Thính Thần

Chương 1: Khởi đầu



Editor: Lăng

8 giờ tối ngày 26 tháng 8, tại nhà hàng Kinh An số 32 đường Từ Cung, phía Nam thành phố Nam Minh.

Phòng VIP rộng lớn chen chúc người, có nhà sản xuất, đạo diễn, nhà đầu tư, nhân viên hậu trường, diễn viên chính,… tất cả tụ tập lại một chỗ mừng tiệc khánh công của [Phong hoa]. Sau khi bộ phim mới này phát sóng tập cuối, số lượt xem đã vượt mốc hơn 5 tỷ, trở thành web drama có lượt xem cao nhất trong năm nay.

Trên bục cao, đạo diễn đang khui vài chai rượu, nút bần bật ra khỏi miệng chai như quả pháo mà trẻ con ném ra ngoài, phát ra một tiếng “Bậc” bay ra xa.

Mấy bàn đầu đang bàn tán rôm rả, người biết ý đã bắt đầu dọn đường cho kế hoạch tiếp theo. Bên nhà sản xuất và nhà đầu tư đều tung cành ô liu chuẩn bị thảo luận cho bộ phim kế tiếp, mà các diễn viên phụ cũng chớp lấy thời cơ tăng độ nhận diện của mình, ý định giành được một mẩu bánh nhỏ trong chiếc bánh kim tiền lớn này. Chỉ riêng hai vị nam nữ chính có độ nổi tiếng tăng vọt là có vẻ thong dong hơn chút.

Khi ai đó trở nên nổi tiếng, vậy chỉ cần chờ người khác đến chào hàng mình. Không cần phải tự mình tìm cơ hội thử vai, rất nhiều kịch bản hay, nhân vật tốt mà những người khác phải cực lực tranh giành đều sẽ được tự động dâng đến cửa, để bọn họ thoải mái lựa chọn.

“Phim có nổi thì tiền lương của chúng ta cũng không tăng.”

Lâm Thương Từ chống khuỷu tay lên mặt bàn, ôm má nhìn mọi người đang trò chuyện vui vẻ.

“Với thâm niên và kinh nghiệm của em, hiện tại chủ yếu chỉ là mạ vàng lấy tiếng, chờ khi độ nổi tiếng tăng cao, tự động sẽ có người đến nhờ em viết kịch bản.”

Vị biên kịch lão làng Phòng Giai Nhuế ngồi cạnh cô, đưa đũa gắp đậu phộng trên bàn ăn, đậu phộng bị nghiền nát trong miệng vang lên tiếng lạo xạo, nói tiếp: “Nhưng mà em, khó……”

“Đừng có nói một nửa lại dừng, em thì sao?” Lâm Thương Từ cầm chiếc cốc nhỏ, bia rượu được xếp trên bàn các cô là loại bình dân, những loại rượu bia đắt tiền, được ủ lâu năm đều dành cho các bàn ở hàng đầu.

“Không phải là cô muốn nói, mà là em muốn cô nói đấy nhé.” Phòng Giai Nhuế đặt đôi đũa lên bàn, cầm ly rượu nhấp một ngụm, đầu lưỡi đảo quanh khoang miệng một vòng quét sạch vụn đầu phộng. Bà nuốt nước bọt, bấy giờ mới chịu nói: “Em quái gở thế này, lại không chịu lộ mặt xã giao, như thế làm sao bên sản xuất và đầu tư biết tên em được?”

Tổ biên kịch của [Phong hoa] tổng cộng có ba người, Phòng Giai Nhuế là biên kịch chính, Lâm Thương Từ và một người khác tên Đường Nhuế là phó biên kịch. Vì đây là một bộ phim cổ trang võ hiệp có quy mô lớn, ban đầu phía sản xuất phim cũng chỉ đưa ra bản phác thảo, nên nội dung và các lời thoại cốt yếu đều do ba người bọn họ phụ trách.

