Editor: Lăng
Sau cùng, Lâm Thương Từ không phải là người duy nhất không nhịn được, Cố Trọng vừa bước vào nhà đã ép cô vào cửa. Sau đó không biết vì lý do gì mà hai người lại biểu diễn một “chương trình thực tế” ngay trên sàn phòng khách cho Sếp Tổng xem. Sếp Tổng nằm trên sofa khoanh chân xem hết toàn bộ chương trình “sống động” này.
Lâm Thương Từ từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Cố Trọng đang nằm trên sô pha xem điện thoại di động.
“Em xem Weibo rồi đúng không?”
Lâm Thượng Từ còn chưa ngồi xuống, Cố Trọng đã nhích chân nhường chỗ cho cô, từ lúc quay quảng cáo xong cô vẫn cố gắng không nhìn điện thoại xem rốt cuộc đã có chuyện gì.
Sợ rằng không có chút bọt sóng nào, sợ là phí công vô ích.
“Hắn bác bỏ tin đồn rồi.” Công ty quản lý của Nhẫm Lễ đã thay y đăng thư luật sư lên, nói là đã báo cảnh sát và sẽ truy cứu người tung tin đồn và người đăng video.
Lâm Thương Từ nhìn laptop của mình, mặc dù địa chỉ IP có thể được tìm thấy ở Vân Lân, nhưng nếu kiểm tra chi tiết, bọn chúng sẽ sớm loại trừ từng máy tính một trong trụ sở Vân Lân. Bọn chúng cũng sẽ biết được từ miệng những người khác là hôm đó Cố Trọng đã đến để quay quảng cáo, và trợ lý của cô ấy có mang balo theo, trong balo có thể có laptop. Mà trên laptop có quá nhiều dấu vết chứng tỏ cô là người đăng video.
Nó giống với việc nhổ khoai lang vậy, rút từng dây một, nhổ tận gốc.
Lâm Thương Từ không nói cho Cố Trọng biết chuyện giữa cô và Kỳ Thất. Nếu Kỳ Thất bỏ trốn thành công, thì Nhậm Lễ sẽ không điều tra ra hai cô. Nếu không trốn được, các cô cùng đành chết rồi quay lại lần nữa.
Nhưng vẫn còn một cách khác.
“Cố Trọng……”
“Ơi?”
Lâm Thương Từ nhìn sườn mặt Cố Trọng, đột nhiên cô biết Cố Trọng sẽ không đồng ý cách làm này, nhưng ngoài cách đó ra, không còn cách nào khác.
“Nếu Nhậm Lễ tìm đến cửa, chị sẽ nói với hắn để hắn tha cho em, đổi lại chị sẽ đưa thẻ nhớ cho hắn.”
Cố Trọng quả quyết từ chối: “Em không đồng ý.”
Lâm Thương Từ mím môi, không nói nữa.
Cố Trọng sầm mặt, thật ra có chuyện cô ấy đã muốn nói với Lâm Thương Từ từ lâu, nhưng sau đó xảy ra rất nhiều chuyện nên cô ấy không nhớ đến việc nói chuyện này.
“Thương Từ, có phải Từ cảm thấy lẽ ra Kỳ Thất không nên giao chiếc thẻ nhớ cho em không?”
Lâm Thương Từ không lắc đầu hoặc gật đầu, chỉ nhìn vào mắt Cố Trọng. Cô dùng ánh mắt nói cho cô ấy biết, đáp án là có.
Cố Trọng thở dài, cô nghiêm mặt, hy vọng Lâm Thương Từ có thể xác định thủ phạm là ai. “Thương Từ, cô ấy không sai. Cô ấy không hại chết em, kẻ giết em là Nhậm Lễ chứ không phải Kỳ Thất.”
“Nhưng nếu không phải do cô ấy kéo em vào, vậy hiện giờ chúng ta đã không phải trải qua những điều khủng khiếp này.”
“Vậy chúng ta đã không thể gặp nhau.”
Lâm Thương Từ vô thức muốn bác bỏ điều gì đó, nhưng cuối cùng cô phát hiện rằng mình không thể bác bỏ điều này.
Lâm Thương Từ trầm mặc hồi lâu, Cố Trọng vốn nghĩ cô sẽ suy nghĩ cẩn thận, thế mà cuối cùng chỉ nghe thấy cô nói: “Nếu em có thể sống tốt thì chúng ta có gặp nhau hay không cũng không sao cả.”
