Editor: Lăng
Cố Trọng mơ một giấc mơ, mơ thấy Lâm Thương Từ nằm ngoài hành lang với khuôn mặt đầy máu, nhìn thấy hai mắt cô ấy mở to vì bị bóp cổ, biểu cảm vặn vẹo giãy giụa, thậm chí các mạch máu trên trán cũng gồ lên vì dùng quá sức.
“Thả cô ấy ra!” Cô khàn giọng hét lên. Thế nhưng xung quanh cô như có ai ấn nút tắt tiếng, cô không nghe được Nhậm Lễ nói gì với mình, không nghe tiếng Lâm Thương Từ giãy dụa, cũng không nghe thấy giọng của bản thân.
Từ từ nhìn đôi mắt Lâm Thương Từ biến thành màu hồng, nhìn cô ấy dần mất đi thần thái, đôi mắt trợn trừng không cam lòng.
Cố Trọng bừng tỉnh, sau khi tỉnh lại cả người cô run rẩy, nhịp tim đập vô cùng nhanh. Cô muốn xuống giường nhưng cơ thể vô lực ngã thẳng xuống đất. Cô hít sâu vài hơi, lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, đầu ngón tay run rẩy gọi vào số của Lâm Thương Từ.
Lần thứ nhất Lâm Thương Từ không bắt máy, gọi tiếp lần thứ hai vẫn không bắt máy.
Cố Trọng gấp đến độ chảy nước mắt, trực giác nói cho cô biết Lâm Thương Từ đã xảy ra chuyện. Cô chỉ có thể vịn giường đứng dậy, sau đó lập tức ra khỏi nhà chạy đến nhà Lâm Thương Từ.
Xin Từ đừng xảy ra chuyện, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện.
Cứ như vậy, Cố Trọng liên tục cầu nguyện trong lòng. Cô thở dốc mở cửa nhà Lâm Thương Từ rồi vọt thẳng vào phòng ngủ, cô thấy cô ấy nằm bất động dưới sàn. Cố Trọng quỳ xuống bên cạnh, tựa vào ngực cô ấy nghe tiếng tim đập, nhưng trong lồng ngực chỉ có sự im lặng chết chóc.
“Lâm Thương Từ, đứng dậy!”
Cố Trọng thực hiện hồi sức tim phổi cho Lâm Thương Từ, ấn mạnh vào lồng ngực, luân phiên làm hô hấp nhân tạo cho cô ấy, nhưng rất lâu mà Lâm Thương Từ vẫn không phản ứng. Cô cảm thấy tay mình nặng trĩu nhưng chỉ nghĩ đến Lâm Thương Từ có thể rời đi nếu mình dừng lại, là cô lại tiếp tục kiên trì,
“Thương Từ, em mệt rồi, Từ đứng dậy được không? Em gần như kiệt sức rồi……”
Lâm Thương Từ nghe thấy được, nhưng lại không thể tỉnh dậy, cảm giác như đang bị bóng đè, không thể cử động được dù chỉ một ngón tay. Tim cô ấy đau nhức, không phải vì Cố Trọng đè ép mà là vì tiếng khóc đang kéo cô lại, cơn đau như bị rút gân lộ da, giống như linh hồn đang bị tách ra khỏi cơ thể.
Cô ấy đã từng tưởng tưởng thời điểm mình chết rất nhiều lần, không biết liệu xung quanh có ai khóc thương cho mình không? Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra có bao nhiêu người có thể làm điều đó cho mình. Có lẽ sẽ nằm trong quan tài rất quạnh quẽ, chờ đến khi đậy nắp quan tài lại, sau đó bị đẩy vào trong lò hỏa thiêu và biến thành tro cốt.
“Xin Từ……”
Cảm nhận được lực ấn trên người mình dần yếu đi, Cố Trọng thật sự đã kiệt sức.
Người bên dưới ho nhẹ một tiếng, Cố Trọng dừng động tác, thấy tròng mắt Lâm Thương Từ di chuyển, hô hấp khôi phục, nhịp tim cũng bắt đầu tự đập.
