*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
– ——————–
Nhớ ấn theo dõi trang nacapuu của mình trên wattpad để cập nhật chương mới nhanh nhất nha!!!
Cũng đừng quên nhấn ⭐ ⭐ ⭐ ⭐ để ủng hộ mình….
yêu mn 🤩 🤩 🤩
– ————-
Edit: nacapuu
Tô Tịch Nhan trên đường đến Tô gia thầm nghĩ sự tình sẽ không thể đơn giản như vậy được, quả nhiên tới Tô gia liền chứng thực được suy nghĩ của cô.
Tô Bắc Sơn đem Đoạn Tuyết Kiều giết chết.
Tô Tịch Nhan nhìn xem thi thể của Đoạn Tuyết Kiều, nhấp nhấp miệng, cũng không có biểu hiện ra một chút sợ hãi nào.
Tô Bắc Sơn mở miệng:
“Ngươi giữ cho ta một mạng, ta liền chuyển dời tài sản giao cho ngươi.”
Tô Tịch Nhan không hề do dự mà đáp ứng hắn, Tô Bắc Sơn thật sự liền giao ra giấy tờ di dời tài sản.
Xem qua khế ước công văn Tô Tịch Nhan mới biết, cư nhiên Tô Bắc Sơn từ lúc ở rể Tô gia liền bắt đầu có mục đích bất lương.
Bên trong công văn cư nhiên lập ra lúc cô còn chưa sinh ra.
“Tô Bắc Sơn, nằm gai nếm mật hai mươi năm, kết quả là náo loạn một cái gà bay trứng vỡ, đây đều là báo ứng báo ứng của ngươi!”
Tô Bắc Sơn nở nụ cười:
“Báo ứng? Ngươi không biết năm đó Tô gia đều đối với ta làm cái gì? Mẹ ngươi thất thân trước đó rồi, gả không được mới chiêu ta tới cửa mà ở con rể.”
Tô Tịch Nhan nghe xong hắn nói:
“Mẹ ta thất thân trước, lúc trước nhân gia không phải đã nói cho ngươi biết sao? Không ai bức bách ngươi ở rể cả? Nhưng ngươi đâu, lại nhẫn tâm giết bà, sau đó độc chết ông ngoại ta, năm đó ta mới năm tuổi, nhưng ta cái gì cũng nhìn thấy, cũng đều biết cả!”
Tô Bắc Sơn lắc lắc đầu:
“Liền nói như thế cũng là bọn họ bức ta, ta không cảm thấy chính mình có cái gì sai.”
Tô Tịch Nhan cũng là hết chỗ nói rồi:
“Theo sau ngươi nói như thế nào, ta chỉ tin tưởng chính mình tận mắt nhìn thấy. Ngươi yên tâm, ta sẽ làm ngươi khỏe mạnh sống đến chết, ngày mai ta liền đem ngươi đưa về nhà cũ Tô gia an nhàn lúc tuổi già.”
Tô Bắc Sơn không nói, một lát sau mở miệng:
“Thả Tịch Nhã ra đi, nó dù sao cũng là em gái ngươi, nên chịu tội cũng đều bị rồi…”
Chung quy là ở trong lòng hắn, đều đến bước này rồi nhưng vẫn là nhớ thương nữ nhi bảo bối kia của.
Tô Tịch Nhan ừ một tiếng, không phải vì nhớ thương huyết mạch thân tình gì, chỉ là cảm thấy Tô Bắc Sơn bên người thiếu một cái người hầu hạ thôi.
Tô Bắc Sơn lại mở miệng:
“Ta thật không rõ, vì sao Lục Sính phía trước mặc kệ ngươi, rồi sau khi kết hôn lại che chở ngươi như vậy?”
Phía trước mặc kệ người Tô gia như thế nào đối đãi với Tô Tịch Nhan, Lục Sính đều giống như nhìn không thấy.
Sự thật thật sự là như vậy sao?
Kỳ thật là không phải, bên người Tô Tịch Nhan từ đầu đến cuối đều có người ở trong tối bảo hộ cô, Lục Sính sở dĩ đối với cô biểu hiện không nóng không lạnh, là để rèn luyện cô.
Sợ cô cậy sủng mà kiêu, sợ là trường oai trường tàn.
Thay lời khác tới nói chính là Lục Sính sợ nếu chính mình ở phía trước có xảy ra gì đó bất trắc, sợ rằng cô không thể sống qua khỏi những thủ đoạn đó.
Tô gia tuy rằng là cái ma quật, nhưng ngầm có hắn che chở, sinh mệnh Tô Tịch Nhan là có thể bảo đảm.
Chỉ cần cô còn sống, suy sụp nhấp nhô đều phải tự trải qua, bằng không về sau âm mưu quỷ chước lớn hơn thì cô sẽ không biết như thế nào mà đối mặt thì phải làm sao?
Tô Bắc Sơn đem lời hỏi Tô Tịch Nhan, cô chớp chớp mắt, thần sắc xuất hiện mê mang.
Không có trả lời vấn đề này của hắn, bởi vì cô cũng không biết là tình huống như thế nào.
Tô Tịch Nhan đem khế ước công văn đưa đến căn cứ bí mật của mình, theo sau đi đến quân bộ.
Quân bộ là nơi Lục Sính đang làm việc, thủ vệ rất nghiêm mật.
Lục Sính nhìn cô một cái:
“Tìm anh có chuyện gì?”
Có việc muốn nhờ, Tô Tịch Nhan trở nên thực chân chó, cười tủm tỉm tiến đến bên cạnh hắn.
Lục Sính ngồi ở trên ghế, Tô Tịch Nhan chậm rãi ngồi xổm xuống, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhìn hắn.
“Có rắm thì mau phóng.”
Tô Tịch Nhan liếm liếm môi:
“Em cầu anh giúp em một chút.”
“Nói!”
Tô Tịch Nhan đem lời nói ra cũng chọn tốt lý do để thoái thác, Lục Sính nhướng mày:
“Tô Bắc Sơn đã bị tê liệt, như thế nào giết được Đoạn Tuyết Kiều?”
“Tô Bắc Sơn là tê liệt, nhưng miệng hắn thì không liệt a, chuyện này cứ gọi hạ nhân ở trong trà của Đoạn Tuyết Kiều mà hạ độc.”
Nghe xong lời cô nói, Lục Sính nga một tiếng, vẻ mặt lộ ra thần sắc khó xử.
“Chuyện này thật không dễ làm, dù sao cũng là một cái mạng người mà.”
Tô Tịch Nhan nhìn cái đực hạnh của hắn liền sinh khí.
“Vậy anh có giúp em hay không?”
Lục Sính ngón tay câu lấy cằm cô nâng lên:
” Em từ chỗ Tô Bắc Sơn đào được cái chỗ tốt gì?”
Đều không phải ngốc, đi một bước xem ba bước.
╔════════════════
⧱Truyện được convert bởi 💐 Vespertine và Chin Chin 🥑.
⧱ Edit: nacapuu
╚════════════════
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~