Đường Nhứ và Lâm Thương Từ đều là học trò của Phòng Giai Nhuế. Bản thân Đường Nhứ đã có chút tiếng tăm, một vài bộ web drama có sự góp mặt của cô ấy đều có thành tích khả quan. Nếu nhắc đến tên cô ấy, một bộ phận giới trẻ cũng biết đến.

Lâm Thương Từ ngược lại, rất có thiên phú nhưng lại gàn dở, không thích giao tiếp, xã giao. Khi viết [Phong hoa], cả đội ngũ tập trung lại để xem xét kịch bản, còn cô ấy chẳng bao giờ chịu đi, chỉ vùi đầu viết kịch. Thật ra những phân cảnh hay lời thoại đắt giá của bộ phim này đều là chủ ý của Lâm Thương Từ, nhưng cô ấy cũng không tranh công. Nếu hôm nay không bị bà kéo đến đây, chắc chắn con nhóc này cũng không chịu đến dự buổi tiệc này.

“Cô nói cho em biết, lát nữa có mấy người tai to mặt lớn đến bàn mình đó, cô sẽ tìm cơ hội nhắc đến em, em nếu thông minh vậy hãy nhận công lao về mình đi. Kể từ đó, nếu có ai muốn hợp tác với em cũng sẽ phải xem xét [Phong hoa], từ đó tăng tiền lương cho em.” Thị lực của Phòng Giai Nhuế khá tốt, thấy bên bàn diễn viên có người đứng lên, sau đó liếc nhìn về phía bàn của bọn họ.

“Sư tỷ ơi, đừng vờ thanh cao nữa, người không dính khói lửa nhân gian không xứng với tiếng tiền kêu ở trong túi đâu chị.” Đường Nhứ dùng khuỷu tay đẩy đẩy Lâm Thương Từ, sau đó vùi đầu gửi vài tin nhắn công việc.

“Em im đi……”

Đang lúc nói chuyện, tiếng giày cao gót đạp trên thảm đỏ càng lúc càng gần, Phòng Giai Nhuế dùng chân đá Lâm Thương Từ ở dưới gầm bàn, rồi mới mở miệng nói với người đứng trước mặt: “Chúc mừng em nhé, Cố Trọng.”

Bà là biên kịch lâu năm trong giới này, đối mặt với minh tinh đương nhiên cũng không cần phải khom lưng uốn gối, huống chi quan hệ giữa bà và Cố Trọng cũng không tệ.

“Chị Phòng, em hẳn nên cảm ơn chị mới phải, vì đã viết được một tác phẩm tốt đến vậy.” Cố Trọng hơi khom lưng, nở nụ cười.

Lâm Thương Từ tranh thủ lúc hai người họ nói chuyện cũng âm thầm quan sát Cố Trọng. Mỗi lần hội ý kịch bản đều chỉ có Phòng Giai Nhuế cùng Đường Nhứ tham gia, rất nhiều ý tưởng quan trọng đều nhờ hai người họ truyền đạt giúp, cho nên trừ bỏ trên màn hình thì cô cũng chưa được gặp trực tiếp Cố Trọng.

Trong showbiz, Cố Trọng là điển hình của dạng diễn viên “ngự tỷ”. Dáng người cao gầy, ngũ quan sắc sảo, lông mày dài, đôi môi hơi mỏng, nhìn qua có vẻ lạnh lùng. Đoàn đội của cô ấy cũng biết rõ cô ấy phù hợp với phong cách nào, nên khi trang điểm cũng rất phù hợp với với gu thẩm mỹ “ngự tỷ” của người hâm mộ. Xét tổng quan, giới tính người hâm mộ của cô ấy được chia 5:5, nhưng sau khi [Phong hoa] phát sóng dần có xu thế biến thành 7:3.

* Ngự tỷ (yù jiě), một ngôn ngữ trên mạng, ban đầu có nghĩa là kính ngữ dành cho chị gái. Bắt nguồn từ tiếng Nhật, bây giờ nó trở thành từ lóng chủ yếu ám chỉ kiểu phụ nữ trưởng thành về ngoại hình, dáng người, tính cách và khí chất.

