Thính Thần

Chương 28: Trợ lý tạm thời



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lăng

Giải quyết xong chuyện [Liễu Vô Ương] Phòng Giai Nhuế thuận miệng nhắc: “Thế bên phía Từ tổng mọi người nghĩ sao?”

Đường Nhứ mở lời trước: “Tạm thời em chưa nghĩ đến.”

Viết một kịch bản đo ni đóng giày, nói cũng không đơn giản vậy, tất cả đều do các cô bỏ tế bào não viết ra.

“Cố Trọng ấy à, cô thấy cô ấy cũng không phải người thích các vai yêu đương, vậy đầu tiên hãy bỏ thể loại phim lãng mạn ra. Tuy Phòng Giai Nhuế cũng không muốn phán đoán như thế, nhưng nếu nhìn lại những vai diễn mà Cố Trọng từng diễn: nào là thiếu nữ sa đọa, góa phụ tàn độc, hoặc là nữ cường nhân mạnh mẽ theo đuổi sự nghiệp, tăng ni võ công cao cường, cũng có khi là người khác yêu cô ấy đến chết đi sống lại nhưng cô ấy phớt lờ không để tâm, hoặc là quả phụ để tang chồng,…

“Hay là thể loại đô thị công sở?” Đường Nhứ hỏi thử, cũng muốn đẩy cho Phòng Giai Nhuế, đây là thế mạnh của bà.

“Em không thấy mấy năm nay quanh đi quẩn lại cũng chỉ những diễn viên đó đóng kịch bản của cô sao? Cố Trọng còn trẻ, đô thị công sở không hợp thị hiếu giới trẻ.” Phòng Giai Nhuế suy nghĩ, bà nhìn phớt qua Lâm Thương Từ, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Cô nghe nói cô ấy đã nhận [Liễu Vô Ương], nếu đóng ba bộ phim cổ trang liên tiếp thì sự nghiệp diễn xuất của cô ấy rất dễ bị hạn chế, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng xấu đến việc chuyển hình của cô ấy.”

*Chuyển hình: Thuật ngữ trong cbiz chỉ việc một nghệ sĩ nào đó muốn lột xác, thay đổi hình tượng, thoát khỏi lối mòn rập khuôn.

Không có một diễn viên nào muốn nghiệp diễn của mình đóng khung mãi một hình tượng, bà có thể thấy được Cố Trọng muốn được thử đa dạng các nhân vật khác nhau. Vậy nên dù là sát nhân hay quả phụ, cô ấy cũng sẽ không từ chối. Ví dụ một diễn viên diễn vai một nhân vật làm hoàng đế, vì đạo diễn cảm thấy phù hợp nên bộ phim tiếp theo cũng để anh ta đóng vai hoàng đế, sau đó hình ảnh vai hoàng đế của anh ta đã ăn sâu vào trong tiềm thức mọi người. Điều này dẫn đến việc khi muốn tìm một ai đó đóng vai hoàng đế trong bất kỳ bộ phim nào tiếp theo, người đầu tiên được nghĩ đến chắc chắn là anh ta.

Tuy nhiên cũng có một vài sao nhí vừa ra mắt đã đóng những vai mà ai cũng yêu mến, nhưng đến khi lớn lên những diễn viên đó luôn cố gắng để thoát khỏi cái bóng nhân vật ban đầu. Chủ yếu là vì không muốn bị đóng khung bởi một vai diễn nào đó.

Riêng đối với Lâm Sách đây là một chuyện không thể lường trước, công ty quản lý của cô ấy đã mắc một sai lầm mang tính quyết định trong kế hoạch sự nghiệp của cô ấy. Nghĩ rằng “làm đâu chắc đấy” sẽ không gặp bất lợi, nhưng họ không thể ngăn cản người khác tiến về phía trước. Suy cho cùng, ở một mức độ nào thì kiên trì không chịu lùi bước cũng đồng nghĩa với việc chắc chắn sẽ bị người không ngừng tiến về phía trước vượt mặt.

Tuy hiện giờ bọn họ đã nhận thức được vấn đề, nhưng cũng đã quá muộn để khắc phục. Trừ khi có kịch bản trời ban, Lâm Sách mới có cơ hội thoát khỏi hình tượng bạch liên hoa, thay hình đổi dạng.

“Bộ phim tiếp theo phải là ở hiện đại.” Không thể tiếp tục là cổ trang.

