“Má nó, chắc chắn là Công Tôn Kiệt có mưu đồ bất chính gì rồi! Không thể để loại người tiểu nhân hèn hạ như anh ta đạt được mục đích được!” Hứa Vân Thiên nghĩ thầm. Sau đó, Hứa Vân Thiên nói với tài xế rằng mình có việc, bảo tài xế đưa Tân Hữu Tài về nhà trước rồi lập tức đi tới trước cửa căn phòng ăn kia, cố ý nói với tên đứng gác cửa: “Người anh em, đã lâu không gặp!”
Tên vệ sĩ này hoàn toàn không biết Hứa Vân Thiên là ai, thắc mắc hỏi: “Anh là?”
“Người anh em quên tôi rồi à? Anh thật là, trí nhớ kém thật đấy!” Hứa Vân Thiên nói xong, đặt tay lên vai anh ta.
“Anh là ai…” Hứa Vân Thiên mở cửa phòng ăn, khoác vai tên vệ sĩ đi vào, tên vệ sĩ đang định nói gì đó thì Hứa Vân Thiên bất ngờ huých tay vào tai anh ta, anh ta lập tức ngã lăn ra bất tỉnh.
Tên vệ sĩ gác cửa đã ngã xuống đất, Hứa Vân Thiên đi vào trong phòng, lúc này, mặt Lý Gia Di đã đỏ bừng, cô ta bị Công Tôn Kiệt cười xấu xa kéo áo ngoài ra.
“Công Tôn Kiệt, anh, anh đừng như vậy!” Lý Gia Di giấy giụa nói, thế nhưng cô ta thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, đầu óc thì choáng váng.
“Hê hê, Gia Di, anh thích em lâu lắm rồi, ngày nhớ đêm mong, chỉ nghĩ tới em! Cuối cùng hôm nay anh cũng được toại nguyện rồi!” Công Tôn Kiệt vừa nói vừa kéo tay Lý Gia Di.
“Công Tôn Kiệt, buông tôi ra! Nếu không tôi hô hoán lên đấy!” Lý Gia Di phản kháng nhưng toàn thân không còn hơi sức, cả người nóng ran, đầu óc choáng váng.
“Anh bỏ gì vào rượu vậy? Sao tôi thấy cơ thể không còn chút sức gì nữa vậy?” Lý Gia Di lập tức ý thức được trong rượu có vấn đề.
“Hê hê, trong rượu đâu có gì đâu! Em sao vậy? Mặt em đỏ quát Em bị ốm à? Để anh kiểm tra giúp em.” Công Tôn Kiệt kéo tay Lý Gia Di, cười gian.
“Mẹ kiếp, ông đây biết ngay là mày có mưu đồ bất chính mài!” Hứa Vân Thiên đứng ở cửa ra vào, nhìn Công Tôn Kiệt, lạnh lùng nói.
Công Tôn Kiệt quay đầu lại, trông thấy Hứa Vân Thiên, anh †a giật mình hỏi: “Sao mày lại ở đây?”
“Ông đây không ở đây thì làm sao phá hỏng được chuyện tốt của mày!” Hứa Vân Thiên bước tới trước mặt Công Tôn Kiệt, đấm một phát vào tai anh ta, Công Tôn Kiệt rên lên một tiếng, lập tức ngất xỉu.
Hứa Vân Thiên vội vàng đỡ Lý Gia Di. Lúc này, mặc dù đang hoa mắt nhưng Lý Gia Di vẫn còn tỉnh táo, chỉ có điều cả người nóng bừng, cực kỳ khó chịu, không kiềm chế nổi. . Truyện Hệ Thống
“Hứa Vân Thiên, sao anh lại ở đây?” Lý Gia Di kinh ngạc hỏi.
“Có người mời tôi ăn cơm, tôi tình cờ phát hiện ra cô ở đây, may mà tôi tới kịp thời, nếu không kết quả thật không dám nghĩ tới…” Hứa Vân Thiên cau mày nói.
“Xe của tôi ở dưới tầng, anh dìu tôi xuống xe, đưa tôi đi bệnh viện đi. Công Tôn Kiệt bỏ thuốc vào rượu rồi…” Lý Gia Di bưng trán, thở hổn hển.
“Ồ, bỏ thuốc?” Hứa Vân Thiên cau mày hỏi.
“Đúng vậy, uống rượu xong tôi thấy nóng và chóng mặt…” Lý Gia Di nói, giờ phút này cô ta đã khá khó chịu rồi.
“ỒI” Hứa Vân Thiên giật mình, lập tức hiểu ngay vấn đề.