Fans nữ chiếm 7 phần.

Suy cho cùng, không ai lại không yêu một Nhan Như Ngọc vừa dịu dàng, soái khí lại phúc hắc. Sự yêu thích dành cho nhân vật cũng sẽ chậm rãi chuyển dời lên người đóng nhân vật đó.

“Cô Lâm, cảm ơn cô đã tạo ra Nhan Như Ngọc.”

Lâm Thương Từ chưa từng nghe ai gọi cô là “cô Lâm” bằng chất giọng như vậy. Giọng cô ấy mang theo chút men say và lười nhác, so với giọng nói khi đóng phim trên tivi hay khi nghiêm túc phỏng vấn, hôm nay giọng cô ấy có phần thân thiết hơn. Hơn nữa, bởi vì có uống rượu nên giọng Cố Trọng trầm hơn.

*Ở bên Trung từ “Lão sư” dùng để gọi đối phương một cách kính trọng và lịch sự, nên không cần phải là giáo viên mới phải gọi là “lão sư”.

Lâm Thương Từ là một kẻ nghiện giọng hay, cô không thể cưỡng lại âm thanh của Cố Trọng.

Phòng Giai Nhuế nhìn kẻ gàn dở Lâm Thương Từ này bắt đầu ngây ngốc, chỉ đành dùng mũi giày đá vào chân cô để nhắc nhở. Từ lúc Cố Trọng nói xong đến giờ, Lâm Thương Từ đã im lặng gần mười giây, bà thấy xấu hổ giùm Cố Trọng đây này!

Lâm Thương Từ tỉnh táo lại, lúc này mới nói: “Không không không, vẫn là nhờ cô Cố diễn ra một Nhan Như Ngọc sinh động nhất, cô chính là Nhan Như Ngọc trong lòng tôi.”

Lời này vừa là thật mà cũng là giả, chẳng qua Nhan Như Ngọc này cũng không phải là Nhan Như Ngọc kia. Lâm Thương Từ không suy nghĩ theo ý khác, trái lại Cố Trọng lại cười lên.

Lâm Thương Từ thấy Cố Trọng cười mới phát hiện trên chóp mũi cô ấy có một nốt ruồi nhỏ. Hôm nay cô ấy chỉ trang điểm nhẹ, còn bình thường sẽ trang điểm đậm hơn nên nốt ruồi này mới bị che lấp.

Trong nháy mắt, Lâm Thương Từ cảm thấy ngoại trừ chính bản thân Cố Trọng và chuyên viên trang điểm, có lẽ cô là người đầu tiên phát hiện nốt ruồi này.

“Cô Lâm so với trong tưởng tượng của của tôi…… Càng thú vị hơn.” Cố Trọng cong môi, thật ra cô ấy muốn nói là ngốc nghếch hơn.

Nói đến đây, Lâm Thương Từ cũng không biết nên nói tiếp như thế nào. Nếu im lặng hoặc nói gì đó không thích hợp vậy e là sẽ khiến hai bên xấu hổ. Cô đành dùng chân đá Phòng Giai Nhuế, xin bà ấy giúp đỡ.

Phòng Giai Nhuế cũng biết Lâm Thương Từ không biết nói lời hay ý đẹp, chỉ đành giúp đỡ cô: “Cố Trọng, đứa học trò này của chị không khéo ăn nói, sau này nếu em có cơ hội hợp tác với em ấy, nhớ giúp chị chú ý đến em ấy hơn nhé.”

“Dạ được thôi chị Phòng, thế…… Cô Lâm, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc được không?” Cố Trọng lấy điện thoại ra, lắc nhẹ.

“Vậy cô quét (mã QR) của tôi hay tôi quét của cô?” Lâm Thương Từ mở màn hình điện thoại lên.

“Để tôi quét cho.” Cố Trọng mở mã QR để quét, hai người lập tức trở thành bạn bè.