“Vậy hiện đại huyền nghi được không? Thêm vào những yếu tố phổ biến những năm gần đây như xuyên không, tái sinh, vô hạn lưu, ngoài ra còn có sảng văn báo thù rất được giới trẻ yêu thích.” Đường Nhứ cũng chẳng ngờ vòng tới vòng lui chuyện kịch bản lại vòng đến tay mình.

Mí mắt Lâm Thương Từ run lên, nói: “Em có thể viết được.”

Không phải có sẵn tư liệu sống rồi sao!

“Sư tỷ, chị muốn viết huyền nghi?” Trong lời nói của Đường Nhứ tràn ngập hoài nghi.

Cô ấy chưa từng phủ nhận năng lực của sư tỷ mình, nhưng sư tỷ cô ấy chưa bao giờ làm biên kịch chính kịch bản thể loại huyền nghi bí ẩn kịch tính, luôn là phụ tá cho cô ấy. Thế nên Đường Nhứ mới hoài nghi, kịch bản huyền nghi mà Lâm Thương Từ viết sẽ bí ẩn kịch tính ở đâu.

“Ừm, em nghĩ mỗi lần chị làm phó biên kịch cho em là phí công à?” Làm sao để xây dựng bầu không khí khẩn trương hồi hộp, tạo điểm nhấn và chừa khoảng trống cho khán giả tự tưởng tượng,… Cô đều có học qua.

“Vậy em chọn thể loại nào?” Phòng Giai Nhuế vô cùng hứng thú chăm chú nhìn Lâm Thương Từ.

Lần đầu tiên viết ít nhiều cũng phải khiến người đời thán phục đúng không?

“Song nữ chủ, vòng lặp thời gian, hồi hộp gay cấn!”

“Khoan!” Đường Nhứ giơ tay, “Tuy là song nữ chủ cũng đang rất hot, nhưng là kịch bản làm riêng cho Cố Trọng mà, sao chị lại viết song nữ chủ?”

Thế rốt cuộc là muốn nâng Cố Trọng hay là muốn nâng một nữ nghệ sĩ khác vẫn chưa biết ai sẽ đóng vai?

“Chủ yếu nữ chính vẫn là Cố Trọng, sau đó thêm một nữ thứ chính, trọng tâm sẽ khai thác cốt truyện từ góc nhìn của Cố Trọng. Nữ chính thứ hai chỉ phụ trợ, lại thêm một nam phản diện nữa là hoàn hảo.” Lâm Thương Từ nhìn thẳng Phòng Giai Nhuế, nói: “Quan hệ hai nữ chính không có thật nhưng lại được che giấu mập mờ, dễ tạo couple mà phải không?”

Khán giả thích suy diễn nhất, đặt biệt là fans couple. Tranh thủ hiện giờ trên thị trường không có quá nhiều bộ phim song nữ chủ, nếu các cô có thể là người tiên phong chiếm lĩnh thị trường, vậy Cố Trọng sẽ là nhóm đầu tiên thu được lợi nhuận. Sau này nếu có người học theo muốn xin húp tý canh, cũng sẽ phải xếp sau Cố Trọng.

“Đệch, hoàn hảo quá chị ơi!” Đường Nhứ tán thưởng thật lòng.

Đương nhiên chính sách xét duyệt sẽ không cho phép phim song nữ chủ công khai lộ liễu, nhưng Lâm Thương Từ đã cân nhắc qua. Cho xuất hiện một vai nam phản diện có tác dụng vượt qua xét duyệt, giấu diếm tình cảm giữa hai nhân vật nữ với nhau, sẽ dễ dàng lừa qua thẩm duyệt.

*Chính sách xét duyệt: Xuất phát từ Ban Truyền hình bên đó, vì một môi trường phim ảnh trong lành sạch đẹp đã ra rất nhiều lệnh cấm khác nhau, như: Cấm phim đam mỹ, cấm xuyên không, cấm trùng sinh, cấm cung đấu,…

Dù sao việc các cô gái ôm ấp thân mật là chuyện rất bình thường.

“Chậc, thanh niên giới trẻ thấy hay là được.” Phòng Giai Nhuế không phản đối, “Vậy em định viết cho cô ấy làm nghề gì chưa?”

“Diễn viên như thực tế.” Lâm Thương Từ viết một dòng vào sổ tay.

