*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lăng
Ngày 8 tháng 8, Lâm Thương Từ nằm vùng cạnh một quầy bán kẹo hồ lô trên phố Duyên Thành.
Cô đã xem tấm ảnh bịa đặt Cố Trọng rất nhiều lần, cho nên cũng biết rõ tay săn ảnh chụp ở góc nào. Hiện giờ cô đang đứng chéo quán bar không xa, bây giờ vẫn còn sớm, cách thời gian ban đầu Cố Trọng xuất hiện khoảng mười phút.
Hai người đã lên kế hoạch trong hai ngày qua, quyết định để Cố Trọng đi cứu cô gái đó, còn Lâm Thương Từ phụ trách bắt kẻ chụp trộm.
“Chị ơi, cho một cây dâu tây phủ chocolate trắng đi!”
Nghe thấy bên cạnh có giọng nói, cô quay đầu lại nhìn theo bản năng, là một thanh niên đeo kính, mang túi đeo chéo, tóc được tạo dáng bằng keo xịt tóc thành mẫu tóc mà cô thấy lạ, mặc áo sơ mi hoa và quần rộng thùng thình như đi chơi biển.
Cô không để ý nữa, tiện đà quay đầu nhìn về hướng quán bar.
Cô không biết Cố Trọng đi đâu, đối phương không bảo cô đi chung, cũng không nói cho cô biết, hai người tách ra ở đầu phố Duyên Thành.
“Soái ca, mua năm tặng một đó, mua thêm vài cây không?” Bà chủ vừa mới chào khách lúc này mới rảnh tay, phát hiện nhân viên quán mình không đẩy mạnh tiêu thụ, bèn hỏi đôi câu.
“Không được không được, ăn không hết.” Thanh niên xua tay, móc điện thoại ra.
Không ngờ bà chủ lại bĩu môi về phía Lâm Thương Từ, nói: “Một mình ăn không hết thì có thể mời người khác ăn mà!”
Người thanh niên liếc mắt nhìn qua rồi lại cúi đầu, đáp: “Tôi mua một cây cho mình ăn là được, tội gì phải tốn năm tệ mời người khác ăn chứ……”
Bà chủ nghĩ thầm đối phương đúng là quỷ ki bo, quay đầu đón tiếp những vị khách khác.
Người thanh nhiên quét mã thanh toán xong, có một cuộc điện thoại gọi đến
“Alo, anh Tinh……”
Không phải Lâm Thương Từ cố ý muốn nghe điện thoại của cậu ta đâu, nhưng đối phương lớn tiếng quá, lại cách cô rất gần nên đương nhiên là cô nghe thấy.
“Em không thấy người đâu cả…… Đông người như này tìm sao được……”
Không chờ đối phương gọi điện xong, Lâm Thương Từ đã thấy bóng người Cố Trọng. Thật lòng phải nói tư thế đi đứng của Cố Trọng rất dễ nhận ra, không phải đặc biệt yểu điệu lả lướt gì nhưng lại rất có phong vận.
“Thấy rồi, thấy rồi! Em đi đây, cúp đi!” Người thanh niên bên cạnh vội vàng cúp máy, trong miệng còn ngậm que tre.
Lâm Thương Từ phát hiện cậu ta lấy một chiếc máy ảnh từ trong túi xách ra, sau đó lướt qua cô trốn vào một góc khác chụp lén.
Cô cũng không ngăn cậu ta lại, đến lúc Cố Trọng đỡ cô gái uống say đó đi, cậu ta cũng cầm máy ảnh đi theo thì Lâm Thương Từ mới bám đuôi theo sau cậu ta.
Một đường theo đến cửa khách sạn, tên thanh niên này vẫn đang chụp tanh tách, chờ sau khi Cố Trọng vào trong, Lâm Thương Từ mới vỗ vai cậu ta, hỏi: “Chụp đủ chưa?”
“Cái đệt, cô làm bố đây sợ chết khiếp!” Người thanh niên hoàn hồn lại, sau đó mới nhìn kỹ, hóa ra là cô gái vừa rồi đứng ở quầy hàng không được mình mời ăn.
