Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 1 - Chương 72: Những bông hoa ác (29)



Shirley hóa thành từng hạt sáng bay đầy trời, sau đó tan biến trong đầm lầy, Sarah táng thân trong biển lửa. Vô số phù thủy, người dân trong thị trấn biết được chân tướng, dù vẫn còn nhiều người xót thương cho hội trưởng, trưởng thị trấn, dù chất phóng xạ của gương vạn vật còn cần thời gian để thanh tẩy bớt, dù mã gien nhân loại đã không thể khôi phục như cũ…

Nhưng cuối cùng, âm mưu đã được ngăn chặn thành công.

【 Cấp bậc của người chơi Chu Khiêm: B→S 】

【 Giá trị sinh mạng: 8000→50000 】

【 Giá trị kỹ năng: 8000→50000 】

【 Điểm kỹ năng: 1000 】

【 “Xương sườn của Thần” mở khóa kỹ năng: Triệu hồi hồn cốt; hồn cốt được nuôi dưỡng từ giá trị sinh mạng của người chơi, mỗi lần triệu hồi cần tiêu hao giá trị sinh mạng 】

Đọc xong thông báo, trên đỉnh đầu Chu Khiêm xuất hiện một quầng sáng.

Ánh sáng ấy quá mức chói mắt, cho nên anh liền nheo mắt lại.

Sau đó anh chớp chớp mắt, nhận ra mình xuất hiện trong một căn phòng khác tràn ngập hơi thở khoa học kỹ thuật cao.

Trong phòng có bức tường kim loại quen thuộc, cùng với cánh cửa chìm lấp trong tường khó lòng nhận ra.

Cánh cửa kim loại nhanh chóng mở ra, một người quen thuộc bước vào.

—— Đó là Ryan mặc một chiếc áo blouse trắng.

Bây giờ y như một bác sĩ, hoặc là một nhà nghiên cứu.

Tình huống bây giờ là như thế nào?

Chu Khiêm hơi cau mày, chợt thấy y đi đến trước mặt mình, vươn tay ra với mình.

Chu Khiêm không vươn tay nắm lấy, ngược lại là vòng tay ra sau lưng, Ryan cũng không để ý, thu tay về.

“Anh đưa chúng tôi đến thế giới kia?” Chu Khiêm hỏi: “Ở đó cũng có một Ryan. Anh cũng là Ryan. Hai người đều là Ryan?”

“Đúng vậy. Đây là một vũ trụ đa chiều. Vũ trụ có vô số thời không song song nhau, cho nên cũng có vô số Ryan.”

Ryan giải thích: “Cậu đã đến vụ trụ số S7889. Thế giới đó đang trên đà hủy diệt vì thí nghiệm của Sarah, cuối cùng có thể tác động đến các thời không khác, thậm chí gây nguy hiểm cho nơi này của chúng ta. Chúng tôi cử các cậu đến vũ trụ số S7889 là để chỉnh sửa lại lịch sử của nơi đó, thay đổi bi kịch. Chúc mừng cậu đã hoàn thành nhiệm vụ.”

Chu Khiêm vô cảm nhìn, không có ý kiến.

Sau đó anh thấy Ryan đưa cho mình một khối hình cầu.

Đó là một mô hình quả địa cầu, bề mặt có lục địa, cũng có đại dương.

Thể tích của nó rất nhỏ, Chu Khiêm chỉ cần một bàn tay là có thể nắm lấy.

Khi vừa nhận lấy món quà, Chu Khiêm nghe thấy Ryan nói: “Chúa bất mãn vì lục địa hỗn độn. Chúa phán: “Nước phía dưới trời phải tụ lại một nơi, để chỗ cạn lộ ra.” Liền có như vậy. Thiên Chúa gọi chỗ cạn là “đất”, khối nước tụ lại là “biển”. Các loại rau dưa củ quả theo sự sắp đặt của Chúa mà sinh trưởng, lục địa từ đây có sự sống.”