“Ngoài ra còn có cho thêm phần tính cách là một người vô cùng có dã tâm.” Bất kỳ bộ phim truyền hình nào nói về giới giải trí, ngoại trừ yêu đương tình ái, còn lại cũng chỉ là âm mưu lục đục một mất một còn.

Một nữ minh tinh gặp phải vòng lặp thời gian, ngoài ra còn có queerbaiting và cả huyền nghi. Chỉ sợ tựa phim này vừa ra mắt, người hâm mộ sẽ phấn khích sôi sục trước khi khởi quay.

*Queerbaiting: một phương thức tiếp thị sử dụng nội dung có liên quan đến cộng đồng LGBTQ+ để lôi kéo người xem. Từ này được kết hợp giữa Queer (Người nằm ngoài hệ nhị nguyên) và Bait (Mồi câu) (Theo Vietcetera).

“Nhưng em gặp khó ở một chỗ……” Nghĩ kỹ hết rồi, nhưng có một điều hơi khó.

“Đường Nhứ rất am hiểu, để con bé giúp em.” Phòng Giai Nhuế nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Đường Nhứ, vừa rồi cô nàng này còn từ chối không chịu nhận, bây giờ lại nóng lòng muốn cùng nhau sáng tác.

“Không, em muốn biết cuộc sống của một nữ minh tinh là như thế nào.” Lâm Thương Từ khổ não.

Cô chỉ là biên kịch, không hiểu rõ về sinh hoạt của các sao nữ, nên nếu muốn viết nội dung sát với thực tế thì phải quan sát và còn phải quan sát kỹ. Tuy nhiên, cô đồng thời còn là một người sợ giao tiếp xã hội, nếu hấp tấp nói “Tôi muốn quan sát cô và viết cô vào kịch bản” thì điều này rất biến thái.

“Thế này đi, cô sẽ nói chuyện với Từ Đồ Chi, em trước hết hãy viết một phần đại cương cho cô, cô cũng sẽ bàn bạc với cô ấy xem phương án này có khả thi hay không.”

Nguyên nhân là vì hội tụ đủ yếu tố nên Từ Đồ Chi cũng cần cân nhắc có nên mạo hiểm rủi ro không. Môi trường xung quanh thay đổi nhanh chóng, hiện tại hiệu quả nhưng chưa chắc đại biểu tương lai cũng vậy. Từ Đồ Chi phán đoán xem xét chính sách trong ba bốn năm tới, và cũng cần suy xét có nên hoàn thiện kịch bản song nữ chủ vô hạn tuần hoàn kịch tính này không.

Lâm Thương Từ nhanh chóng gửi bản phác thảo, sau đó cô bắt đầu viết [Liễu Vô Ương]. Tác giả cũng được mời tham gia quá trình viết kịch bản, tuy bản thân Ngải Tham không có kinh nghiệm nhưng cô ấy phụ trách giám sát và đưa ra đề xuất. Cho nên cô cần phải cho tác giả biết bản thân sẽ cải biên đến mức độ nào, sau đó xem tác giả có muốn loại bỏ hay giữ lại một số tình tiết cốt truyện không.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, gần hai tiếng sau Phòng Giai Nhuế mới gọi Lâm Thương Từ vào văn phòng bà.

“Từ Đồ Chi cảm thấy ý tưởng này không tệ có thể thử một lần, cô ấy cũng hỏi Cố Trọng, Cố Trọng đồng ý để em làm trợ lý tạm thời cho cô ấy, sau đó người đại diện của Cố Trọng là Diệp Tây Nhã sẽ gửi một bản lịch trình tháng sau cho em. Bắt đầu từ ngày mai, khi nào em rảnh hãy đi theo cô ấy, nhớ là có đi hay không cũng phải báo trước cho cô ấy một tiếng.”

Lâm Thương Từ đồng ý.

Nghĩ đến vẫn có phần lo lắng, tuy là tự mình yêu cầu nhưng trước kia khi cô làm phó biên kịch cho Đường Nhứ và Phòng Giai Nhuế, khi quay phim không cần phải xuất hiện, cho nên cô thật ra cũng không tiếp xúc nhiều với các nghệ sĩ. Bây giờ phải đi theo Cố Trọng khắp nơi, luôn cảm thấy vừa hưng phấn lại có chút thấp thỏm.