Cố Trọng nhìn avatar của đối phương, là một đám mây. Có thể là tự Lâm Thương Từ chụp, trông hình dáng rất giống một con mèo đang nằm. Cô ấy nhấp vào khung chat, gửi một sticker chào hỏi. Lại hỏi: “Sau này nếu cô có rảnh, tôi mời cô ra ngoài uống cà phê được không?”

Lâm Thương Từ tính từ chối theo thói quen, nhưng không chịu nổi việc Phòng Giai Nhuế lại đá mình, nên đành nhỏ giọng đáp lại: “Được.”

“Vậy thì tốt, hẹn gặp lại.” Sau khi chào hỏi những người khác, Cố Trọng cũng rời khỏi bàn của các cô, quay lại bàn diễn viên bắt chuyện với những người khác.

“Sư tỷ, em thấy xấu hổ đến mức ngón chân có thể đào được một tòa Tử Cấm Thành thay chị đó.” Đường Nhứ đứng một bên còn sỉ nhục Lâm Thương Từ.

“Em câm miệng.” Lâm Thương Từ ngồi trở lại ghế, khung chat giữa cô và Cố Trọng vẫn đang mở, đối phương đã gửi một sticker con mèo đang vẫy tay, bản thân cô vẫn chưa trả lời cô ấy.

Thôi khỏi trả lời vậy, đối phương cũng chỉ thuận tay gửi mà thôi, mình mà trả lời cũng không biết nên nói gì.

Tiệc mừng này rất nhàm chán, nên cô tò mò mở vòng bạn bè của Cố Trọng xem thử. Cứ nghĩ Cố Trọng là người rất lạnh lùng, sẽ không đăng gì lên vòng bạn bè, kết quả lại ngoài ý muốn. Chẳng ngờ cô ấy lại đăng rất nhiều, oán giận mình phải ăn kiêng giảm cân, chụp vài tấm ảnh phong cảnh rất đẹp, nhưng đăng nhiều nhất là một con mèo lông trắng như tuyết, nho nhỏ đáng yêu tên là Sếp Tổng.

Đặt tên cho một con mèo là Sếp Tổng? Lâm Thương Từ cảm thấy khó hiểu. Có đôi khi Cố Trọng đăng vài bài viết cũng không biết là đang mắng con mèo này, hay mắng vị sếp tổng thật sự nào nữa.

Khi tiệc mừng công kết thúc cũng đã hơn 10 giờ rưỡi, Lâm Thương Từ mở app đặt xe gọi xe cho mình. Cô và Phòng Giai Nhuế, Đường Nhứ cùng nhau đi ra ngoài. Đường Nhứ tự lái xe đến nên không uống rượu, nhà cô ấy cùng hướng với Phòng Giai Nhuế nên hai người đi trước.

Lâm Thương Từ đứng dưới cột đèn đường đối diện khách sạn chờ xe, hiện tại là cuối tháng 8, lập thu đã đến từ lâu nhưng cái nóng của mùa hè vẫn vương lại ở thành phố phương Nam này, ít nhất cũng phải gần tháng 10 mới có thể cảm nhận được tiết trời thu mát mẻ. Hai tay Lâm Thương Từ đút vào túi áo khoác, cô có thói quen khi không làm gì sẽ bỏ tay trong túi áo khoác, như vậy sẽ làm cô cảm thấy thoải mái hơn.

Cách đó không xa có một loạt xe bảo mẫu đang đậu, một vài diễn viên đã rời đi trước. Lâm Thương Từ thấy Cố Trọng và người đại diện của cô ấy từ cửa nhà hàng đi ra. Cô đang nghĩ nếu đối phương thấy mình, mình lại phải giơ tay chào hỏi nói “Hẹn gặp lại”. Tuy nhiên, hai người kia đã có mục đích rõ ràng, lập tức đi về phía một chiếc xe bảo mẫu màu đen. Cô dõi theo bóng chiếc xe bảo mẫu ấy lái vòng qua khúc cua, rồi khuất khỏi tầm mắt mình.