“Thương Từ!” Cố Trọng khẽ vuốt mặt cô ấy.
Lúc Lâm Thương Từ mở mắt ra, tầm nhìn mông lung, mãi đến khi tập trung hoàn toàn mới nhìn thấy Cố Trọng đầy mặt nước mắt. khóc đến mức có vài sợi lông mi rụng dính lên gò má. Cũng may là cô không trang điểm, nếu không chắc lớp tẩy trang sẽ bị lem mất.
Lâm Thương Từ cảm thấy mắt mình đau nhức, cô ấy nhắm mắt lại, tay trái nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Cố Trọng, dùng lòng bàn tay vỗ về cô.
Cố Trọng kích động ôm người vào lòng khóc rống lên, nức nở trách móc đứt quãng: “Em cứ nghĩ Từ không tỉnh lại nữa……”
Lâm Thương Từ yếu ớt để mặc cô ấy ôm mình, đến khi cô ấy cảm thấy hô hấp vừa mới khôi phục lại bắt đầu khó thở, lúc này mới đưa tay phải lên muốn đẩy Cố Trọng ra.
Cảm giác bàn tay Lâm Thương Từ nhẹ nhàng đặt lên ngực mình, Cố Trọng thả cô ấy ra, cảm xúc dần bình tĩnh lại.
Lâm Thương Từ nuốt khan, miệng khô khốc đắng chát khiến cô ấy nói không nên lời, cổ họng như bốc khói nhưng cô ấy vẫn gắng gượng nói một chữ: “Nước.”
Cố Trọng nghe xong vội buông ra, chạy vào phòng bếp lấy nước cho cô ấy, lúc này Lâm Thương Từ rốt cuộc cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
“A…… Nhậm Lễ đáng chết……” Giọng vẫn còn rất khàn.
“Từ có thể quan tâm đến em được không?” Người này vừa tỉnh lại không phải tìm nước uống thì cũng mắng chửi, rốt cuộc có khiến cô yên tâm được không đây?
Thật ra là do Lâm Thương Từ không muốn bầu không khí quá mức nghiêm túc nên mới mắng Nhậm Lễ để Cố Trọng yên tâm trước.
“Vậy em ổn không?”
“Không ổn, bị Từ hù chết đến nơi đây này!” Cố Trọng mắng cô ấy, nhưng cũng không nỡ đánh, nên chỉ dùng ngón tay chọc chọc gương mặt Lâm Thương Từ.
Lâm Thương Từ cười khẽ, nói: “Lại ôm chị một cái, chị thấy hơi lạnh.”
Cố Trọng sờ tay cô ấy, đúng là rất lạnh, bèn dùng thân nhiệt của mình sưởi ấm cho cô ấy, còn hà hơi vào tay cô ấy.
“Cố Trọng……”
“Ơi?”
“Chị nghĩ kỹ rồi.”
Cố Trọng sửng sốt, không hiểu lắm, “Nghĩ kỹ gì?”
“Về chuyện chị cảm thấy thế nào về quan hệ của hai chúng ta.”
“Không nói cũng không sao cả, đó là em lừa Từ thôi.” Cố Trọng xoa tay Lâm Thương Từ, lúc đó cô chỉ tìm một lý do nào đó để nổi giận nên tìm một trích đoạn trong một bộ phim truyền hình nào đó.
“Phải nói.” Lâm Thương Từ xòe bàn tay, đan xen với ngón tay của Cố Trọng, “Từ “Không sao cả” lần thứ nhất là vì chị muốn em sống tốt, dù cho không có chị. Lần thứ hai nói “Không sao cả” là bởi vì muốn em sống sót, nên dù chúng ta không gặp nhau và yêu nhau, em không trở thành người đặc biệt nhất trong lòng chị cũng không sao cả.”
“Em là người dù cho chị biết không có tương lai cũng muốn ở bên, là người duy nhất mà chị có thể chết vì em.”