Cố Trọng nhìn chằm chằm ba chữ Lâm Thương Từ trên điện thoại, cô cười ngây ngô khó hiểu một lúc lâu, sau đó ghi chú thành “Trợ lý tạm thời Lâm Thương Từ”.

“Sếp Tổng qua đây nào.” Vẫy tay gọi Sếp Tổng trên khung leo, Sếp Tổng duỗi người nhảy xuống.

“Sếp này, tao để biên kịch Lâm hốt phân cho mày được không?” Cố Trọng nói xong lại tự mình bật cười.

Sếp Tổng lộ vẻ mặt như gặp ma, nhảy vội ra xa.

“Mày không thích sao? Là biên kịch Lâm đó! Tác giả tạo ra Nhan Như Ngọc đó!” Cố Trọng tỏ ra khó hiểu nhìn Sếp Tổng, thấy nó thật sự không có hứng thú đành phải nói: “Mày không hiếm lạ nhưng tao thấy hiếm lạ là được.”

Ngay sau đó Sếp Tổng lộ ra biểu cảm khó hiểu, như thể đang hỏi: “Thế chị muốn để Lâm Thương Từ hốt phân cho mình à?”

“Uổng công mỗi ngày đúng giờ mở [Phong hoa] cho mày xem, mày không hề hiểu mị lực của Nhan Như Ngọc chút nào cả!”

11 giờ sáng hôm sau, Cố Trọng đúng giờ bước vào cổng lớn Truyền Thông Phiếm Hành, tòa nhà văn phòng của Phiếm Hành có tổng cộng mười lăm tầng, năm tầng trên chủ yếu là khu vực làm việc, năm tầng dưới là các phòng luyện tập, phòng giải trí, phòng gym, phòng tập nhảy, phòng thu âm, có cả quán cà phê. Trong công ty ngoại trừ Cố Trọng còn có những nghệ sĩ khác, thực tập sinh diễn viên và ca sĩ đều có.

Lúc này một nhóm nam thanh nữ tú thanh xuân ngời ngời gật đầu chào cô: “Chào chị Cố!”

“Chào mọi người nha, hôm nay luyện tập sao rồi?” Cố Trọng xem họ như em trai em gái, đều là những mầm non còn đang học hỏi.

“Dạ bây giờ bọn em ra ngoài ăn cơm, lát nữa sẽ về học thanh nhạc.” Một cô gái trong nhóm trả lời.

Cô bé rất xinh đẹp, dù sao các thực tập sinh trừ một vài người thì còn lại chỉ có thể đi theo phái thực lực, không có ai là không xinh cả. Phải nói là mắt nhìn của Từ Đồ Chi rất tốt, và người tìm kiếm tài năng mà cô ấy có được còn có ánh mắt tốt hơn.

“Nhớ là đừng ăn cay quá, bằng không lát nữa hát như vịt kêu thì thầy Chiêm sẽ mắng mấy đứa đó.” Cố Trọng vui đùa, hai nhóm người vừa đi vừa nói chuyện, sau đó tách ra.

Văn phòng của Từ Đồ Chi nằm ở tầng cao nhất, văn phòng cô ấy có một cửa sổ sát đất bao góc 180 độ có thể quan sát thành phố Nam Minh. Khi cô ấy làm việc thỉnh thoảng sẽ xoay ghế nhìn ra khung cảnh bên ngoài để thư giãn, nhâm nhi cà phê.

Khi vào thang máy, một đồng nghiệp bên nhóm số liệu cũng bước vào, Cố Trọng không thân thuộc với cô ấy lắm.

Trên thực tế, cô cũng không quen biết nhiều nhân viên bình thường trong công ty, quan hệ cũng chỉ là nếu đối phương gọi cô thì cô sẽ mỉm cười gật đầu. Nghệ sĩ có vòng của nghệ sĩ, nhân viên có vòng của nhân viên, vậy nên dù ở trong một công ty nhưng vì không tiếp xúc trực tiếp nên họ cũng phân tách rất rõ, trừ bỏ những người cuồng giao tiếp.

Đích đến của hai người là cùng tầng, cũng cùng một văn phòng.

Cố Trọng nhìn phớt qua thẻ tên trước ngực cô ấy, trên đó ghi Lý Tri Mính, là tổ trưởng tổ số liệu.

