A Thành nghe đến câu nói này của anh khiến cậu ấy có chút lúng túng, cậu ấy ngước lên nhìn Ngụy Niên, sau đó nhìn anh rồi thắc mắc hỏi:
“Hả? Không lẽ chuyện em làm người yêu của A Niên khiến anh không vui nên muốn đuổi việc em!”
Nhược Hy thấy anh đùa hơi quá trớn khiến cho A Thành hoảng sợ, cô nhẹ nhàng đặt chén cháo xuống, miệng khẽ cười rồi giúp anh trả lời cậu ấy:
Được rồi đấy, A Hành! Anh đừng chọc cậu ấy nữa! A Thành, ý của A Hành là muốn cậu gọi anh ấy là anh hai giống như Ngụy Niên chứ không phải là muốn đuổi việc cậu!”
A Thành đang định từ chối thì Ngụy Niên đưa tay khẽ xoa đầu cậu ấy, miệng thầm nói:
“Tiểu Thành Thành, cậu cứ gọi đi, không sao đâu!”
A Thành gật đầu, nhẹ nhàng gọi anh:
“Anh! anh hai!”
Duật Hành và Nhược Hy đều nhìn hai người khẽ mỉm cười, sau đó gương mặt anh trở nên nghiêm túc nhìn Ngụy Niên rồi hỏi:
“Ngụy Niên, em có định đưa A Thành về ra mắt gia đình không? Anh nghĩ nếu em dắt cậu ấy về rồi nói cậu ấy là người yêu của em, anh nghĩ chắc chắn ba mẹ sẽ không phản đối đâu!”
Ngụy Niên không hiểu anh đang nói cái gì liền nhanh chóng hỏi lại anh:
“Sao anh biết ba mẹ chắc chắn không phản đối việc em yêu một nam nhân!”
Duật Hành đứng lên, đi đến xoa đầu của Ngụy Niên, anh khẽ mỉm cười rồi nói:
“Vì anh chính là người nói với ba mẹ chuyện này! Lúc đầu, ba mẹ đều phản đối đến mức muốn bắt em về giúp anh cả quản lý công ty, nhưng nhờ anh cố gắng khuyên họ, họ cũng hiểu và chấp nhận chuyện của em và A Thành!”
Ngụy Niên nghe anh nói rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn A Thành sau đó nghiêm túc nhìn anh nói:
“Vậy đợi sau khi cuộc thi tuyển chọn của chị dâu kết thúc, đích thân em sẽ đưa Tiểu Thành Thành về ra mắt với gia đình!”
“Vậy cũng được!”
Điện thoại của anh bắt đầu rung, nhìn thấy số máy lạ, anh nhẹ nhàng bắt máy rồi hỏi:
“Xin chào, tôi là Cố Duật Hành,! Xin hỏi ai đầu dây bên kia vậy!”
Một người phụ nữ với mái tóc màu vàng óng, nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại bước xuống máy bay thương nhân của Cố gia, theo sau cô ấy là một cô gái với gương mặt trang nhã, dịu dàng, cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười rồi trả lời anh:
“Xin chào, Cố thiếu, tôi là Aria, tôi và Khúc Yên vừa bước xuống máy bay! Bây giờ Nhược Hy đang ở đâu, tôi muốn gặp con bé!”( nói bằng tiếng Anh)
Duật Hành nhẹ nhàng đi đến đưa điện thoại cho cô, Nhược Hy ngước lên nhìn anh khó hiểu, Duật Hành nói nhỏ là ai gọi cho cô, sau đó cô hiểu ra, cầm lấy điện thoại của anh rồi nói:
“Cô Aria, con là Nhược Hy đây! Cô và chị Khúc Yên vừa xuống máy bay chắc cũng đã mệt rồi, con sẽ nhờ người sắp xếp khách sạn tốt nhất cho hai người!” ( nói bằng tiếng Anh)
Aria nhẹ nhàng gỡ mắt kính ra, thật ra cô ấy cũng đã biết cô cấp cứu tại bệnh viện vì thuộc hạ của anh nói cho Aria biết, cô ấy bây giờ đang cùng Khúc Yên trên đường đến bệnh viện.
Cô ấy khẽ nhìn Khúc Yên gật đầu rồi trả lời cô:
“- Không cần đâu, bây giờ cô và Khúc Yên đến thăm con! Vậy nha, cô cúp máy trước!” ( nói bằng tiếng Anh)
Nhược Hy chưa kịp nói gì thì Aria đã cúp máy trước, cô hụt hẫng trả lại điện thoại cho anh.
Bỗng Ngụy Niên lên tiếng:
“Chị dâu, không ngờ nha, tiếng Anh của chị tốt quá!”
Nhượn Hy khẽ gật đầu, sau đó cô ngước lên nhìn anh hỏi:
“A Hành, cô Aria biết em đang ở đâu hả?”
Tối qua, anh có gọi điện cho thuộc hạ bảo nhờ nói với Aria về tình hình hiện giờ của cô, nhưng anh không ngờ rằng đích thân Aria sẽ đến đây.
Một lúc sau, bên ngoài phòng bệnh có tiếng gõ cửa, Ngụy Niên đi ra mở cửa thì nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc màu vàng óng, đôi mắt màu xanh, cô ấy mỉm cười chào cậu rồi bước vào chào cô:
“Nhược Hy, lâu quá không gặp! Cô vừa mới biết tình hình của con nên đã nhanh chóng đưa Khúc Yên đến gặp con!” ( nói bằng tiếng Anh)