*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lăng
Hai người ngồi trên giường của mình đối diện với nhau, Lâm Thương Từ đã tắm rửa xong, tóc cũng đã sấy khô, nhưng đột nhiên Cố Trọng lại muốn oán trách vì sao đối phương lai tắm rửa quá nhanh, cô còn chưa suy nghĩ từ ngữ xong mà!
Do dự hồi lâu, rốt cuộc Cố Trọng mới mở lời: “Về Kỳ Thất……”
Thậm chí còn chưa kịp nói hết câu, cô đã bắt đầu quan sát sắc mặt Lâm Thương Từ.
Lâm Thương Từ cúi đầu, nhìn nếp gấp trên ga trải giường, không ngờ Cố Trọng sẽ mở miệng trước, như thế cũng tốt, dù sao sớm hay muộn cũng phải nói.
“Theo ý của tôi là không cứu.” Lâm Thương Từ nói rất chắc chắn, nhưng cô ấy cũng muốn nghe lời phản bác của Cố Trọng.
“Vậy thì không cứu.” Cố Trọng liếm đôi môi hơi khô.
Cô cũng tự hỏi bản thân, nếu mạng sống của Kỳ Thất liên quan đến Diệp Tây Nhã và Từ Đồ Chi, liệu cô có sẵn lòng cứu cô ấy nếu buộc phải chọn một trong hai không? Câu trả lời của cô là không.
Cho nên cô hiểu suy nghĩ của Lâm Thương Từ, cũng tôn trọng quyết định của cô ấy.
“Nhưng cũng không chắc chắn hoàn toàn.” Lâm Thương Từ bất ngờ nói thêm.
Cố Trọng hoảng hốt, phát ra tiếng: “Hả?”
“Nếu không cẩn thận nghiệm chứng thì không thể chứng minh việc Kỳ Thất chết là mẹ tôi sẽ sống. Đó là lần đầu tiên của tôi, nhưng tôi cũng không muốn có lần tiếp theo.”
Cô không có cách nào liên tục để mẹ mình chết để xác minh những vấn đề này, cũng như cô không muốn kết quả đi ngược lại với lý tưởng của mình, lựa chọn dùng cái chết để hai người lại quay trở lại ngày 24 tháng 7.
Cô biết lần trước mình tự sát không thành công, là Cố Trọng giúp cô quay lại, cho nên cô mới gấp rút muốn nhìn thấy cô ấy.
“Cố Trọng, chúng ta vẫn có thể nỗ lực làm một số chuyện trước khi cô ấy quyên sinh, nhưng vào ngày 22 tôi sẽ không can thiệp vào lựa chọn của cô ấy.”
Cô vẫn giữ lại đường lui, nói là “Tôi” mà không là là “Chúng ta”.
Nếu Kỳ Thất cuối cùng vẫn lựa chọn cái chết, thì dù lúc này có cứu được nhưng lần sau cô ấy vẫn sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.
Cố Trọng hiểu ý của cô, cô ấy nhếch môi rồi nằm xuống: “Ngủ đi.”
Lâm Thương Từ nhìn cô ấy bọc toàn thân kín mít bằng chăn bông, chỉ lộ mỗi cái đầu ra nhìn cô. Cô đưa tay tắt đèn ngủ, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, chỉ còn ánh sáng phát ra từ phòng tắm, nhưng Lâm Thương Từ vẫn có thể nhìn thấy mặt Cố Trọng.
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
*****
Ngày chụp ảnh đầu tiên, cả đoàn đến trang trại nuôi ngựa trước, chủ trang trại đã được thông báo là chính quyền sẽ cử người đến, nên để cho bọn họ một khoảng sân riêng để quay chụp. Lâm Thương Từ đứng bên cạnh nhìn thấy Cố Trọng cưỡi ngựa chạy quanh trường đua theo yêu cầu của Quý Trình, cô ấy còn xuống ngựa dắt nó đi, có một nhân viên khác sẽ điều khiển flycam chụp từ trên xuống. Chiếc flycam như ruồi bọ vo ve quanh Cố Trọng khi cô ấy đang cưỡi ngựa.
Quý Trình liên tục chỉ đạo thông qua hình ảnh trên màn hình, Lâm Thương Từ phát hiện anh ta mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế với sự hoàn hảo, ngay cả khi góc độ của một sợi tóc không đúng, anh ta cũng có thể yêu cầu làm lại.
