Thiếu Gia Giả Vs Thiếu Gia Thật

Chương 74: Tiểu Thiếu Gia Hôn Môi Rồi



Đường Cảnh Đồng đột nhiên hỏi một câu khiến Giang Dĩ Trạch trầm mặc nhìn anh, cũng không trả lời ngay lập tức.

Giữa bóng tối bao trùm, hai người cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy, mãi cho đến khi Đường Cảnh Đồng cảm thấy có lẽ mình bị cự tuyệt rồi, chuẩn bị xoay người nằm xuống thì…!
Đây là bản cắt mình dành cho bọn re-up, đọc bản full tại =>
…!
Sáng hôm sau, Giang Dĩ Trạch lại tỉnh dậy trong tình trạng ngượng ngùng, “tiểu ảnh đế” đứng thẳng cứng ngắc mà chọc vào bụng cậu như muốn nói lời chào.

Đúng là buổi sáng người ta thường rất dồi dào tinh lực mà!
Cậu khẽ cử động muốn chui ra, vừa ngẩng đầu thì đối diện với cặp mắt mơ màng của Đường Cảnh Đồng.

Ảnh đế cũng vừa thức giấc còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, thấy Giang Dĩ Trạch muốn rời khỏi vòng tay mình thì nhất quyết ôm chặt hơn.

Đồng thời “Đường em” lại tiếp tục chọc lên bụng Giang Dĩ Trạch, cậu khẽ rên lên một tiếng, toàn thân cứng ngắc không dám cựa.

Vì không muốn Đường Cảnh Đồng tiếp tục nằm lười biếng cậu bèn ghé lên tai anh thì thầm: “Tiền bối, muộn rồi đấy, bọn mình dậy thôi.”
Đường Cảnh Đồng vừa nhắm mắt lại hai giây, nghe thấy giọng cậu liền chậm rãi nâng mí mắt liếc người đang nằm trong lòng mình một cái.

Anh cũng ý thức được hôm nay bọn họ không thể ngủ nướng, nhưng anh không lập tức buông tay mà khẽ nghiêng người ghé sát lại, ý đồ hôn đối phương một cái.

Lúc này Đường Cảnh Đồng đã tỉnh ngủ rồi, anh có cảm giác chuyện đêm qua đẹp như một giấc mơ, lúc này cần phải hôn em ấy một cái để xác minh sự thật.

Kết quả bị Giang Dĩ Trạch nâng tay bịt miệng, ngăn không cho ảnh đế tiếp cận.

.

Ngôn Tình Hay
“Chưa đánh răng mà!”
Chỉ bằng điều này cũng đủ làm Đường Cảnh Đồng vui sướng rồi, bởi vì nó chứng tỏ chuyện hôm qua thực sự không phải giấc mơ, Giang Dĩ Trạch đã chấp nhận anh rồi.

Tuy rằng không thể hôn môi sáng sớm khiến cho Đường Cảnh Đồng có chút thất vọng, thế nhưng anh vẫn cố chấp ghé vào hôn lên mu bàn tay của tiểu thiếu gia.

Sau đó mới chịu buông tay ngồi dậy.

Giang Dĩ Trạch cũng lập tức chui ra khỏi ổ chăn.

Hai người nhanh chóng sửa soạn gọn gàng, mặc quần áo chuẩn bị đi ra ngoài.

Sau khi ra khỏi lều bọn họ trông thấy ba người còn lại đã có mặt đông đủ, đang ngồi xổm bên ngoài tán gẫu.

Thấy hai cậu em mình rốt cuộc cũng chui ra, Đặng Dĩnh Giai híp mắt đánh giá một chút, sau đó đầy ẩn ý cười nói: “Hai đứa dậy hơi bị muộn nhé.”
“Vâng, hôm qua mệt quá nên bọn em quên đặt báo thức, ngủ thẳng đến tận giờ luôn.” Giang Dĩ Trạch giải thích.

Tổ sản xuất sáng sớm đã livestream, một đám fan đang ngồi chờ trong phòng, tò mò muốn biết đêm qua Đường Cảnh Đồng và Giang Dĩ Trạch có tạo nên drama gì không.

Ai ngờ bọn họ lại nghe được tin hai người kia ngủ chung lều mãi mà chưa dậy.

