Ngụy Niên cảm nhận được luồng sát khí xung quanh người anh, cậu liền nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác để đổi bầu không khí:
“Anh hai, cậu A Thành ở trụ sở của anh cũng đẹp trai quá nhỉ?”
Duật Hành xoay qua nhìn cậu khó hiểu rồi hỏi:
“Em hỏi vậy là có ý gì? Không lẽ em thích cậu ấy à?”
Bị nói trúng tim đen, Ngụy Niên đỏ mặt đưa tay lên gãi đầu, nhìn anh khẽ gật đầu rồi nói:
“Bị anh nói trúng mất rồi! Anh hai cho em xin phương thức liên lạc với cậu ấy đi, lúc ở trụ sở, lần đầu tiên em gặp đã thích cậu ấy rồi!”
Duật Hành há hốc nồm nhìn cậu, sau đó đưa tay lên sờ lên trán của Ngụy Niên, còn bảo là rõ ràng không bị sốt, sao lại nói những lời kì quái như thế.
Ngụy Niên thật sự rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, cậu nhìn anh nghiêm túc rồi nói:
“Anh hai, em nói nghiêm túc đấy! Em cũng đã từng nghĩ rằng mình sẽ tìm một cô bạn gái xinh đẹp để yêu thương và chiều chuộng cô ấy, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy A Thành, em đã thích cậu ấy rồi!”
Duật Hành biết là em trai mình nói chuyện rất nghiêm túc, anh khẽ sờ trán mình rồi nhìn thẳng mắt cậu trả lời:
“Được rồi, anh cho em weibo, wechat, số điện thoại của cậu ấy để tiện liên lạc.
Nhưng A Thành là trai thẳng, em thích cậu ấy nhưng lỡ cậu ấy không thích em thì sao?”
Ngụy Niên đưa tay lên quyết tâm rồi nói:
“Em chắc chắn sẽ khiến cho A Thành thích em!”
“Ưm~ khát nước quá!”
Lúc này, trời cũng đã sáng rồi, cả hai người Duật Hành và Ngụy Niên đều đang ngủ gật bên ngoài phòng bệnh của cô.
Trong phòng, Nhược Hy mở mắt tỉnh dậy không nhìn thấy ai, cổ họng cũng đã khô nên đã lên tiếng nói cô đã khát nước.
Duật Hành nghe thấy giọng cô liền tức tốc chạy vào phòng rót cho cô ly nước, khẽ đỡ cô ngồi dậy cho cô uống nước rồi nói:
“Em tỉnh rồi à? Có đói không? Anh sai người đi mua chút gì cho em ăn!”
Nhược Hy uống nước xong, cảm giác được mình cũng đang đói bụng nên đã nói nhỏ vào tai anh:
“Em muốn ăn bún ốc!”
Duật Hành đưa tay lên xoa đầu cô cưng chiều, khẽ hôn nhẹ lên trán của cô rồi nói:
“Được, em ở đây đợi anh, anh bảo Ngụy Niên đi mua bún ốc cho em!”
Duật Hành khẽ gật đầu, anh đi đến cửa phòng mở cửa nhẹ nhàng.
Nhìn thấy Ngụy Niên đang cặm cụi nhìn vào điện thoại, anh đi đến vỗ nhẹ lên vai cậu, giơ ra tấm thẻ rồi bảo với Ngụy Niên:
“Em giúp anh đi mua bún ốc cho Nhược Hy đi! Sẵn tiện mua giúp anh hai phần cháo trắng kèm theo bánh quẩy luôn, còn dư tiền em cứ việc lấy xài, thích ăn gì cứ mua!”
Ngụy Niên gương mặt ngáy ngủ, làm biếng nói với anh:
“Sao lại bắt em đi chứ? Em cũng ở đây trông chị dâu cả đêm mà!”
Duật Hành nhìn cậu khẽ mỉm cười, nháy mắt nhìn cậu một cái rồi nói:
“Hai phần cháo trắng với bánh quẩy mà anh nói không phải là một mình anh ăn, một phần là của anh, phần còn lại là anh mua cho A Thành, em không muốn đi mua thì để anh nhờ người khác vậy!”
Nghe đến A Thành, cặp mắt của Ngụy Niên liền sáng rực lên, cậu nhanh chóng cầm lấy tấm thẻ, chào tạm biệt anh rồi nhanh chóng chạy vụt ra khỏi bệnh viện.
Duật Hành cũng chỉ có cách này mới khiến cho cậu tự động đi mua đồ ăn sáng.
Anh thở dài rồi quay trở lại phòng, thấy cô đang chăm chú vào điện thoại, anh đi đến xoa đầu cô rồi nói:
“Sao rồi? Em có cảm thấy khó chịu nữa không?”
Nhược Hu đưa tay lên nắm lấy tay anh, nhanh chóng bỏ điện thoại xuống rồi bảo anh:
“Em ổn mà, không sao nữa đâu! Mà anh bảo Ngụy Niên đi mua đồ ăn sáng sao, cậu ấy chưa từng đi mua đồ ăn sáng cho ai cả mà, sao đột nhiên hôm nay lại nhiệt tình thế!”
Duật Hành khẽ nhìn xung quanh rồi cúi người xuống nói nhỏ vào tai cô:
“Thật ra đồ ăn sáng cũng mua cho A Thành nên nó mới đồng ý mua, chứ em nghĩ không có người nó thích, nó dễ dàng chịu mua đồ ăn sáng à!”.