Cuối cùng cũng kết thúc, Quý Trình và những người khác còn đang thảo luận trước máy tính, một vài nhân viên công tác đã bắt đầu thu dọn thiết bị chuẩn bị di chuyển địa điểm.
Cố Trọng cưỡi ngựa đến trước mặt Lâm Thương Từ, hỏi: “Cô muốn cưỡi ngựa thử không?”
Lâm Thương Từ lắc đầu, nói: “Tôi không biết cưỡi.”
“Vậy chúng ta cùng cưỡi nhé.” Cố Trọng vừa nói vừa xuống ngựa gọn gàng, cởi mũ bảo hiểm của mình đội lên đầu Lâm Thương Từ
Đã đội mũ bảo hiểm rồi, nếu không cưỡi ngựa một lần thì cũng hơi có lỗi với bản thân quá, vậy nên Lâm Thương Từ đã lên ngựa dưới sự giúp đỡ của Cố Trọng, sau đó Cố Trọng cũng leo lên.
“Cô muốn phi nước kiệu hay nước đại?” Cố Trọng dùng bắp chân kẹp bụng ngựa, chú ngựa bắt đầu chậm rãi bước đi.
“Muốn thử hết.” Lâm Thương Từ có hơi căng thẳng khi cầm cương ngựa, trong lòng thầm nghĩ chắc hai người các cô sẽ không ngã xuống đâu đúng không!
Cố Trọng nghe xong cười một tiếng, nói: “Tham quá nha.”
Sau đó cô dùng lực thúc vào bụng ngựa, chú ngựa bắt đầu tăng tốc, chạy được vài vòng Lâm Thương Từ cảm thấy mình có hơi choáng váng, như thể không có chút ký ức nào chuyện cưỡi ngựa vừa rồi.
Thấy đối phương hơi ngây dại, Cố Trọng lo lắng đưa tay huơ huơ trước mặt cô ấy, còn nghiêng người nhìn mặt đối phương.
“Cô ổn chứ?”
“Khá tốt.” Lâm Thương Từ gật đầu, rồi nói mình muốn xuống.
Sau đó bọn họ ra vườn hoa quay chụp, đồng thời còn đến một làng bản dân tộc thiểu số trên ngọn núi gần đó ăn cơm, thậm chí cả món dê nướng nguyên con trên lửa hồng cũng không được Quý Trình buông tha, chụp lại vài tấm.
Cả một ngày dài, địa điểm quay chụp không nhiều nhưng lại tốn rất nhiều thời gian, có một nửa phải quy về chứng theo đuổi hoàn hảo của Quý Trình.
Đến tối quay về khách sạn, khi Lâm Thương Từ tắm thì thấy hai bên đùi trong của mình có vết bầm tím, lúc nhấn vào có hơi đau, có lẽ là do lúc cưỡi ngựa gây ra. Chú ngựa kia chạy rất nhanh, ngay cả ký ức của cô cũng bị xóa sạch.
Khi cô vừa bước ra ngoài đã thấy Cố Trọng cầm chai rượu thuốc trên tay, nói với cô: “Cô thay quần đùi được không?”
“Sao cô biết?” Không phải là cô ấy nhìn lén mình đấy chứ!
“Hôm nay cô đi đứng rất lạ, tôi nhìn ra được.” Cố Trọng đã sớm đoán được, từ lúc Lâm Thương Từ xuống ngựa thì hai chân không thể khép lại được.
Lâm Thương Từ xoa tóc nói: “Không cần xoa bóp đâu, dù sao nó cũng tự lành được, hơn nữa không nhìn thấy mà.”
Lâm Thương Từ đi ra ngoài không mặc quần đùi, cho nên cũng không sao cả, với lại cô xấu hổ khi nhờ Cố Trọng xoa bóp vị trí đó.
“Được rồi. Thế cô xoa giúp tôi nhé!”
Cố Trọng cố ý thay quần đùi, hai bên đùi trong cũng bầm tím giống hệt Lâm Thương Từ. Lâm Thương Từ vừa nhìn thấy đã hỏi: “Khi cô quay [Phong hoa], mỗi lần đóng cảnh cưỡi ngựa cũng như thế này sao?”