Một tiếng còi xe vang lên, một chiếc xe dừng cách đó không xa. Cô mở điện thoại xác nhận biển số xe, sau đó mới đi qua mở cửa, xe taxi đi về hướng ngược lại.

11 giờ 30 phút, Lâm Thương Từ quay về căn hộ mình thuê. Khu chung cư này đã cũ, không có bảo vệ gác cổng, người ngoài ra vào thoải mái. Đến trước cửa nhà mình trên tầng 4, cô lấy chìa khóa mở cửa, đi vào bên trong nhà. Đèn cảm ứng nơi huyền quan tự động sáng lên, cánh cửa phía sau đóng lại tạo ra một tiếng động nhẹ, cô trở tay khóa lại một cách thành thạo. Tiếng cùm cụp vang lên, làm dây thần kinh căng thẳng của cô cũng thả lỏng theo.

* Huyền quan: là không gian gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách theo quan niệm phong thủy. Chúng ta có thể hiểu huyền quan là phần không gian ngăn cách cửa ra vào với phòng khách. Đây là một nơi cũng khá quan trọng trong phong thủy nhà ở.

Căn hộ được thiết kế chuyên dành cho những người độc thân, từ cửa đi vào sẽ là một hành lang hẹp, bên trái là tủ giày, bên phải có một căn bếp nhỏ, sau bếp là một phòng khách. Ngoài ra còn có cả ban công, kế bên bếp là phòng vệ sinh, đối diện phòng vệ sinh là phòng ngủ. Diện tích vừa đủ, một người ở vừa đẹp, cũng rất thoải mái.

Lâm Thương Từ không phải người đặc biệt cần cù, cô có nếp sống gọn gàng nên nhà cửa sạch sẽ, thế nên cô cũng không cần phải lao lực dọn dẹp. Ngày thường chỉ cần dùng máy hút bụi và máy lau sàn dọn sơ qua là được, phòng bếp cũng không mấy khi sử dụng, cô chỉ dùng nấu mì gói vào nửa đêm khi đói bụng, hoặc đơn giản là luộc quả trứng làm bữa sáng. Vậy nên cô ở nơi này đã lâu mà máy hút khói vẫn còn trong tình trạng như mới.

Sạc pin điện thoại, cô ngó lơ tiếng thông báo liên tục vang lên. Vì tính chất công việc nên cô được thêm vào rất nhiều nhóm chat, tài liệu, thông tin, bát quái hóng hớt gì cũng có. Hiện giờ là một nhóm bát quái nào đó đang liên tục trò chuyện, thành viên trong nhóm có đủ loại thân phận. Thế nhưng hôm nay do cô có uống rượu, nên lúc này mệt đến mức hai mắt díp lại, không có hứng thú đọc xem mấy người nọ đang hóng chuyện của nghệ sĩ nào.

So với chuyện xã giao tốn sức mệt người này, cô thích việc tiêu hao thể lực hơn, thà vận động vài tiếng đồng hồ cũng không muốn ngồi ở quán bar trò chuyện.

Cầm khăn lông và quần áo, cô rửa sạch bụi bặm và mùi rượu trên người. Ngửi được cơ thể có mùi thơm sữa tắm, Lâm Thương Từ hài lòng ngã xuống giường ngủ thiếp đi.

Sau khi cô ngủ say, đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường vốn đang hiển thị dãy số 26082022, ngay khi vừa qua 0 giờ, theo tiếng tích tắc nhỏ, thời gian đột ngột biến thành 24072022, những chữ số La Mã bắt đầu đếm ngược số giây như bình thường

Thời gian quay trở lại một tháng trước.

– —

Lâm Thương Từ: Nhỏ nào nhiều chuyện ghê, không muốn nói mà nói hoài

Cố Trọng: Nói gì đó

Lâm Thương Từ: Có đâu, chúc mừng năm mới đến tất cả mọi người đang đọc nhé


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.