Lâm Thương Từ nhân lúc đối phương chưa phản ứng lại, giật chiếc máy ảnh trong tay cậu ta, nhanh chóng mở rãnh rút thẻ nhớ ra.
“Này cô, cô có bệnh hả”? Đây là đồ của tôi!” Người thanh niên giận dữ hay tay vung lên muốn giành lại thẻ nhớ.
Nhưng Lâm Thương Từ lại ôm ngực, nói: “Xích thêm một bước là tôi hét lên sàm sỡ đó.”
“Cô bị điên à, tôi không quen cô sao cô lại lấy đồ của tôi làm gì?” Mặt người thanh niên nhăn tít lại, cậu chàng không quan tâm đến thẻ nhớ, cậu ta chỉ để bụng ảnh chụp bên trong.
Những tấm ảnh vừa chụp được nếu tìm được người mua chắc chắn sẽ được bộn tiền!
“Tôi biết anh là được.” Lâm Thương Từ nhét thẻ nhớ vào túi quần.
Có vẻ bên phía Cố Trọng đã dàn xếp ổn thỏa, khi cô ra ngoài lập tức thấy có người đang tranh chấp trong góc. Nói chính xác phải là một người đang nổi giận với người kia, người chịu lửa giận thì hoàn toàn thờ ơ, khi thấy cô còn hơi giơ tay lên.
Người thanh niên thấy động tác của Lâm Thương Từ bèn quay đầu nhìn, khi thấy Cố Trọng đi về phía mình suýt chút nữa đã phun một búng máu.
“Mấy người cùng một phe?”
“Là cậu chụp lén tôi muốn tung tin bịa đặt tôi ngủ với fans à?” Cố Trọng không hề thân thiện, cô vẫn đeo khẩu trang nhưng ánh mắt sắc lẹm.
“Bịa đặt gì? Tôi chỉ vô tình chơi quanh đây, tiện tay chụp vài bức ảnh phong cảnh, mấy người không cho phép người khác chụp ảnh hay gì? Chẳng lẽ cứ tôi chụp chắc chắn là chụp mấy người à? Cô là ai, có phải bị bệnh tự luyến hơi nặng rồi không?” Đoán chừng tên này muốn giả ngu giả ngơ.
“Có khi tôi đúng là bị bệnh tự luyến cũng không chừng.” Cố Trọng tháo khẩu trang, chờ đối phương thấy rõ mặt mình mới đeo lên lại, “Không biết Cố Trọng nhưng chắc vẫn biết Nhan Như Ngọc chứ?”
Người thanh niên ngơ ngác, mọi người đều nói phụ nữ ao ước Cố Trọng, còn đàn ông lại ao ước Lâm Sách, nhưng giờ cậu ta thấy ước mơ của đàn ông cũng có thể là Cố Trọng.
Dù sao ước mơ cũng là đẹp nhất.
Cố Trọng cũng không muốn vòng vo với cậu ta: “Ai nói với cậu là hôm nay tôi sẽ đến phố Duyên Thành?”
Người thanh niên ấp úng muốn nói lại thôi, trông rất khôi hài. Cố Trọng bật cười qua lớp khẩu trang, khiến tên này cảm thấy mình bị sỉ nhục.
“Không nói cũng chẳng sao, chúng tôi sẽ báo cảnh sát nói cậu đã theo dõi lại còn chụp lén.” Cố Trọng giả vờ móc điện thoại.
Người thanh niên cất bước muốn chạy, kết quả túi đeo chéo bị kéo lại khiến cậu ta ngã bệt xuống đất.
Lúc này Lâm Thương Từ mới thả tay ra, sau đó lại khoanh tay điềm nhiên như không có việc gì.
Cố Trọng giơ điện thoại chụp một tấm cận mặt người này, nói: “Bây giờ cậu chạy được rồi.”
Thanh niên suy sụp, từ bỏ vùng vẫy, chỉ hỏi: “Hai người muốn làm gì? Không phải là tôi muốn chụp đâu, sếp tôi bảo chụp chẳng lẽ tôi lại không chụp?”
“Thương xót cho phận nô lệ tư bản của cậu, vậy sếp cậu có từng nói sao mình lại biết tôi sẽ đến đây không?” Cố Trọng khom gối ngồi xổm trên mặt đất, một tay đặt trên đầu gối, cực kỳ giống kẻ ác đang thẩm vấn con tin.
