này rất thích cho thêm giấm ớt.” Giang Dĩ Trạch thấy ảnh đế không nói gì liền tự giải thích, hai tay bận rộn thêm giấm thêm tương ớt cho đến khi bát hoành thánh của cậu bốc lên mùi thơm của giấm và chuyển sang màu hồng nhờ tương ớt mới dừng tay.

Cậu múc một thìa nước dùng, hơi hé miệng thổi cho nguội bớt, xuýt xoa nhấm nháp dùng thử.

Chua chua cay cay thơm mùi tôm thịt.

Đường Cảnh Đồng nhìn từng miếng hoành thánh trong cái bát trước mặt, phía trên còn rắc rau thơm, hành lá tươi xanh, nước dùng có tôm khô, rong biển,…!Một cỗ mùi vị mê người xộc thẳng vào mũi anh.

Ảnh đế nâng tay cầm thìa, chiếc thìa gốm đụng vào thành bát phát ra âm thanh thanh thúy.

Anh múc một chiếc hoành thánh nho nhỏ vừa miệng, thổi nguội, đưa lên cắn thử.

Hương vị tuyệt vời bung tỏa khắp khoang miệng, hoành thánh được gói thêm tôm nõn, nhân thịt tươi ngon mọng nước, con tôm chính giữa giòn giòn dai dai, quả là mỹ vị buổi sáng.

Ngon quá!
Khuôn mặt nghìn năm băng lãnh của Đường Cảnh Đồng chậm rãi hiện ra một tia biến hóa, khóe miệng hơi kéo lên thành một nụ cười mỉm.

Kỹ năng nấu nướng của Giang Dĩ Trạch tốt thật, cho dù buổi sáng anh rất ít khi thèm ăn nhưng hôm nay phá lệ uống sạch cả bát nước dùng.

Bữa sáng xong xuôi, Giang Dĩ Trạch nhanh chóng đoạt lấy hai cái bát trước khi Đường Cảnh Đồng kịp động thủ.

Bởi vì món canh nấu khá đơn giản nên cậu dọn dẹp rất nhanh, một lát sau bát đũa đã được rửa sạch sẽ.

Giang Dĩ Trạch mang theo một ít hoa quả, cậu dự định cất vào tủ lạnh trong phòng nghỉ để bảo quản, giữa trưa có thể lấy ra ăn.

Đường Cảnh Đồng và Hà Thi Văn không hổ là mẹ con ruột, cùng lúc mua cho mình nhiều hoa quả như vậy, nếu cậu không tranh thủ ăn thì rất nhanh sẽ bị hư hết.

Mà phần lớn thời gian cậu đều lảng vảng ở phim trường cho nên phải chia ra làm hai phần để ở hai cái tủ lạnh ăn dần mới được.

Hai người cùng nhau xuất phát hướng về phía đoàn phim, ngay lúc xe chạy vào bãi đỗ lập tức nhận ra hai người đại diện nhà mình.

Hoắc Dương và Cao Thừa Bỉnh lúc này đang tranh cãi gay gắt!
– —
Lời editor: hóa ra cp phụ mới là tương ái tương sát…!٩(◕‿◕。)۶.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.