Cô chớp chớp mắt, rồi lau đi nước mắt, không khóc nữa.
Lục Sính khép lại tờ báo trong tay:
“Em có thể hay không đừng có động một chút liền khóc như thế?”
Này cô cũng đâu có nghĩ muốn khóc đâu, đều là tại hắn bức mà ra aaaa……
Lục Sính nhìn cô chằm chằm:
” Em cho rằng mình là tiểu hài tử (con nít) à? Về sau nếu còn vô duyên vô cớ khóc nữa, em xem anh sẽ như thế nào thu thập em đó.”
Cô hít hít cái mũi, tâm tư cùng vẻ mặt đều là không phục mà cúi thấp đầu xuống.
Lục Sính cũng không nhìn cô nữa, ánh mắt chuyển qua nơi khác.
Lục bá nhìn thấy bọn họ như thế thì bất đắc dĩ thở dài.
Sau khi ăn xong, cô liền chạy bộ một giờ đồng hồ, Lục Sính nhìn cô chạy xong mới rời đi.
Mệt đến không còn chút sức mà lếch trở về phòng, nằm ghé vào trên giường mà hừ hừ, cô cảm thấy cứ thế này mà tiếp tục, sợ là vĩnh viễn cũng không chấp chưởng được Tô gia.
Cô cũng không phải là ngốc, đã sớm phát giác Lục Sính vẫn luôn kéo dài thời gian, nhưng cô một chút biện pháp ứng phó cũng không có.
Bực bội mà đem mặt chôn ở trong chăn, Lục bá đi tới nói cho cô biết có Tô Cảnh Vân tới giúp cô làm kiểm tra thân thể.
Tô Cảnh Vân thấy cô rầu rĩ không vui, nhịn không được mở miệng: “Lục Sính khi dễ em à?”
Cô rất muốn nói là hắn có khi nào mà không khi dễ em chứ?
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng lại không thể nói ra như vậy được, thở dài một hơi, cô kiếm cớ qua loa nói là do sự tình mua bán của Tô gia mà thôi!
Cô nghĩ nếu Lục Sính thật sự không đồng ý cho cô xuất đầu lộ diện, kia cô chỉ có thể tìm một người tài giỏi mà hỗ trợ mình xử lý việc kinh doanh vậy.
Như vậy thì tốt xấu gì sản nghiệp cũng nằm trong tay cô.
Tô Cảnh Vân mở miệng:
“Các em là phu thê với nhau, em cảm thấy cả ngày em cứ nghĩ tới chuyện kinh doanh như thế có tốt không? Lục Sính sẽ nghĩ như thế nào? Em đổi vị trí với Lục Sính mà tự hỏi một chút thử xem!”
Cô nhẹ giọng mở miệng:
“Tô gia là tâm huyết cả đời của ông ngoại,em không thể để nó nằm ở trong tay người khác.”
Tô Cảnh Vân cười khổ:
“Lục Sính là chồng của em, hắn tính là người khác sao? Anh thấy tài sản nằm trong tay hắn như thế nào cũng tốt hơn là trong tay ba em.”
Cô thật nghẹn lời.
Tô Cảnh Vân lại nói:
“Nhan nhan, nếu không phải nhờ Lục Sính, sản nghiệp Tô gia sợ là em sẽ không lấy về được, chắc trong lòng em hẳn là hiểu rõ việc này, nếu như hắn không muốn cho em xuất đầu lộ diện, em liền ở nhà giúp chồng dạy con không phải tốt hơn sao? Hơn nữa nói, em cũng nên quan tâm giúp đỡ Lục Sính nhiều hơn, nên qua lại nhiều với vợ các trưởng quan, cùng các cô ấy liên lạc, tụ tập như thế đối với chồng em có nhiều chỗ lợi!”
Cô bĩu môi, Tô Cảnh Vân liền cười khổ:
“Anh nói đến đây thôi, chính em tự xe xét mà ước lượng đi, ở bệnh viện còn có việc bận, anh đi về trước.”
Cô một mình ngồi phát ngốc đến chạng vạng, tâm tình phập phập phồng phồng.
Khi Lục Sính khi trở về thấy cô không có ở nhà, hỏi ra thì Lục bá nói cô đang chạy bộ.
Trước kia khi chạy bộ hắn luôn phải đi theo mà cô còn muốn lười biếng, lúc này sao lại chăm chỉ thế.
Hắn đổi một thân quần áo rồi đi ra ngoài, thực mau liền thấy được cô đang chạy bộ ở đằng kia.
Hắn cũng không đến gần, mà là ở cách đó không xa đứng quan sát.
Ngày mùa đông nhưng cô chạy đến trên người đổ đầy mồ hôi, có thể thấy được cô chạy rất ra sức.
Lục Sính nhấp miệng, một bàn tay vuốt cằm, trong lòng cân nhắc xem cô đang có ý tưởng gì mới.
Ngoan ngoãn khác thường như thế tất có ám chiêu, lời này dùng ở trên người cô một chút cũng chẳng có sai.
Hắn cân nhắc một hồi lâu mới đi qua, Tô Tịch Nhan vừa lúc cũng chạy đủ thời gian.
“Hôm nay như thế nào mà em ngoan thế?”
Tô Tịch Nhan thở hồng hộc mở miệng:
“Em có ngày nào không ngoan à?”
Cô mà không ngoan một chút hắn liền thu thập cô, lần trước còn không phải ăn một phát súng vào vai nữa sao!
Lục Sính ha một tiếng:
“Cẩu đồ vật, em thế nhưng học được thông minh.”
Cô cảm thấy hắn rất có tố chất thần kinh, chính mình làm cái gì cũng đều có thể khiến cho hắn hoài nghi.
Này chủ yếu là tiền sử kia của cô quá nhiều, cũng không trách Lục Sính người ta nghi ngờ cô như thế.
“Có muốn anh cõng em trở về?”
“Không cần, em muốn chính mình tự đi về.”
Lục Sính ừ một tiếng, cô đi trên đường phải nghỉ ngơi tới ba lần mới về được tới nhà.
Không kêu rên, than vãn, cùng tính tình ngày thường kia của cô rất không thích hợp.
Cô tắm rửa một cái rồi ngoan ngoãn lên giường, hắn liền cảm thấy nha đầu này chắc đang giở trò yêu ma gì đây.
Quá ngoan, ngoan khác thường.
“Cùng anh nói nói đi, em làm sao vậy?” hắn tùy ý hỏi.
Tô Tịch Nhan chớp chớp mắt:
“Em nghĩ kỹ rồi, muốn cùng anh hảo hảo sinh hoạt thật tốt, bất quá anh không được lại tiếp tục khi dễ em.”
Lục Sính nhướng mày:
“Ý của em là, phía trước không nghĩ muốn cùng anh hảo hảo sinh hoạt sao?”
Cô ừ một tiếng, hắn nghe mà đều ngây dại cả người!!