Cơ mà trước kia cô quả thực đã từng đóng vai phản diện, cho nên có phong thái như thế cũng là dễ hiểu.
“Anh ta không nói……”
Lâm Thương Từ đột nhiên vươn tay ra, nói: “Đưa tôi mượn máy ảnh.”
Cố Trọng nghiêng đầu, người thanh niên đành phải đưa máy ảnh qua.
Lâm Thương Từ cắm thẻ nhớ vào, sau đó kiểm tra tất cả các ảnh bên trong, không ngờ phát hiện bất ngờ ngoài ý muốn.
Lâm Thương Từ nghiêng màn hình cho Cố Trọng, chỉ thấy đối phương lập tức cau mày: “Mấy hình này mà cậu cũng dám chụp?”
Thanh niên chỉ cảm thấy mình xong đời rồi, thậm chí còn nghiêm trọng hơn việc Cố Trọng dẫn một cô gái lạ vào khách sạn thuê phòng.
“Nếu tôi để lộ tiếng gió anh có những tấm ảnh này thì anh và ông chủ của anh sẽ bị xử tử đó.” Lâm Thương Từ lấy thẻ nhớ ra, trả máy ảnh cho cậu ta.
“Tôi biết rồi, biết rồi! Xem như hôm nay chúng ta không có chuyện gì xảy ra, cô không xuất hiện ở đây mà tôi cũng thấy cô, được không?” Bảo mệnh quan trọng, bảo mệnh quan trọng, bảo mệnh quan trọng, nhấn mạnh ba lần.
“Thương Từ, đưa thẻ nhớ cho tôi.” Cố Trọng vươn tay, Lâm Thương Từ không chút do dự đưa cho cô ấy. Cố Trọng cầm trong tay, nói: “Cô phải vờ như không thấy những tấm ảnh này.”
Lâm Thương Từ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Trong làng giải trí nhìn bên ngoài thì chính trực, phong quang, nhưng cũng đầy rẫy những người có sinh hoạt cá nhân phóng túng. Trong những tấm ảnh vừa rồi có dính líu đến vài đỉnh lưu, tiểu thịt tươi và tiểu hoa đang rất nổi tiếng cùng nhau tụ tập trụy lạc, không biết nên nói tay săn ảnh vừa rồi là may mắn hay bất hạnh nữa, chụp phải những thứ không nên chụp.
*Đỉnh lưu: Chỉ những nghệ sĩ đang có độ nổi tiếng và phủ sóng rất cao, dạng thở thôi cũng lên báo được. Tiểu thịt tươi: Thuật ngữ chỉ các nghệ sĩ nam trẻ có khuôn mặt ưa nhìn mới nổi. Tiểu hoa: Thuật ngữ bắt nguồn từ cuộc bầu chọn “Tứ tiểu hoa đán” do Tuần san Nam Đô tổ chức vào năm 2002, chỉ những nghệ sĩ nữ trẻ có đội nổi tiếng và độ phủ sóng cao. Mọi người có thể tra theo từ khóa “Thuật ngữ cbiz” để biết thêm thông tin.
“Các cô biết hết đúng không?” Lâm Thương Từ đứng dậy, phủi bụi sau quần.
“Biết nhưng sẽ vờ như không biết.” Cố Trọng suy nghĩ, xóa ảnh của mình xong sẽ đưa thẻ nhớ cho Từ Đồ Chi.
Thứ này ít có tác dụng nhưng vứt đi cũng thật đáng tiếc.
“Quả là mệt mỏi khi mấy người phải bày bộ mặt đon đả chào hỏi nhau, rõ ràng đã biết rõ bộ mặt của đối phương.” Nếu đổi lại là Lâm Thương Từ thì cô không làm được.
“Quy tắc đầu tiên trong showbiz là giả vờ.” Vờ như quan hệ tốt, vờ ngu ngốc, vờ như không biết.
Cố Trọng cũng không thấy làm sao cả, cô ấy đã thành quen, nên nếu biết người nào phóng túng, cô sẽ ít tiếp xúc để tránh có ngày bị ảnh hưởng.