“Thương Từ, nếu chúng ta không quen nhau, sao Từ lại muốn em sống tốt.”
“Có.” Lâm Thương Từ không hề nhìn cô ấy, “Chị hy vọng mỗi một người tốt trên thế giới đều sẽ sống tốt.”
“Thế em sẽ trở thành một trong những người tốt chứ không phải người đặc biệt nhất trong lòng Từ.” Cô ấy muốn là người đặc biệt nhất trong lòng Lâm Thương Từ, chứ không phải một người tốt bình thường.
“Không sao cả……”
“Từ đã nói hai lần.” Sắc mặt Cố Trọng tối sầm, không cười.
Lâm Thương Từ sửng sốt, không hiểu được, Cố Trọng lặp lại cho nghe: “Từ đã nói hai lần “Không sao cả””.
“Thương Từ, Từ nghĩ thế nào về mối quan hệ giữa chúng ta?”
Lâm Thương Từ nín thinh, không biết trả lời vấn đề này thế nào, nhưng Cố Trọng cũng không cho cô thêm thời gian suy nghĩ. Cô ấy nói thêm: “Nếu em không khác gì những người khác, vậy tại sao Từ lại thích em? Lại muốn ở bên em?
“Trước khi Từ tìm ra cách trả lời em, Từ đừng xuất hiện trước mặt em.” Cố Trọng không trách cứ, cô ấy chỉ nói lời này với giọng điệu rất bình thường,
Cô ấy đứng dậy đi về phía phòng ngủ, Lâm Thương Từ nghe thấy tiếng cô khóa cửa.
*****
Cố Trọng dựa lưng vào cửa, thở dài. Sau đó cô hít một hơi thật sâu, nhìn màn hình điện thoại, hôm nay là ngày 10 tháng 8.
Hành động vạch trần của hai người có thể nói là đã thất bại, sự hỗn loạn trên mạng đã trở lại bình thường sau khi Nhậm Lễ ra tay. Nhậm Lễ đúng là có lai lịch và năng lực một tay che trời, đoạn video đó chỉ còn sống trong ký ức của những ai đã xem nó. Thế nhưng chẳng bao lâu nữa, ngay cả những người đó cũng sẽ nghi ngờ liệu ký ức của mình có phải là thật hay không.
Trong thời điểm này, cô lại không muốn kéo Lâm Thương Từ bị vạ lây chung. Nếu Nhậm Lễ chỉ nghi ngờ cô, vậy hãy tìm một mình cô thôi. Nếu muốn chết, hãy để cô chết, xin đừng để Lâm Thương Từ đi cùng.
Cố Trọng nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, cô cẩn thận lắng nghe và nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Thương Từ dừng trước cửa phòng mình. Cô chỉ nghe cô ấy nói: “Em nhớ ăn tối, chị đi đây.”
Cố Trọng nén ý muốn mở cửa, mãi đến khi tiếng bước chân dần dần xa dần, cuối cùng hóa thành tiếng đóng cửa nhẹ nhàng. Lúc này cô mới mở cửa chạy đến huyền quan, không thấy giày của Lâm Thương Từ đâu cả.
Cố Trọng chán nản ngồi bệt dưới đất, lẩm bẩm đầy căm ghét: “Cố Trọng, mày đúng là tra nữ……”
Vừa rồi cô vừa đè người yêu xuống sàn nhà trên phòng khách “yêu thương” đến vậy, kết quả sau khi xong chuyện chưa đầy một tiếng cô đã đuổi người ra khỏi nhà.
*****
Lâm Thương Từ nhìn cánh cửa chậm chạp không chịu mở. cô đã đứng đây được gần một phút nhưng Cố Trọng vẫn không mở cửa ra ngoài tim cô. Xem ra cô ấy thật sự rất tức giận.
Phải trách kỹ năng giao tiếp khuyết thiếu của cô, không nói những lời không nên nói. Hiện giờ cô đã biết không thể nói ba chữ “Không sao cả” ở trước mặt bạn gái.
Thật hao tổn tâm trí, trừ việc phải đối phó Nhậm Lễ, còn phải đối phó bạn gái nữa! Bỗng chốc cô thấy mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.