“Bây giờ cậu đã cứu vớt thế giới, Chúa tặng cho cậu “lục địa”.”

【 Người chơi nhận được đạo cụ: Lục địa 】

【 Giới thiệu công dụng:? 】

【 Cấp:? 】

Sau khi cất khen thưởng và rương, Chu Khiêm thấy cảnh tượng xung quanh mình bắt đầu mờ nhạt dần.

Anh nhìn thấy dòng thông báo cuối cùng 【 Chu Khiêm nhận được danh hiệu mới qua hệ thống đánh giá của con bạc: Ác Mộng Đẹp* 】

*魇帅 (yểm soái): yểm (ác mộng) + soái (đẹp trai). Mình tính để tên tiếng Anh là Beauty Nightmare mà thôi để tên tiếng Việt, bạn nào có góp ý cứ cmt giúp mình nha mình sẽ sửa lại ngay

【 Chú thích của con bạc: Tôi có xem video trước đó của cậu trong lúc xem cậu đang tham gia phó bản mới, thấy được bản lĩnh của cậu khi điều khiển giấc mơ, thấy những người khác không thể khiến cậu lạc lối trong mơ, cho nên cảm thấy tên gọi này tương đối thích hợp với cậu. 】

【 Cậu là chủ nhân của giấc mơ, là tướng lĩnh trong giấc mơ của mọi người. Tuy có lẽ cậu sẽ ít khi nghe tôi… Nhưng tôi vẫn hy vọng sau này cậu hãy chú ý an toàn nhiều hơn, đi một con đường an toàn hơn 】

Xem xong chú thích, Chu Khiêm quay về khu số 1 của bệnh viện tâm thần Xuân Sơn.

Đêm dài.

Đèn trong phòng bệnh đã tắt, ánh sáng duy nhất còn sót lại là từ ngọn đèn trên đầu giường của anh.

Ở bên cạnh, Tề Lưu Hành đã ngủ rồi, có lẽ rất mệt.

Chu Khiêm nghiêng người, tựa đầu lên đầu giường suy nghĩ một lát, sau đó đứng dậy mở tủ quần áo, tìm một dây cà vạt trong ngăn tủ.

Tề Lưu Hành ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên cảm thấy một bên giường bị lún xuống.

“Ơ? Chu Khiêm, anh về rồi?”

Cậu ngáp một cái, theo bản năng bật công tắc đèn, quả nhiên nhìn thấy Chu Khiêm.

Nhưng Tề Lưu Hành không biết Chu Khiêm muốn làm gì, anh bò lên một bên giường, cách cậu rất gần.

Ánh mắt của Chu Khiêm vô cùng kỳ lạ, lạnh băng nhìn cậu, biểu tình còn mang theo sát khí.

Bất ngờ cúi đầu, Tề Lưu Hành nhìn thấy đối phương lấy dây cà vạt quấn quanh cổ mình, giống như muốn gi3t chết cậu vậy!

“Đm Chu Khiêm anh làm gì vậy?”

Tề Lưu Hành tỉnh cả ngủ, nhưng chớp mắt nhìn Chu Khiêm, ánh mắt không hề đề phòng, chỉ tràn ngập lo lắng.

Tề Lưu Hành quan tâm vỗ vỗ mặt Chu Khiêm: “Anh có sao không? Trúng ảo thuật? Chu Khiêm, tỉnh tỉnh! Anh đã rời khỏi trò chơi rồi, đã về lại hiện thực!”

Nghe đến đây, sát khí và cơn rét lạnh trong mắt Chu Khiêm chậm rãi biến mất, chợt anh mỉm cười với Tề Lưu Hành, đáy mắt cũng hiện rõ sự ác ý thú vị quen thuộc: “Chà, dọa cậu sợ rồi hả?”

Tề Lưu Hành nổi giận: “Chu Khiêm anh thật sự bị điên!”