Liếc nhìn đồng hồ, cũng đã đến lúc phải về.
Đột nhiên điện thoại Lâm Thương Từ vang lên, thấy người gọi là Đường Nhứ. Cô vừa bắt máy chưa kịp nói gì, giọng nói run rẩy của đối phương đã truyền đến.
“Chị ơi cứu mạng……”
Trừ tiếng kêu run rẩy khóc nức nở của Đường Nhứ, hình như xung quanh còn tiếng va chạm.
“Em đang ở đâu?”
“Nhà vệ sinh công cộng ở quảng trường Tân Dương.”
“Chị đến ngay đây, em ráng chờ!.”
Cố Trọng thấy sắc mặt đối phương bỗng trở nên bối rối, cũng ý thức được đã xảy ra chuyện.
“Đi xe tôi đi.”
Hai người phóng như bay đến chỗ đậu xe, Lâm Thương Từ xin chìa khóa xe nói: “Tôi lái nhanh được, để tôi lái.”
Cố Trọng ném chìa khóa cho cô ấy, nhanh chóng ngồi vào ghế phó lái, rất sợ đối phương bỏ mình chạy thẳng.
Dọc đường không gặp chướng ngại vật, đèn giao thông cũng rất thức thời không để Lâm Thương Từ chờ lâu. Trừ lúc rẽ ra, Lâm Thương Từ không hề nhả ga, chạy một mặt đến quảng trường Tân Dương
Quảng trường Tân Dương là một quảng trường lớn nằm ở khu trung tâm, không có gì cả, dùng cho người dân đi dạo, tập Thái Cực Quyền, khiêu vũ hay dắt chó mèo đi dạo,… Tuy nhiên bên cạnh quảng trường có một quán bar, về cơ bản là một cung đường dạo mát khá lãng mạn, tương đối yên tĩnh.
Lâm Thương Từ không hiểu tại sao lúc này Đường Nhứ lại trốn trong nhà vệ sinh công cộng, cô từ xa đã thấy có một nhóm người tụ tập trước nhà vệ sinh, nhưng nhìn không rõ.
“Cô ở chỗ này chờ cảnh sát.”
Lâm Thương Từ nói xong lập tức chạy qua đó, khi chạy ngang qua thùng rác còn nhặt một cây chổi trong sọt.
Cố Trọng không yên lòng nên cũng chạy theo, lúc chạy còn tiện tay nhặt một viên gạch.
“Này!” Lâm Thương Từ chạy đến nhà vệ sinh công cộng, cô thấy một đám thanh niên đá cửa nhà vệ sinh nữ.
Như một loạt bệnh nhân trốn khỏi bệnh viện tâm thần, tóc tai không khác gì chổi lông gà, ăn mặc còn tạm xem như con người, tên paparazzi vừa rồi còn nghiêm túc hơn, trong đó có cả Kim Chính Hạo.
“Kim Chính Hạo! Sao anh lại lì lợm la liếm quá vậy, có thể cư xử như người yêu cũ bình thường được không?”
Cố Trọng thắng gấp bên cạnh Lâm Thương Từ, cô khẽ hỏi: “Cô quen hả?”
“Bạn trai cũ của Đường Nhứ.”
Cố Trọng gật gật đầu, sau đó lặng lẽ trao đổi viên gạch trong tay với cây chổi của đối phương, nói: “Đưa chổi cho tôi, trước kia tôi từng học qua để đóng phim.”
“Nếu cô không muốn bị lên báo hãy tránh xa một chút,” Lâm Thương Từ nói chuyện rất nhỏ, còn bước sang để che cho Cố Trọng, cô sợ đám cô hồn này nhận ra Cố Trọng.
“Lên thì lên, PR miễn phí không phải chuyện xấu, hơn nữa tôi là gặp chuyện bất bình trượng nghĩa tương trợ.”
– —-
Vậy tính ra Cố Trọng cũng không quá kém nổi tiếng đúng không. Bé nó vẫn tự tin có người nhận ra vai diễn của mình mà, có thể là dạng diễn viên không hot nhưng vai diễn hot.
Cố Trọng: Đúng đấy cưng à