Khi đi thang máy xuống lầu, cô nhắn tin WeChat cho Phòng Giai Nhuế.
*****
Phòng Giai Nhuế vừa xem xong kịch bản do một thực tập sinh viết, bà mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương. Tuy đây chỉ là tác phẩm thực tập nhưng cũng không thể qua loa đến vậy! Nghĩ sao lại để Bạch nương tử xuyên không đến Nữ Nhi Quốc và còn yêu đương với Nữ vương của Nữ Nhi Quốc!!! Rồi còn có cả một kẻ cuồng yêu theo đuổi, chỉ để khơi dậy tình yêu sóng gió khó lường giữa hai nhân vật chính, xem rất khó chịu. Cái quái gì vậy? Giận hơn ở chỗ là cách hành văn lại rất khá, chẳng trách bà lại có thể xem hết một cốt truyện quái đản như thế.
“Lê Giang Giang ——”
“Dạ có!”
“Em hướng dẫn bé thực tập của em đi, giúp con bé luyện tập cách viết cốt truyện logic, đừng có mà viết những thứ kỳ quái như thế! Làm hư mắt cô hết!”
Lê Giang Giang cầm xấp kịch bản, vừa nhìn tiêu đề đã hỏi: “Sao thế ạ? Tệ lắm hả cô? Em xem rồi, thú vị mà!”
“Thú cái quần ……” Phòng Giai Nhuế vừa nhìn thấy vẻ mặt của Lê Giang Giang, cuối cùng chỉ thở dài nói: “Cô quên em cũng thuộc loại này, rồi thôi, đi tìm người hướng dẫn của em đi. Để cô ấy huấn luyện cách viết logic cho cả hai.”
Sao khi đó bà lại đồng ý để Lê Giang Giang hướng dẫn người mới chứ? Chắc chắn là bị bỏ thuốc rồi lừa bà gật đầu.
Điện thoại đặt trên bàn rung lên, bà nhấp vào, Lâm Thương Từ nhắn: “Cô muốn đi uống rượu không?”
“Có!!!” Phòng Giai Nhuế tươi cười vui vẻ, nhắn lại: “Chỗ nào?”
Lâm Thương Từ gửi cho bà một đường link, Phòng Gia Nhuế nhấp vào, là một quán bar “sạch”. Bà chưa vào thử, nhưng nghe Đường Nhứ nói là con bé có ghé qua rồi, bầu không khí không tệ lắm, thế là bà gọi cả Đường Nhứ theo.
Chạng vạng 6 giờ rưỡi, ba người gặp nhau tại một quán bar tên Trúc Lâm Cư, trong quán được trang trí rất nhiều bằng trúc, từ vách tường, quầy bar, đến bàn ghế đều được làm bằng trúc. Lúc vừa vào còn tưởng là mình đang đi trong rừng trúc.
“Rất độc đáo.” Phòng Giai Nhuế tán thưởng một câu.
Uống rượu trong rừng trúc, rất có cảm giác của văn nhân làm thơ thời xưa.
Quán bar mở những bài nhạc tiếng Anh có nhịp điệu chậm rãi, ba người chọn một ngồi cạnh tường rồi ngồi xuống. Vào giờ này cũng không đông khách lắm, nếu muộn thêm tí nữa hẳn nơi đây sẽ nhộn nhịp hơn, nhưng có thế nào cũng sẽ không hỗn loạn như một quán bar bình thường.
“Sư tỷ, đây là lần đầu tiên em thấy chị hẹn đi uống rượu đó.” Đường Nhứ chống cằm lộ vẻ khó mà tin được.
Mà khi cô nhìn Lâm Thương Từ, biểu cảm của cô ấy cũng không có gì không ổn, nhìn không giống như có chuyện gì buồn bã cần uống rượu giải sầu.
Nhân viên phục vụ tới hỏi món, Lâm Thương Từ nhìn thực đơn nói: “Một cốc nước trái cây ép, một phần mì Carbonara.”
Đường Nhứ mở to hai mắt, hóa ra sư tỷ nhà mình đến đây để ăn tối.
Gọi món cho mình xong, Lâm Thương Từ hỏi hai người còn lại: “Hai người không ăn tối hả?”
“Ăn ăn ăn, nên ăn tối thật, không là dễ say lắm.”