Cố Trọng hơi nhếch môi, biểu cảm Lâm Thương Từ nghiêm túc đến mức thấy đáng yêu, cô kìm lòng không nổi lại chọc má cô ấy: “Oẹ, buồn nôn quá.”
Tầm mắt Lâm Thương Từ rơi xuống xương quai xanh trắng nõn bóng loãng của Cố Trọng, cô ấy vươn tay chạm nhẹ: “Đau lắm đúng không?”
“Ừm.” Cố Trọng bắt lấy tay cô ấy, nói: “Lần sau nhớ nha, chạy càng sớm càng tốt, làm thế em sẽ bớt được vài nhát đó.”
Lâm Thương Từ cảm giác bản thân đã ổn, cô ấy muốn đứng dậy, nhưng khi vịn tay Cố Trọng dùng sức thì ngực bắt đầu đau. Cố Trọng nhìn vẻ mặt thống khổ của cô ấy, lại bắt đầu luống cuống: “Làm sao vậy? Đau chỗ nào? Cảm thấy khó chịu ở đâu?”
“Ngực……” Lâm Thương Từ chậm rãi hít sâu một hơi, xác nhận không phải đau từ bên trong.
Cố Trọng kéo cổ áo cô ấy ra nhìn vào trong, cổ áo không rộng nên không thấy rõ, chỉ có thể vén áo từ dưới lên. Lâm Thương Từ vội giữ vạt áo lại, thẹn thùng: “Bên trong không có mặc……”
“Thương Từ ơi Thương Từ, em hôn cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ, cái gì cần làm đã làm hết rồi, mà Từ còn sợ em nhìn à?” Cố Trọng không hiểu nổi.
Hơn nữa cái này cô ấy có, cô cũng có, đều có sao phải thẹn thùng hả?
Cô dùng sức đánh lên mu bàn tay cô ấy: “Ngoan, thả ra!”
Lâm Thương Từ bị đánh đau, chỉ có thể tay nhìn nơi khác, cắn môi trong rất ngại ngùng.
Cố Trọng vén áo, thấy chỗ mình vừa ấn đỏ ửng, cô dùng đầu ngón tay ấn thử.
“Ui……”
Cố Trọng hiểu ngay, “Chỗ này có thể sẽ bị bầm tím, do em vừa mới hồi sức cho Từ đó.”
“Đau thế sao?” Lâm Thương Từ cau mày.
“Không biết, em chưa bao giờ được cấp cứu như thế.”
Lâm Thương Từ thầm rên trong lòng, cô ấy phát hiện Cố Trọng vẫn đang vén ảo mình, cô ấy bẽn lẽn thật thà: “Em kéo áo chị xuống được không, lạnh quá.” Điều hòa đang thổi đấy!
Cố Trọng sửa sang lại quần áo cho Lâm Thương Từ, còn thuận tay vỗ bụng cô ấy: “Thế kế tiếp tính sao bây giờ?”
Hai cô không có cách nào để xác định Nhậm Lễ có thành công tiến vào vòng tuần hoàn hay không, mỗi lần xác nhận lại phải trả giá bằng tính mạng của hai người. Hai cô thật sự không thể xác nhận được.
“Chỉ có thể trốn tránh, không thể bị hắn và gã A Đông đó phát hiện ra.” Điều này đồng nghĩa tiếp theo Lâm Thương Từ không thể dùng thân phận trợ lý để ở cạnh Cố Trọng, ngay cả nhà Cố Trọng cũng không thể đến được.
“Công khai video cũng vô ích, việc này hơi phiền phức.” Cố Trọng sầu não.
Nhậm Lễ gần như đến nhà ngay trong đêm, phải biết rằng từ lúc đăng video đến lúc dẹp cơn sóng dữ này còn chưa đầy mười tiếng đồng hồ! Sau khi video bị tung ra, thậm chí y còn không bị mời đi “uống trà hỏi chuyện”, nghênh ngang đi tìm Kỳ Thất, rồi công khai đến nhà cô.