Cố Trọng gật đầu, tách chân ra, Lâm Thương Từ nhìn vị trí vết bầm, đùi trong và bắp chân đều có, cô ấy cưỡi ngựa lâu hơn cô nên các vết bầm cũng nặng hơn cô chút.
“Khi đóng phim nếu Diệp Tây Nhã có mặt vậy tôi sẽ nhờ chị ấy xoa giúp.”
Lâm Thương Từ nghĩ rằng sau này phải viết ít cảnh cưỡi ngựa lại, thay vào đó sẽ sử dụng những cách xuất hiện ấn tượng khác.
Cô đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay, xoa cho nóng rồi bôi lên chỗ bị bầm của Cố Trọng, hai ngón cái dùng lực bóp nhẹ. Cố Trọng khẽ rên: “Shh…..” Nhưng không bảo Lâm Thương Từ nhẹ tay lại.
Cố Trọng trực tiếp nằm xuống chơi điện thoại, nhưng chỉ chốc lát cũng không chơi điện thoại được, đau quá! Lâm Thương Từ ra tay thật vô tình!
“Bị cô xoa như thế khiến tôi cũng muốn xoa lại cho cô lắm.” Cố Trọng cắn răng, cô ấy muốn trả thù, mặc dù là tự cô ấy yêu cầu.
Dựa trên kinh nghiệm quá khứ của Cố Trọng, những vết bầm này rất khó tan, cô ấy lo là nếu lần này lại quay dưới nước cho tạp chí Húc Quang, thì có khi vết bầm chưa kịp tan.
“Tôi đâu có để cô xoa, tôi có kiên nhẫn chờ nó tự hết.” Lâm Thương Từ bóp nặng hơn.
Nhưng khi thấy Cố Trọng nhắm mắt cau mày, cô lại thức thời nhẹ tay hơn.
Bởi vì quá trình xoa bóp tẻ nhạt nên Lâm Thương Từ mở miệng hỏi: “Ngày 8 vẫn đến Duyên Thành sao?”
“Ừm.” Cố Trọng khẽ đáp, một lúc lâu mới nói tiếp: “Chắc chắn dì Lâm sẽ chờ tôi.”
Có thể do bầu không khí thích hợp nên Cố Trọng mới kể một ít chuyện về dì Lâm.
Khi Cố Trọng mới ra mắt, Phiếm Hành vẫn chưa có quy mô như bây giờ và sự nghiệp của Từ Đồ Chi cũng mới bắt đầu không lâu, khi đó cô vào Phiếm Hành cũng vì không cần phải trả nhiều tiền bồi thường thiệt hại nếu chấm dứt hợp đồng. Ngày ấy chưa có Diệp Tây Nhã, trợ lý được xếp cho cô là một cô gái tên Dương Oản, cô ấy vừa mới tốt nghiệp đại học, mới gia nhập Truyền thông Phiếm Hành, vẫn còn chưa hết thời gian thử việc.
Dương Oản xuất thân từ một gia đình đơn thân, mẹ cô ấy, dì Lâm mở một quán mì nhỏ trên phố Duyên Thành.
Dương Oản gặp chuyện khi chỉ vừa mới trở thành nhân viên chính thức, lúc đó Cố Trọng nhận được một vai diễn, vào vai một cô gái con nông dân, vào trời mùa đông phải xuống nước để quay cảnh chết đuối. Lúc đó Cố Trọng rất quật cường, không nói lời nào lập tức nhảy vào hồ, nhảy tới nhảy lui vài lần cho đến khi môi tái đi vì lạnh, thì đạo diễn mới hài lòng.
Nửa đêm Cố Trọng sốt cao, mê sảng, vì đoàn phim ở vùng nông thôn nên tín hiệu không tốt lắm. Dương Oản gõ cửa phòng một số nhân viên nhưng không ai trả lời, dù có mở cửa cũng rất chiếu lệ, nói là chờ đến sáng là đi bệnh viện được rồi. Tuy Cố Trọng bị sốt nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa, Dương Oản không còn cách nào để cầu cứu, nên đã mượn một chiếc xe đạp từ dân làng đạp lên thị trấn gọi điện Từ Đồ Chi nhờ giúp đỡ. Tuy nhiên, khi cô ấy đạp xe quay về lại bị người khác tông trúng, kẻ gây chuyện bỏ trốn, cô ấy nằm ở đó không gượng dậy nổi. Dương Oản nằm ở đó suốt cả đêm đông, cuối cùng chết vì rét.