Phòng Giai Nhuế chọn món gà ủ muối tiêu, Đường Nhứ gọi một phần steak tái vừa, sau đó hai người gọi thêm một tá bia.
Đến bar uống nước trái cây, chỉ có Lâm Thương Từ mới làm được chuyện này!
Trong lúc chờ món lên, bia đã được đem ra, Phòng Giai Nhuế dùng chiếc khui bia nhanh nhẹn khui hai chai, đưa cho Đường Nhứ một chai, chai còn lại đưa Lâm Thương Từ. Bà thấy Lâm Thương Từ lắc đầu, bèn bỏ chiếc khui bia xuống.
“Em làm Cố Trọng giận rồi.” Lâm Thương Từ ngả người ra sau ghế, “Em ấy hỏi em nghĩ gì về quan hệ giữa hai đứa em.”
Phòng Giai Nhuế và Đường Nhứ thiếu chút nữa phun bia vào mặt nhau, hai người gắng gượng nuốt xuống. Phòng Giai Nhuế nấc lên: “Cố Trọng nào? Cố Trọng đóng [Phong hoa] ấy hả?”
Đường Nhứ vô thức đề cao âm lượng: “Hai người biết nhau? Quan hệ giữa hai người? Ý là hai người đang yêu nhau à?”
Lâm Thương Từ nhìn Phòng Giai Nhuế, lại nhìn Đường Nhứ, đột nhiên nhớ ra lần này mình quên nói chuyện này cho hai người biết.
“Quen nhau được vài tháng rồi, nhưng hôm nay chị mới nói với em ấy có hai lần “Không sao cả”, thế rồi em ấy giận chị.”
Phòng Giai Nhuế giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt bội phục: “Giấu được mấy tháng luôn đấy, cả mấy tháng trời mà hai cô trò này không biết là em quen cô ấy, lại còn yêu đương nữa cơ.”
“Cao thủ chắc chắn là chị, không hổ là sư tỷ.” Đường Nhứ uống hai hớp bia để vỗ về trái tim mong manh nhỏ bé.
Phòng Giai Nhuế ngồi thẳng người, chuẩn bị bày mưu tính kế cho Lâm Thương Từ, “Em nói hai lần “Không sao cả” trong tình huống nào?”
“Lần đầu là khi em nói em hy vọng em ấy có thể sống tốt, dù hai đứa em có không biết nhau cũng không sao cả. Lần thứ hai là khi em ấy nói nếu thế em ấy sẽ không phải là người đặc biệt nhất trong lòng em, lúc đó em cũng nói không sao cả. Thế nhưng từ “Không sao cả” em nói lần hai được thành lập trên tiền đề của từ “Không sao cả” lần thứ nhất.”
“Đó là do cách nghĩ của hai người khác nhau.” Phòng Giai Nhuế kết luận, không phải nan đề, quá dễ!
Đường Nhứ xen vào: “Cố Trọng là não tàn yêu đương sao?”
“Em ấy nói không phải.”
“Thế là não tàn yêu đương rồi đó!” Đường Nhứ vỗ tay, liếc nhìn Phòng Giai Nhuế tìm kiếm sự đồng tình, đối phương lập tức ném cho cô ấy một ánh mắt khẳng định.
“Tuy em không biết hai người nói gì đến mức mà hy vọng đối phương sống tốt sống khỏe gì đó, nhưng nếu đây là giả thuyết, giả thuyết thôi nhé. Giả sử một ngày nào đó chị sẽ chết vì em, vậy nên em thà là mình đừng gặp chị, thà chúng ta không yêu nhau. Giả dụ hai người bọn chị đang nói đề tài này nha, vậy thì giả thuyết đó cũng không phải là sự thật, hoặc có thể nói hiện giờ nó vẫn không phải là sự thật. Nếu muốn tìm một đáp án khiến mình hài lòng trăm phần trăm từ trong một giả thuyết, điều này đồng nghĩa ……”
“Đó là não tàn yêu đương rồi đó, trăm phần trăm não tàn yêu đương!”
—–
Cố Trọng: Dám nói tôi là não tàn yêu đương
Đường Nhứ & Phòng Giai Nhuế: Hong biết, hong biết gì hết, ai ngờ nói trúng phóc đâu (hình meme hải câu gì? Ai biết gì đâu?”