“Thật ra cũng không có gì đâu. Tôi chỉ muốn tập diễn một chút.” Chu Khiêm nhướng mày với đối phương, vẫn còn muốn tiếp tục duy trì tư thế siết cổ.

Tề Lưu Hành: “?”

Chu Khiêm: “Tôi nghĩ rằng… Hai chúng ta nên đánh nhau một chút!”

Tề Lưu Hành: “…???”

Chu Khiêm đáp: “Tôi muốn trà trộn vào khu số 2. Từ chỗ chúng ta đến khu X quá khó khăn. Nhưng khu số 2 thì cách đây khá gần.”

Tề Lưu Hành sửng sốt ba giây, sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Ý của anh là —— chúng ta đánh nhau, thậm chí còn muốn giết đối phương, sau đó cả hai bị bác sĩ cho rằng bệnh tình nghiêm trọng hơn, phải đưa vào khu số 2? Cái đó…”

“Đừng nói anh muốn đi tìm Bạch Trụ?”

Chu Khiêm không hé răng nửa lời, buông cà vạt ra, chậm chạp quay về giường của mình.

Trong quá trình đó, dường như anh nghĩ đến điều gì, nâng cổ tay lên nhìn thử.

Đáng tiếc, giao diện hệ thống lại không xuất hiện thêm thông tin gì mới.

—— Không một ai gửi tin nhắn cho anh.

Tề Lưu Hành nói: “Nếu anh đến khu số 2 thì không thể uống rượu với mua cơm ngoài ăn đâu. Anh cũng không thể vào những nơi khác được. Khu số 2 quản lý nghiêm lắm. Anh sẽ không được tự do nữa.”

Chu Khiêm đáp: “Nói thì nói vậy. nhưng bây giờ bác sĩ Lịch là con bạc của tôi, tôi sẽ mượn sức anh ấy.”

“Anh điên thật rồi!” Tề Lưu Hành nhíu mày, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.

Chu Khiêm cũng nghiêm túc nói: “Đương nhiên, tôi vẫn cần phải chào hỏi bên phía cảnh sát Trần một tiếng. Nếu có chuyện gì xảy ra bất ngờ thì nhờ chú ấy cứu tôi ra ngoài cũng được.”

Tề Lưu Hành: “…”

“Thật ra cũng không đơn giản như cậu nghĩ. Tôi muốn tìm Bạch Trụ. Nhưng không chỉ có mục đích này. Nếu chúng ta có thể vào khu số 2 thì có thể tiếp cận với nhiều người chơi ở trong bộ phận trung tâm trò chơi hơn.”

“Trò chơi này có phạm vi rộng như vậy, tất nhiên người chơi không bị giới hạn trong nhà thương điên này. Nhưng xét theo tình hình ghép người chơi hiện tại, xác suất người trong cùng một bệnh viện được ghép cặp với nhau có vẻ khá cao. Điều này có lẽ là để thuận tiện cho các nhà quản lý để kiểm soát hơn.”

“Ví dụ như bác sĩ đã cứu Chúc Cường ra khỏi trại giam, có lẽ người đó là người quản lý trong thế giới hiện thực theo thiết lập trò chơi. Hoặc dù không phải là người quản lý thì người này cũng biết nhiều thông tin hơn chúng ta. Tóm lại ——”

Chu Khiêm kết luận: “Nếu muốn thăm dò quy luật, xác suất chúng ta gặp được người chơi cấp cao ở khu số 2 sẽ nhiều hơn ở đây. Đương nhiên chúng ta qua đó cần phải tìm cơ hội để thăm dò họ. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, đúng không?”

Tề Lưu Hành nghi ngờ nhìn anh: “Thật không? Nếu tôi theo anh đến khu số 2 điều tra, đừng nói anh lại kéo tôi đến khu X để tìm Bạch Trụ? Tôi nói rõ trước, tôi chắc chắn sẽ không đi khu X đâu!”