– Huhuhu, Trạch bảo của chúng ta vậy mà có thể ngủ cả một đêm với Đường Cảnh Đồng, cõi lòng tan nát, sao lại như vậy chứ!
– “Siro” ngọt quá, thuyền này băng băng vượt sóng luôn, hai người ngủ dậy muốn thế, rốt cuộc đêm qua đã làm gì???
– Hỏi chấm??? Hai người đàn ông ngủ cùng nhau thì có thể làm gì???

– Hai người đàn ông có thể làm được nhiều việc đấy chị gái à, hahaha…!
– A…a…a! Cái tổ sản xuất rác rưởi này, sao lại bắt Đường Đường nhà chúng tôi ngủ chung với Giang Dĩ Trạch, tức chết tôi rồi!
…!
edit bihyuner.

beta jinhua259
Đêm qua vẫn còn thức ăn để dành, Giang Dĩ Trạch hâm nóng lại sau đó chia ra làm 5 phần điểm tâm.

Tuy rằng không đủ no nhưng vẫn rất thỏa mãn, mỗi người ăn ba miếng thịt và uống một bát canh làm ấm bụng.

Kỳ thực Giang Dĩ Trạch cảm thấy bữa sáng hãy ăn nhẹ một chút, để dành bụng cho bữa trưa.

Ăn xong điểm tâm, lại phân công mọi người theo đúng nhiệm vụ như ngày đầu tiên, Giang Dĩ Trạch, Đường Cảnh Đồng và Bạch Triết tiếp tục vào rừng kiếm thức ăn, Đặng Dĩnh Giai và Đào Thanh Nguyệt phụ trách tìm rau dại và hái quả.

Bọn họ trước tiên kiểm tra các bẫy rập ngày hôm trước, đúng như dự đoán của Giang Dĩ Trạch, qua một đêm các bẫy đều bội thu.

Tổng cộng có bốn con thỏ sa bẫy, ngoài ra bọn họ còn phát hiện một cái bẫy rập có dấu hiệu bị phá hỏng, nhìn dấu vết trên mặt đất tựa hồ không giống như người gây ra mà càng giống một con vật nào đó hơn.

Loại bẫy rập này chỉ có thể bắt được các con thú nhỏ, cho nên con vật phá hỏng cái bẫy này khẳng định là khá lớn.

Giang Dĩ Trạch kiểm tra các vết máu động vật lưu lại trên mặt đất, còn chưa khô hẳn, có lẽ nó chưa thể đi xa.

Cậu nảy ra một ý tưởng sau đó bàn bạc với hai người kia, tiếp theo bọn quyết định lục soát bốn phía, nhất định phải bắt cho được con vật bị thương kia trước khi nó bị nhóm khác phát hiện ra.

Cuối cùng vẫn là Giang Dĩ Trạch lần theo vết máu tìm được nơi trú ngụ của con vật nọ.

Đó là một con dê núi còn nhỏ, nó đang cúi đầu thảnh thơi gặm cỏ, một bên chân có vết thương vẫn còn đang rỉ máu, hẳn là do cái bẫy kia gây ra.

Con dê này không to lắm, có lẽ còn chưa trưởng thành hẳn, cậu tự lượng sức cảm thấy mình có thể tự đối phó được cho nên yên lặng lùi ra sau vài bước, cúi người nhặt một khúc cây cầm trên tay, tiếp theo nhẹ chân tiến về phía dê con.

Nhưng chỉ vừa bước lên hai bước thì dê con phát hiện có người lập tức co giò bỏ chạy, Giang Dĩ Trạch đương nhiên cầm gậy đuổi theo.

Bởi vì chân sau bị thương cho nên dê con chỉ có thể khập khiễng, không chạy nhanh được, vài bước đã bị Giang Dĩ Trạch dùng khúc gỗ quật ngã.

Cậu dùng dây leo đã bện sẵn túm chặt bốn cái chân dê lại, lên tiếng gọi hai đồng minh đến cùng nhau khiêng chiến lợi phẩm về.

Sáng nay bọn họ thu hoạch được 4 con thỏ và 1 con dê, lượng thức ăn này thậm chí còn đủ cho cả bữa tối nên buổi chiều sẽ không cần phải đi săn nữa.

Mà những khách mời khác đang tụ tập ở bãi đất trống ngay lúc đó, sau khi nhìn thấy ba người kia khiêng về một con dê thì sợ đến ngây người..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.