Cửa văn phòng Từ Đồ Chi không khóa, bất cứ ai cũng có thể gõ cửa vào, trừ khi là có khách hoặc cuộc họp quan trọng thì cánh cửa đó mới có tác dụng. Bên cạnh cửa là phòng làm việc của thư ký. Thư ký là một cô gái tên Vạn Thanh, vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu. Cô ấy vốn đang làm bên bộ phận nhân sự, nhưng vì người thư ký trước nghỉ sinh nên tạm thời rút cô ấy từ phòng nhân sự qua để thay thế.

Vạn Thanh quá quen với việc Cố Trọng đến, Lý Tri Mính nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Thế giờ vào luôn hả?”

Cửa không đóng, nhưng trước khi mọi người vào đều sẽ hỏi qua thư ký.

Vạn Thanh hơi ngẩng đầu, khuôn mặt không có quá nhiều cảm xúc, giọng điệu không nhanh không chậm: “Cô ấy đang đợi.”

Thế là Lý Tri Mính thay Cố Trọng gõ cửa, hai người cùng nhau đi vào, nhìn thấy Từ Đồ Chi đang ngồi trước máy tính, trên mắt đang đeo một cặp kính gọng vàng.

Đôi mắt kia vừa thấy hai người đi vào, bèn tháo kính, Từ Đồ Chi bóp ấn đường, nói: “Ngồi xuống đi.”

“Đây là số liệu tổng thể của Cố Trọng trong một tháng qua mà chị nói em tổng hợp, tính đến 12 giờ trưa hôm qua.” Lý Tri Mính đưa tập tài liệu mà mình ôm từ đầu buổi đến giờ.

Từ Đồ Chi nhận lấy tập tài liệu cẩn thật lật xem, trong khoảng thời gian đó không ai lên tiếng, chỉ có Từ Đồ Chi thỉnh thoảng khịt mũi, không biết là hài lòng hay không hài lòng.

Cố Trọng nghĩ bụng chắc hẳn là vừa lòng, nhiệt độ của Nhan Như Ngọc cao như vậy mà còn không hài lòng vậy cô cũng không biết nói gì hơn.

“Nhìn chung, trong tháng thứ hai phát sóng [Phong hoa] nhiệt độ của Nhan Như Ngọc liên tục tăng trưởng, nhưng hai tuần gần đây có xu hướng chững lại. Sau khi tin đồn bịa đặt được lan truyền vào ngày hôm qua, số liệu ngược lại có phần tăng lên và còn tăng trưởng rất mạnh, bây giờ vẫn đang tiếp tục tăng.”

Cố Trọng không khỏi bật cười, Lý Tri Mính cũng quay đầu đi chỗ khác mím môi cười. Từ Đồ Chi cũng muốn cười nhưng nhịn, cô ấy đẩy tập tài liệu đến trước mặt Cố Trọng nói: “Nhất em rồi, nửa đêm lại cầm gậy xem mình như khỉ muốn hành hiệp trượng nghĩa à?”

“Chị từng thấy con khỉ nào đẹp như này chưa?”

Lý Tri Mính gần như không nhịn nổi, bả vai cô ấy run lên dữ dội.

“Tổ trưởng Lý, nếu nhịn cười đến chết là không được tính là tai nạn lao động đâu, sẽ không được bồi thường.” Từ Đồ Chi cũng cố ý chọc ghẹo cô ấy.

“Em nghĩ nếu cười trước mặt người trong cuộc sẽ rất bất lịch sự.” Biểu cảm trên mặt Lý Tri Mính rất phong phú, đặc biệt hài hước.

“Cô cười không sao cả, dù sao tôi cũng đang cười, sếp Từ cũng đang cười đấy thôi.”

“Không còn việc gì vậy em xin phép ra ngoài trước.” Lý Tri Mính đào tẩu, có đánh chết cô ấy cũng không muốn Cố Trọng cười trước mặt mình.

Sau khi thấy bóng người rời đi, Cố Trọng chỉ chỉ cửa văn phòng, Từ Đồ Chi với tay lấy remote ấn nút. Chờ khi cửa được đóng lại hoàn toàn, Cố Trọng mới lấy thẻ nhớ lấy được của tay săn ảnh, đặt trên bàn trước mặt Từ Đồ Chi.

“Thứ này em nghĩ cũng chỉ có thể giao cho chị xử lý.”

– —-

Sếp Tổng: Con sen của trẫm dạo này lạ quá, cứ ôm trẫm cười ngu hoài, còn ngân nga gì mà trợ lý tạm thời, miêu thể bất an quá


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.