“Đương nhiên là không rồi!” Chu Khiêm chính nghĩa nói, đứng đắn nhìn Tề Lưu Hành: “Cậu biết chuyện Chúc Cường là Lý Bất Hối rồi đó. Trước đó hắn ta ở khu số 2. Cho nên bác sĩ ở khu số 2 chắc chắn có vấn đề, đúng không? Cậu nghĩ thử xem, có lẽ người đó đã giúp cho nhiều tên tội phạm giết người thoát khỏi vòng lao lý rồi. Sao chúng ta lại không nên tìm kẻ đó chứ? Tiểu Tề, cậu là sứ giả chính nghĩa mà!”

“Ừm… Hình như anh nói cũng có lý.”

Tề Lưu Hành nghiêm túc: “Cũng đúng… Tên bác sĩ đó tội ác tày trời! Có lẽ…”

“Vẫn còn do dự? Không giống tính cách của cậu chút nào. Tinh thần giác ngộ của cậu cao lắm mà, em trai Kiếm Thần.” Chu Khiêm thấm thía nói với Tề Lưu Hành một câu, sau đó vào phòng tắm tắm rửa.

Một lát sau, Chu Khiêm tắm xong đi ra, Tề Lưu Hành hiển nhiên đã đưa ra quyết định, cũng đã xây dựng tâm lý xong.

Cậu nói: “Chu Khiêm, tôi quyết định rồi. Tiếp tục chơi, không biết tôi có nhìn thấy thần linh hay không, nhưng tôi mặc kệ! Còn đối với loại người như Chúc Cường… Người của bệnh viện này lại giúp hắn ta thoát tội, đúng là không bình thường! Tôi đồng ý cùng anh tiến hành điều tra! Không vào hang cọp thì sao có thể bắt được cọp con!”

Chu Khiêm vui mừng gật đầu một cái, cầm khăn lông lau tóc, sau khi lau bớt bọt nước thì tiến lên vỗ vai Tề Lưu Hành, trịnh trọng nói: “Nói hay lắm.”

Tề Lưu Hành hừng hực lửa cháy, nhìn Chu Khiêm: “Vậy thì bây giờ chúng ta ——”

Chu Khiêm ngáp một cái leo lên giường: “Bây giờ hả? Bây giờ thì… bé ngoan tắm xong thì sẽ đi ngủ.”

Tề Lưu Hành: “… Anh gọi tôi dậy, bây giờ lại muốn ngủ.”

“Ai bảo cậu không chờ tôi? Đồ không có lương tâm.” Chu Khiêm nằm lên giường, ngáp một cái.

“Tôi có chờ anh mà.” Sợ Chu Khiêm không hài lòng lại giận dỗi, Tề Lưu Hành nghiêm trang giải thích: “Tôi bất cẩn nên mới ngủ quên. Anh thấy tôi còn chưa đổi đồ mà, tôi thực sự không tính ngủ.”

Chu Khiêm hài lòng cười: “Biết rồi. Tiểu Tề thật đáng tin!”

Tề Lưu Hành nghĩ đến điều gì, hỏi: “Đúng rồi, tôi đã lên cấp A. Anh thì sao?”

“S.” Chu Khiêm ngáp lần thứ ba, sau đó bị Tề Lưu Hành túm cổ áo lôi dậy.

“Anh cấp S? Anh, anh mới vào ba phó bản mà đã cấp S??” Tề Lưu Hành thật sự chấn động.

“Vậy là tìm thành tựu ẩn cuối cùng có tác dụng đến như thế ư!”

Chu Khiêm đẩy tay Tề Lưu Hành, lại chui vào ổ chăn: “Ngủ ngon. Có chuyện gì thì ngày mai rồi nói. Nếu cậu không ngủ được thì có thể suy nghĩ cách khiến chúng ta thương tổn nhau. Nhớ là phải diễn chân thật một chút nha!”