Lâm Thương Từ vuốt ngực đứng dậy, “Chị muốn đi tìm Kỳ Thất trước để lấy thẻ nhớ từ tay cô ấy, nếu có thể điều tra thân phận cô gái bị hại, có lẽ sẽ có chuyển biến tốt hơn.”
Nhậm Lễ có thể kiêu ngạo như vậy là vì hai điểm. Thứ nhất, mọi người cho là video này bị cắt ghép, việc này có thể thực hiện bằng việc thay đổi video gốc trong tay các cô là được; thứ hai, không có người bị hại không thể lập án. Cô gái trong video không rõ danh tính và gần đây cũng không có ai phát hiện thi thể nữ không tên có những đặc điểm tương tự, nếu không có thi thể, dù cảnh sát có muốn điều tra cũng không thể. Trong tình huống đó, chỉ cần Nhậm Lễ khẳng định video là cắt ghép, vậy không ai có thể làm gì y được.
“Từ cứ thế đi tìm cô ấy, nếu cô ấy không đưa thì sao?”
“Không đưa? Nếu không đưa, lần này chị sẽ kéo cô ấy chết chung.” Lâm Thương Từ vừa nói hết lời đã thấy Cố Trọng tỏ ra không vui. Cô ấy lập tức bổ sung: “Chị đùa thôi, giận nên nói thế đó mà. Chị sẽ cố gắng làm cô ấy tin tưởng.”
“Vậy còn được.” Cố Trọng giận dỗi đứng dậy, liếc nhìn đồng hồ, hơn 10 giờ rồi.
Diệp Tây Nhã gần đến nhà cô.
“Em phải về đây, nếu muốn phân ra hành động, vậy em sẽ cố gắng giữ nguyên nếp làm việc và sinh hoạt hằng ngày. Chúng ta đừng gặp mặt, có thể liên lạc bất cứ lúc nào.” Cố Trọng lắc lắc điện thoại, sau đó mở tủ quần áo của Lâm Thương Từ lấy một chiếc mũ và khẩu trang đeo vào.
May là lúc đến đây không gặp cô bé nhà đối diện, giờ cô phải về nên cần phải ngụy trang một chút.
“Mà chị nói chứ, em mặc cái áo “Thịnh thế mỹ nhan” này cũng không cần thiết phải ngụy trang đâu em à.” Nhìn rất bình thường, cùng lắm là hơi giống một cô gái chưa dậy thì hoàn toàn.
“Gì? Người ta thấy em mặc áo này phải quay đầu nhìn lại vài lần đó, nhìn thêm vài lần như thế mà không cải trang sẽ bị lộ ngay.”
Lâm Thương Từ không hiểu, bởi vì trước giờ cô ấy không mua những quần áo kỳ quặc như thế.
“Em đi nha.” Cố Trọng đi đến cửa, nghĩ thời gian sắp tới sẽ không thể gặp nhau, chợt không nỡ. Cho nên cô xoay người hỏi:
“Giờ Từ có sức không?”
“Sao hả em?” Lâm Thương Từ nắm tay lại, sức lực chỉ có nhiêu đó.
“Dùng sức ôm em một chút.” Cố Trọng giang hai tay.
Lâm Thương Từ vô thức cười cười, bước đến ôm Cố Trọng thật chặt.
Cố Trọng vùi mặt vào cổ cô ấy, tham lam hít hà mùi hương lười nhác trên người cô ấy, vẫn không thỏa mãn. Thế là cô lại hỏi: “Có thể dùng thêm sức hôn em một cái không?”
Lâm Thương Từ bật cười, rồi đưa tay vuốt ve gáy cô.
“Lần sau đừng hỏi, trực tiếp hôn luôn đi.”
—–
Cố Trọng: Có thể dùng thêm……
Lâm Thương Từ: Không!!! Làm ơn, mới tỉnh mà