Ái Tư Lộ ngước lên nhìn xem ai vừa cầm tay cô ta, thật sự cô ta không biết anh là ai nên đã vênh váo giật tay anh ra, trừng mắt lên nhìn anh rồi nói:
“Anh là ai?”
Duật Hành cười lạnh liếc nhìn cô ta, đi đến nắm lấy tay cô giơ lên rồi nói:
“Tôi là chồng của cô ấy!”
Như Hạ nhìn thấy anh, chị không ngạc nhiên gì cả, hơn thế nữa còn nghĩ thầm trong đầu:
“Thôi rồi, Ái Tư Lộ này chết chắc rồi, đụng tới phu nhân của Cố thiếu là không xong rồi!”
Tư Lộ nhìn anh từ trên xuống dưới, cô ta đi đến khẽ nâng cằm anh lên rồi nói:
“Kể ra nhìn anh cũng đẹp trai lắm chứ, hay anh ly hôn với Nhược Hy rồi kết hôn với tôi đi, tôi nhất định sẽ lo cho cuộc sống của anh chu toàn!”
Không hiểu sao nhìn Tư Lộ tán tỉnh anh, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, Nhược Hy cũng không biết đây là cảm giác gì nữa chỉ biết hành động theo bản năng giật tay của cô ta ra khỏi anh, trừng mắt lên nhìn Tư Lộ, tức giận:
“Cô đủ rồi đó, người đàn ông của tôi, ai cho phép cô đụng vào!”
“Người đàn ông của cô sớm muộn gì cũng sẽ là của tôi”
Nhược Hy tức giận mắng Tư Lộ:
“Cô…cái đồ không biết liêm sỉ!”
Duật Hành dự định sẽ tự giật tay của cô ta ra rồi, nhưng cô lại nhanh tay hơn anh khiến anh yên tâm đi nhiều.
Duật Hành đưa tay lên ra hiệu cho nhân viên ở đó gọi giám đốc ra để nói chuyện với anh.
Một lúc sau, giám đốc của trung tâm thương mại đi ra, anh ấy khẽ nhìn anh rồi chạy lại nói:
“Duật Hành, sao cậu lại đến đây vậy? Đến mua quần áo cho vợ sao?”
Duật Hành gật đầu giới thiệu Nhược Hy với anh ấy, anh khẽ liếc qua nhìn Tư Lộ rồi nghiêm túc nói với giám đốc:
“Lạc Nhất, sao loại người nào cậu cũng cho vào đây hết vậy?”
Lạc Nhất nhìn anh khó hiểu hỏi lại:
“Sao? Cậu nói gì thế?”
Duật Hành đưa tay ôm lấy cô, anh chỉ thẳng vào mặt Tư Lộ, lộ nụ cười lạnh rồi nói:
“Ái tiểu thư đây đã ức hiếp vợ tớ, còn khiến cho danh dự của tớ bị ảnh hưởng cũng khá nghiêm trọng!”
Tư Lộ ngang nhiên cắt lời của Lạc Nhật, cô ta vênh váo đứng trước mặt anh rồi nói:
“Này, danh dự của anh nghiêm trọng thì có là gì đối với tôi, còn nữa, chuyện của tôi và Lam Nhược Hy cần anh lo chuyện bao đồng à! Anh nghĩ anh là ai mà tôi phải sợ chắc!”
Lạc Nhất nhanh chóng gọi bảo vệ vào rồi nói với cô ta:
“Ái tiểu thư, đây là Cố thiếu của thành phố C, cô dám đắc tội với cậu ấy thì xem chừng ra Ái gia của cô sẽ sống không yên ổn đâu!”
Nhược Hy níu lấy tay áo anh, khẽ nhón chân lên rồi hỏi nhỏ anh:
“Ái Tư Lộ biết thân phận của anh rồi, sẽ không sao chứ?”
Duật Hành khẽ lắc đầu, xoa đầu cô rồi để tay lên miệng cô ngầm bảo cô giữ im lặng, chuyện này anh có thể giải quyết được.
Tư Lộ sau khi nghe thân phận thật sự của anh, cô ta vẫn không biết điều nà tiếp tục nói:
“Cố thiếu thì sao? Ái gia tôi là đại gia tộc lớn thứ tư thành phố C đây này!”
Duật Hành chưa kịp nói gì, thì cô đã đứng chắn đằng trước anh, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng nhìn cô ta, Nhược Hy cười nửa miệng rồi nói:
“Ái Tư Lộ, vậy là cô không biết rồi! Cố gia là đại gia tộc lớn nhất thành phố C, lớn thứ 6 trong các đại gia tộc quốc tế! Tôi nói cô nghe, đắc tội với Duật Hành e rằng cô sẽ sống không nổi đâu!”
Nhìn cách xử sự của cô khiến anh rất hài lòng.
Duật Hành đưa tay ra hiệu Lạc Nhất không cần gọi bảo vệ nữa, đích thân anh sẽ gọi cho Ái lão gia và Ái phu nhân, Lạc Nhất hiểu ra ý của anh nên đã gọi cho bảo vệ không cần lên nữa.
Sau đó, anh lấy điện thoại ra gọi cho Ái lão gia:.