Tân Lị Nhã suy đoán.
Cô đoán Hứa Vân Thiên ăn tối xong đã tới một hộp đêm nào đó, chơi bời với những phụ nữ ở đó trong phòng riêng nên trên mặt mới còn lưu lại những vết son môi này.
“Ôi, tôi là người đứng đắn mà, sao lại tới hộp đêm chơi bời với mấy người phụ nữ ở đó chứ!
Hơn nữa, bên cạnh tôi có cô vợ chưa cưới xinh đẹp như tổng giám đốc, sao tôi lại đi ra ngoài chơi bời được chứ!”
Hứa Vân Thiên nói xong bèn cầm lấy bàn tay nhỏ của Tần Lị Nhã.
Tần Lị Nhã hất tay Hứa Vân Thiên ra, nghiêm mặt nói: “Hứa Vân Thiên, anh bớt động tay động chân đi, tôi không phải là vợ chưa cưới của anh, tôi cũng sẽ không thích loại đàn ông trăng hoa như anh đâu!”
“Hê hê, Lị Nhã à, cô ghen rồi phải không? Xem ra cô thích tôi rồi”
Hứa Vân Thiên cười hì hì nói.
“Dừng! Anh bớt dát vàng lên mặt đi! Tôi không ghen. Anh nằm mơ hả” Tần Lị Nhã khinh bỉ, cười gắn.
“Tôi cảnh cáo anh, anh chơi bời ở đâu tôi không biết nhưng anh không được đưa đám đàn bà vớ vẩn đó về Tần phủ!”
Tần Lị Nhã xụ mặt lạnh lùng nói, đúng là cô hơi giận thật.
“Phòng tắm ở đâu? Người tôi toàn mồ hôi, phải đi tắm một phát đã!”
Hứa Vân Thiên lập tức nói lảng sang chuyện khác.
“Phòng tắm ở bên kia!” Tân Lị Nhã chỉ tay vào gian phòng kế bên.
“Hê hê, thế còn quần áo để tôi thay thì sao?”
Hứa Vân Thiên chìa tay ra hỏi Tần Lị Nhã.
“Anh còn đòi quần áo nữa hả! Không có!” Tân Lị Nhã tức giận nói.
“Được thôi, vậy tối nay chúng ta phải ngủ chung một phòng, cô không chê tôi ra mồ hôi bẩn thỉu là được”
Hứa Vân Thiên nói xong xoay người rời đi.
Nghĩ đến thứ mùi hôi hám trên người Hứa Vân Thiên, Tân Lị Nhã lập tức thấy ghê tởm, cô vội đáp: “Chỗ em trai tôi có rất nhiều quần áo, anh qua đó mà mượn! Phòng của nó ở chếch phòng tắm đấy”
Em trai của Tần Lị Nhã cao xấp xỉ Hứa Vân Thiên, cậu ta là người khá cầu kỳ, mua rất nhiều áo, không ít đồ còn chưa mặc đã vứt.
Trong tài liệu mà Lão Hồ Ly cho có thông tin về em trai của Tần Lị Nhã, cậu ta tên là Tân Đạo Minh, sinh viên năm hai, rất thích chơi game.
Hứa Vân Thiên đi tới trước cửa phòng của Tần Đạo Minh, lập tức nghe thấy tiếng bùm trong phòng, sau đó là tiếng người nói: “Mẹ kiếp! Đã chết rồi còn bị mất hết trang bị nữa! Khốn nạn!”
Cửa chỉ khép hờ, Hứa Vân Thiên trông thấy Tân Đạo Minh đang đập bàn phím máy tính để trút giận, dưới mặt đất toàn là mảnh vụn của bàn phím.
Hứa Vân Thiên gõ cửa một cái, Tân Đạo Minh quay qua nhìn Hứa Vân Thiên: “Ai đó?” Tân Đạo Minh không vui hỏi.
“Tôi là Hứa Vân Thiên, là anh rể tương lai của cậu!” Hứa Vân Thiên mỉm cười nói.
Tần Đạo Minh tròn mắt ngạc nhiên rồi lập tức lắc đầu cười nói: “Khỉ gió! Sao chị tôi lại thích người như anh chứ. Anh to gan lắm, dám giả mạo anh rể tôi, coi chừng chị tôi đánh rụng răng cửa của anhl”
“Hê hê, tin hay không thì tùy cậu thôi! Cậu nhìn mặt tôi đi, sản phẩm của chị cậu cả đấy.” Hứa Vân Thiên chỉ vào dấu son môi trên mặt, cười nói.
Nhìn thấy những dấu son trên mặt Hứa Vân Thiên, Tân Đạo Minh lắc đầu nói: “Anh đùa ai vậy, chị tôi không thích loại son môi này!”
Hứa Vân Thiên nhìn màn hình máy tính, Tân Đạo Minh đang chơi game Thần Môn: “Đạo Minh, cậu cũng thích chơi Thần Môn à? Trang bị bị nổ hết rồi hả?” Hứa Vân Thiên nói.
“Đúng vậy, game này lởm lắm nhưng nó có rất nhiều lỗ hổng có thể hack được trang bị cao cấp đấy, lần trước tôi đã kiếm được mấy món trang bị cấp cao cơ đấy!” Hứa Vân Thiên cười nói.
Mắt Tân Đạo Minh sáng lên: “Ôi, anh kiếm được trang bị cấp cao cơ à, thật không? Anh nói khoác phải không?” Tân Đạo Minh nhìn Hứa Vân Thiên bằng ánh mắt khó tin, nói.
“Đương nhiên là thật, tôi có thể kiếm cho cậu hai món trang bị cấp màu vàng.” Hứa Vân Thiên nói rồi ngồi vào bàn máy tính, Tân Đạo Minh lập tức lấy cho anh một cái bàn phím mới.