Tề Lưu Hành: “…”

Sáng sớm ngày tiếp theo. Lịch Học Hải đến kiểm tra phòng theo thường lệ.

Khác với mọi khi, bây giờ hắn không chỉ một mình bước vào mà còn khóa chặt cửa phòng, rõ ràng muốn nói chuyện riêng với Chu Khiêm.

Nhưng hắn cũng không tránh né Tề Lưu Hành, có lẽ vì đã biết cậu là người chơi.

Khi Lịch Học Hải đến, Chu Khiêm vẫn còn đang nghiên cứu trên hệ thống giao diện.

Sau khi lên cấp S, hệ thống của anh đã có nhiều chức năng hơn, anh muốn tìm hiểu cặn kẽ.

Ngoài ra, kỹ năng mới “Hồn cốt” của anh là như thế nào, anh vẫn chưa có cơ hội tìm tòi thử

Thấy Lịch Học Hải đóng cửa lại, Chu Khiêm liếc mắt nhìn qua, lại tiếp tục xem giao diện.

Có lẽ đoán được đối phương muốn nói gì, như anh hành động mạo hiểm quá này nọ.

Cho nên, trước khi đối phương kịp mở miệng, Chu Khiêm liền tỏ vẻ “không nghe không thấy không biết”.

Lịch Học Hải nhận ra ý của Chu Khiêm, lắc đầu, than nhẹ một hơi, sau đó nghiêm túc nói: “Chúc Cường ở khu 2 đã chết, nguyên nhân là nhồi máu cơ tim.”

Chu Khiêm hơi nhướng mày, bày tỏ mình đã biết, sau đó tiếp tục vô cảm xem giao diện hệ thống.

Lịch Học Hải liếc mắt nhìn, hỏi: “Bỗng nhiên nhớ ra sau ngày Đổng Tường chết, cậu có hỏi tôi gần đây bệnh viện có nhiều người chết không. Tôi xem video của cậu rồi phỏng đoán thì mới nhận ra ý của cậu. Sao khi đó cậu không nói thẳng?”

“Sao tôi nói thẳng được? Anh lại cho rằng tôi điên hơn thì sao?” Chu Khiêm thẳng thắn thừa nhận: “Con người già cỗi như anh hẳn là chưa từng chơi game đâu, chắc chắn sẽ cho rằng tôi gặp ảo giác.”

Tề Lưu Hành sợ đắc tội với người ta, bèn nháy mắt ra hiệu với Chu Khiêm.

Chu Khiêm cúi đầu, hoàn toàn không nhìn thấy.

Tề Lưu Hành nhíu mày, chợt Chu Khiêm cười nói: “Bác sĩ Lịch không có nhỏ mọn thế đâu!”

Tề Lưu Hành: “…”

Lịch Học Hải: “…”

—— Lời khen lời chê gì cũng đều do Chu Khiêm một mình nói xong.

“Nói đi cũng phải nói lại…” Có lẽ đã nghiên cứu xong giao diện hệ thống, cuối cùng Chu Khiêm mới nhìn về phía Lịch Học Hải: “Vậy thì người đã giúp Chúc Cường chạy tội là ai?”

“Tôi đã điều tra qua. Về báo cáo kiểm tra thần kinh của Chúc Cường, người cuối cùng ký tên là phó viện trưởng. Nhưng quá trình kiểm tra cũng không chỉ có một mình ông ấy, ở bệnh viện có một quá trình nghiêm khắc, nhiều bác sĩ tham gia.”

“Chúc Cường tham gia ba lần kiểm tra, có ba người là phó trưởng khoa, trưởng khoa, phó viện trưởng. Tất cả đều có ghi chép trong báo cáo, mọi người đều cho rằng Chúc Cường có bệnh tâm thần. Chúc Cường được đưa vào phòng bệnh một người của khu số 2, thật ra cũng không khác nhà giam là bao. Thật ra, Chu Khiêm à ——”

Tạm dừng một chút, Lịch Học Hải trầm giọng nói tiếp: “Chu Khiêm à, phó viện trưởng là thầy của tôi. Tôi có thể lấy nhân cách của mình bảo đảm cho nhân phẩm của ông ấy. Nếu cậu cảm thấy ông ấy là đồng phạm, e rằng cả bệnh viện này không hề trong sạch.”