Thế nên khi cô nghe thấy Lâm Thương Từ cũng nằm co ro bên đường vào mùa đông chờ người đến cứu, cô lập tức nghĩ đến Dương Oản.
“Khi đó chúng tôi ở thành phố Kinh Đồng, mùa đông ở đó thật sự rất lạnh, âm mười mấy độ……” Cố Trọng nhìn trần nhà, giọng điệu trầm thấp như đang tâm sự.
“8 tháng 8 là sinh nhật Dương Oản, cho nên năm nào đến ngày này tôi cũng đều sẽ đến thăm dì Lâm, tôi sợ bà ấy nghĩ tôi đã quên mất Oản Oản, và tôi cũng sợ mình thật sự đã quên em ấy.”
Vì vậy, cứ vào ngày này cô lại đưa Dương Oản đang dần mờ nhạt ra khỏi trí nhớ của mình, vẽ lại hình dáng cô ấy một lần nữa.
Cô luôn cảm thấy có lỗi, cô thà rằng dì Lâm oán trách cô còn hơn là hiểu cô, nếu không do cô biểu hiện không tốt, không phải do cô phát sốt thì có lẽ Dương Oản vẫn còn sống.
Sau khi bước vào vòng tuần hoàn, cô cũng từng nghĩ vì sao không quay lại mười năm trước? Nếu quay lại mười năm trước, cô đã có thể cứu cô ấy.
“Hiện giờ lại có thêm một người nhớ đến Dương Oản rồi, nếu cô quên, tôi sẽ nhắc cô nhớ.” Lâm Thương Tử xoa vết bầm tím thêm vài lần, rồi thả tay ra.
“Cảm ơn.” Cảm ơn theo mọi định nghĩa của từ này.
Lâm Thương Từ kéo chăn cho Cố Trọng, cô thấy trong mắt đối phương có chút ươn ướt, vì thế cô đứng dậy, cầm điện thoại rồi nói: “Tôi ra ngoài một lát, cô ngủ trước đi.”
Chuyện đã qua được mười năm, cô không thể đồng cảm như thể mình cũng bị, vậy nên cô sẽ không an ủi cô ấy. Điều cô có thể làm chỉ là cung cấp một không gian để cô ấy trút bỏ cảm xúc.
Cô khép hờ cửa chỉ để lại một khe nhỏ, sau đó dựa vào tường lướt điện thoại, trong phòng loáng thoáng có tiếng nức nở.
Trước đây Lâm Thương Từ không hiểu vì sao Cố Trọng nhất định phải đến phố Duyên Thành vào ngày đó, lần duy nhất cô ấy tin tưởng cô là khi đổi ngày khác đến thăm mẹ Dương Oản, khi ấy tâm trạng cô ấy thế nào? Sau khi cô ấy biết chuyện Trương Đông Húc, có phải có cảm giác bị lừa dối, rất thất vọng về mình không? Lần đó thậm chí cô ấy còn mời mình ăn tối vào ngày 27.
Trong số rất nhiều lần tuần hoàn, duy chỉ có lần đó là cô có ấn tượng khắc sâu.
Dù đã trôi qua thật lâu, nhưng thời gian vẫn biến ký ức thành một nồi cháo đặc. Nhìn bên ngoài có vẻ là ngon đấy, nhưng những điều không tốt đều đọng lại dưới đáy, để rồi mỗi khi nhìn vào nồi cháo này, bạn chỉ nhớ đến phần đáy cháy đen của nó.
*Dành cho bạn nào không hiểu hoặc ít nấu ăn thì khi nấu cháo nên thường xuyên khuấy đều, do rất dễ sít nồi cháy cháo, cháo càng đặc càng dễ cháy.
– —-
Cố Trọng: Thấy mình ghê không hả bạn, muốn gợi cảm có gợi cảm muốn ngầu có ngầu
Lâm Thương Từ: Thế em là stop hay boss
Cố Trọng: Là sbop!
Lâm Thương Từ: 👎