“Alo, Nhược Hy, em đang ở đâu vậy?”
Thiếu Đình ở phía đầu dây bên này giả vờ lo lắng hỏi Lam Nhược Hy, chứ thật ra anh ta biết là hôm nay cô đến thành phố A để thu âm ca khúc mới.
Lam Nhược Hy là ca sĩ nổi tiếng, giọng hát cô rất ấm và ngọt ngào nên mới được rất nhiều fan hâm mộ yêu thích, Thiếu Đình là giám đốc công ty giải trí Vũ Đình, vì cô nổi tiếng nên anh ta mới lợi dụng cơ hội này đồng ý cưới cô.
Chứ người anh ta yêu chỉ có Lam Giai Ninh – em gái của Lam Nhược Hy, vì Giai Ninh chỉ mới nổi nên anh ta mới lợi dụng cô nhằm để cho cô ta trở nên nổi tiếng.
Lam Nhược Hy vừa bước xuống máy bay đến thành phố A, thì nhấc máy lên trả lời Thiếu Đình:
“Em đến thành phố A để thu âm ca khúc mới, có lẽ đến ngày mai em mới về kịp! Sao, nhớ em rồi à?”
Thiếu Đình một tay ôm lấy Lam Giai Ninh, một tay cầm điện thoại giả vờ nói với cô:
“- Đúng rồi, anh nhớ em rồi, bảo bối à! Nhanh thu âm ca khúc mới rồi mau về với anh nha!”
“Được rồi, anh ở công ty thu xếp lịch trình giúp em nha! Em phải đi rồi, tạm biệt anh!”
Lam Nhược Hy vừa cúp máy, anh ta cũng quăng điện thoại xuống rồi tình tứ với Lam Giai Ninh đến chiều.
Ở thành phố A, cô thu âm xong ca khúc mới sớm hơn dự tính nên đã bay về thành phố C trong buổi chiều.
Vì để cho Thiếu Đình bất ngờ, nên cô đã âm thầm đi đến chung cư Lạc Viên – nơi Thiếu Đình sống, không ngờ, vừa đến gần cửa định mở vào thì cô nghe được cuộc nói chuyện giữa Thiếu Đình và Lam Giai Ninh
“A Đình, anh định cưới chị ta thật sao? Không định cưới em à?”
Thiếu Đình vui vẻ ôm lấy Lam Giai Ninh, tay anh ta khẽ chạm vào gương mặt giả tạo của cô ta:
” Hừ, cưới cô ta chỉ là cái cớ để cho người anh yêu được nổi tiếng thôi! Đợi sau khi em nổi tiếng, anh sẽ tự tay hủy diệt cô ta, đuổi cô ta khỏi làng giải trí!”
Xoảng!
“Ai ở ngoài đó vậy?”
Món quà cô mua ở thành phố A định lát tặng cho anh ta nhưng đã vô tình bị cô làm rơi xuống đất.
Sợ hai người sẽ đi ra ngoài, cô đã nhanh chóng chạy thật nhanh đến thang máy rồi đi xuống.
Quá đau lòng, cô đã đến quán bar gần đó uống rượu cho đỡ buồn, nhưng lại càng không nguôi được tình yêu mà cô đã dành cho Thiếu Đình.
Lam Nhược Hy uống đến say mèm, rồi vô tình đụng trúng một người đàn ông…
Sáng hôm sau, tại biệt thự riêng của Cố gia
Tối qua, do uống rượu quá nhiều nên khi tỉnh dậy đầu cô có vẻ đau, điều bất ngờ là khi tỉnh lại, trên người cô đều không mặc gì cả, cả người lại còn đau nhức, nhìn mọi thứ xung quanh thì có vẻ rất xa hoa, sang trọng, cô khẽ nhìn sang bên cạnh, thì bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông nằm bên cạnh mình, cô đã vô tình la lên khiến cho anh cũng tỉnh giấc:
“Em la cái gì? Tôi đã đưa em về đây, tối qua em uống say quá!”
Lam Nhược Hy nhìn kĩ gương mặt của người đàn ông có chút quen mắt, sau đó cô gạt bỏ hết những suy nghĩ rồi hỏi anh:
“Anh là ai? Đây là đâu? Tối qua, anh đã…”
Nhược Hy chưa kịp nói hết câu, thì anh đã cắt ngang lời cô:
“Chuyện tối qua tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.
Gia đình tôi đang ép tôi phải lấy vợ, chỉ cần em đồng ý, em muốn gì tôi cũng đều cho em!”
Nhược Hy giật mình vì lời đề nghị của anh, đang đắn đo suy nghĩ thì có điện thoại của Thiếu Đình gọi đến, cô hít thở một hơi thật sâu rồi nhấc máy lên:
“Em về chưa?”
Cô khẽ cười lạnh rồi trả lời Thiếu Đình:
“Em vẫn còn ở thành phố A, sao vậy? Nhớ em à?”
“À ca khúc mà hôm qua em mới thu âm, em nhường lại cho Lam Giai Ninh nhé!”
Nhược Hy chưa kịp trả lời lại, thì bên kia Thiếu Đình đã tắt máy.
Thiết nghĩ, có lẽ người đàn ông này có thể giúp sức cho cô, nhìn thẳng vào mắt anh, cô trả lời ngay:
” Được, tôi đồng ý với anh! Nhưng mà có thể cho tôi biết anh là ai được không? Tôi sắp làm vợ anh mà đến tên của chồng còn không biết!”
Anh khẽ bước xuống giường, với tay lấy áo sơ mi mặc lên rồi quay lại trả lời cô:
“Chắc em cũng đã nghe nói về Cố thiếu soái lạnh lùng rồi nhỉ?”
Nhược Hy suy nghĩ một hồi lâu rồi giật mình hỏi anh:
“Không lẽ anh là…”
“Suy nghĩ của em đúng rồi, tôi là Cố Duật Hành – Cố thiếu soái của trụ sở lớn nhất Trung Quốc, hiện tại tôi đang làm việc ở trụ sở tại thành phố C!”
Nhược Hy gật đầu, định mặc lại quần áo nhưng anh vẫn còn ở trong phòng, làm cho cô có chút ngượng, Cố Duật Hành hình như hiểu ra được gì đó, anh cúi người xuống, ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
“Nhìn cũng đã nhìn hết rồi, em còn xấu hổ gì nữa chứ!”
Gương mặt cô bắt đầu đỏ lên, cô chùm kín người lại rồi nói:
“Không phải tối qua là tôi uống say sao? Anh mau ra ngoài đi để tôi còn thay đồ!”
Cố Duật Hành mỉm cười nhìn cô, hình như đây là lần đầu tiên anh cười với một cô gái, anh đi lại lấy bộ váy để trên ghế sô – pha trong phòng ném cho cô rồi nói:
“- Đồ của em tối qua bẩn rồi, một lát tối sẽ cho người đem giặc! Em mặc bộ váy này đi rồi xuống lầu ăn sáng cùng tôi, sau đó chúng ta đi đến cục dân chính để đăng ký kết hôn!”.