Nói đến đây, ánh mắt của Lịch Học Hải tràn ngập nghiêm túc, đối diện với ánh mắt của Chu Khiêm: “Kể cả tôi.”

Chu Khiêm chớp mắt, sau đó nghiêm túc nhìn Lịch Học Hải: “Tôi đương nhiên thấy anh không có vấn đề. Bây giờ anh là con bạc của tôi. Chúng ta có phúc cùng hưởng. Nhưng mà ——”

Suy nghĩ một chút, Chu Khiêm nói tiếp: “Nếu nhóm bác sĩ đó không có vấn đề, như vậy thì Chúc Cường chắc chắn bị tâm thần. Ừm… Có khả năng trước đó hắn vẫn còn tiền sau khi thắng cược nên đã mời luật sư tốt, giúp hắn thoát khỏi tội danh, có vẻ cũng hợp lý. Nhưng điều này cũng có nghĩa rằng những con bạc bị trò chơi ảnh hưởng thì thần kinh cũng sẽ dần trở nên không bình thường nữa. Bác sĩ Lịch…”

Chu Khiêm thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy, nếu là như vậy, anh cần phải chú ý nhiều hơn.”

“Yên tâm. Một khi tôi thấy bản thân có vấn đề sẽ nhờ đồng nghiệp xử lý mình ngay. Trò chơi này rốt cuộc là như thế nào… vẫn cần phải tiếp tục tra xét.”

Lịch Học Hải xoay người, muốn đi ra ngoài.

Chu Khiêm gọi lại: “Hôm nay anh không hỏi gì à?”

Lịch Học Hải đáp: “Cũng không có gì phải hỏi. Thật ra tôi cảm thấy… Trò chơi này có vẻ đã giúp ích cho cậu khá nhiều.”

“Ồ? Là sao vậy?” Chu Khiêm tò mò hỏi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lịch Học Hải đáp: “Tuy trong trò chơi, tôi không quá tán đồng với cách làm của cậu, cảm thấy cậu quá mạo hiểm. Nhưng tôi nhận ra… Trò chơi này có thể k ích thích cảm xúc của cậu. Lúc trước tôi đã sử dụng rất nhiều trò chơi để k ích thích cảm xúc của cậu, thậm chí còn sử dụng cả thôi miên, nhưng hiệu quả lại không như lý tưởng.”

Chu Khiêm cảm giác được điều gì, mỉm cười nhìn Lịch Học Hải: “Ý của anh là, con bạc có khả năng vì tôi mà nổi điên, nhưng tôi lại nhờ trò chơi mà có thể quay về bình thường?”

“Đây là chỉ phán đoán trước nhất của tôi.” Lịch Học Hải nói: “Cậu có phát hiện ra không, hình như cậu hơi đánh giá thấp bản thân quá? Có nhiều thời điểm, trò chơi này dường như đang ép cậu làm anh hùng. Cảm xúc đó không thể dùng phương pháp trị liệu bình thường làm được.”

“Thật à…” Chu Khiêm ngước mắt nhìn Lịch Học Hải: “Tôi hỏi anh thêm một vấn đề nhé.”

“Cậu hỏi đi.” Lịch Học Hải lại đi đến sô pha, ngồi xuống.

Chu Khiêm nhìn hắn, hỏi: “Lúc trước tôi nói tôi nhìn thấy rồng, khi đó anh cho rằng đó là ảo giác của tôi. Bây giờ thì sao? Anh có tin tôi không?”

Lịch Học Hải quả quyết lắc đầu: “Không. Tôi vẫn cho rằng nó không tồn tại.”

“Vì sao?”

“Rất đơn giản. Vì đây là thế giới hiện thực.” Lịch Học Hải nói: “Các cậu dùng tinh thần để vào trò chơi. Đó là một không gian đặc biệt. Nếu rồng xuất hiện trong không gian trò chơi thì hiển nhiên đây là điều bình thường. Nhưng hiện thực… Cậu nói cho tôi biết, trong quãng thời gian đó, mỗi đêm đều có một con rồng xuất hiện ở bệnh viện ư? Nhưng vì sao chỉ có một mình cậu thấy còn những người khác thì không?”

Chưa đợi Chu Khiêm trả lời, Lịch Học Hải lại hỏi tiếp: “Trừ khi cậu nói với tôi rằng ngay bây giờ, thật ra cậu vẫn đang ở trong trò chơi. Còn tôi, cũng chỉ là một NPC trong trò chơi mà thôi.”

Nghe đến đây, Chu Khiêm không có phản ứng gì.

Tề Lưu Hành ngồi ở bên cạnh anh thì nhảy dựng lên: “Không thể nào? Chẳng lẽ…”

Chợt ngẩng đầu, Tề Lưu Hành nhìn gối dựa ở bên cạnh mình, giống như ở đó có một người đang ngồi.

Sau đó cậu nghiêm túc nói: “Em ơi, em là, là người thật đúng không? Nếu anh cho rằng hiện thực cũng là trò chơi… Chẳng lẽ em là NPC trong trò chơi? Nhưng, nhưng nếu là như vậy thì… thế giới hiện thực chân chính nằm ở đâu?”

Chu Khiêm ngồi bên cạnh: “…”

Chu Khiêm vẫn không nói gì, Lịch Học Hải nhìn Tề Lưu Hành, an ủi: “Tạm thời yên tâm đi. Tôi cảm thấy không có khả năng đâu. Tôi biết rõ mình từng trải qua điều gì trong cuộc đời của mình, tôi chưa từng gặp sinh vật siêu tự nhiên hay hiện tượng kỳ quái. Đương nhiên tôi không thể là NPC. Con rồng đó… có lẽ cần phải điều tra thêm.”

Vài phút sau, Lịch Học đã rời đi.

Chu Khiêm lại mở giao diện hệ thống, tiếp tục nghiên cứu, Tề Lưu Hành vẫn còn chấn động trước những lời Lịch Học Hải nói, cậu càng cảm thấy những ký tức từ khi sinh ra đến giờ của mình đều là giả dối.

Sắc mặt tái nhợt, cậu lải nhải với Chu Khiêm một lúc lâu, thấy Chu Khiêm vẫn không trả lời, cuối cùng nhịn không được mà ngồi xuống mép giường của anh, kéo kéo ống tay áo của Chu Khiêm: “Anh thấy sao? Sao anh không nói gì hết?”

“Rồi rồi rồi. Đều là trò chơi cả. Chúng ta là món đồ chơi trong tay thần linh.” Chu Khiêm ngáp một cái: “Có lẽ thần đang đánh đố, cược xem ai sẽ đắc cử vị trí tổng thống nước Mỹ đó!”

“Đúng vậy! Có khả năng lắm!” Tề Lưu Hành nghiêm túc phân tích: “Chúng ta chỉ là món đồ chơi cho thần linh tiêu khiển mà thôi. Cũng không biết tiền đặt cược ai lên làm tổng thống Mỹ là bao nhiêu. Khoan đã… Thần có dùng tiền không?”

Nghe đến đây, Chu Khiêm nhịn không được mà bật cười.

Tề Lưu Hành nhận ra, cau mà, sau khi ngồi về giường của mình, bất mãn nhìn Chu Khiêm: “Anh đùa tôi hả?”

“Không có không có. Tiểu Tề nghĩ nhiều rồi.”

Chu Khiêm nghiêm mặt nói: “Tôi cảm thấy mọi thứ đều là thật. Hiện thực vẫn là hiện thực. Nhưng còn con rồng kia…”

Chu Khiêm nói đến đây thì im bặt.

Tề Lưu Hành chờ đợi lời tiếp theo của anh, hỏi: “Hả? Rồi sao? Con rồng kia ——?”

Chợt Tề Lưu Hành nhìn thấy Chu Khiêm ngẩng đầu mỉm cười với mình.

Chu Khiêm hiếm khi cười chân thành như vậy.

Nhưng Tề Lưu Hành đã bị anh lừa quá nhiều, phản ứng đầu tiên là co rụt người về sau, cách xa anh ra một chút.

Sau đó Tề Lưu Hành thấy Chu Khiêm nâng cổ tay trái, tay phải lại chỉ vào cổ tay trái: “137 nhắn tin cho tôi. Tôi hỏi anh ấy có biết chuyện về con rồng không.”

“Ơ… Vậy thì 137 là ai?”

Tề Lưu Hành nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Chu Khiêm, anh không đúng chút nào. Không phải anh nói muốn tìm Bạch Trụ sao? Tối hôm qua còn lằng nhằng muốn chúng ta đấm đá nhau, sao bây giờ còn chưa động thủ?”

“Này này này, anh đi đâu thế? Nói chuyện với 137 hả? Sao lại muốn tránh tôi?”

“Sao 137 tìm anh mà anh vui thế?”

“Anh không tìm Bạch Trụ nữa hả?”

Khi nãy ở trong phòng bệnh, khi Tề Lưu Hành đang lải nhảu, Chu Khiêm mở mục mua hàng theo yêu cầu ở hệ thống giao dịch, sau đó nhìn thấy tin nhắn của 【137】: “Có online không?”

Nhìn thấy câu hỏi, Chu Khiêm muốn nhắn lại theo bản năng —— “Không có.”

Nhưng Chu Khiêm gõ hai chữ này xong thì xóa đi.

Anh không nhắn lại gì, ra ngoài phòng bệnh tản bộ.

Một đường đi qua nhà ăn, đi đến vườn hoa ở phía sau, Chu Khiêm đứng trong dưới một tán cây, chậm chạp mở giao diện hệ thống, thấy nửa phút trước 【137】lại gửi thêm một tin nhắn ——

“Em đã lên cấp S. Bây giờ em có thể thu nhận học trò, nhưng không thể tìm thầy được nữa.”

Chu Khiêm nhíu mày nhìn chằm chằm tin nhắn, sau đó mở hệ thống giao dịch, nhìn thấy trên mục mua hàng theo yêu cầu của mình có một thông báo to tướng, người gửi yêu cầu giao dịch đều là 【137】.

【137】muốn bán cho anh những đạo cụ mà anh đã yêu cầu, hơn nữa mức giá đều là 【 0 đồng tiền vàng 】.

Nhìn qua chẳng khác gì 137 đã giúp Chu Khiêm chất hết đồ lên xe mua sắm.

Chu Khiêm thoăn thoắt “lạch cạch lạch cạch” xem hết thông báo, chấp nhận mua hết đạo cụ, bại lộ mình đang “online”. Nhưng anh vẫn không trả lời tin nhắn.

Một lát sau, 【137】ngoài mặt thì bán đạo cụ nhưng bên trong là tặng quà cho Chu Khiêm, có lẽ sợ rằng đến khi thực sự không còn đạo cụ nào có thể chất lên xe mua sắm, Chu Khiêm sẽ rời khỏi hệ thống giao dịch ngay lập tức, cho nên y dừng lại, không tặng quà nữa mà nhắn: “Chu Khiêm, em biết rồi đúng không?”

Chu Khiêm vẫn không trả lời.

Một lúc lâu sau, bên kia mới nhắn tiếp: “Em giận à?”

Chu Khiêm: “…”

Chu Khiêm nhìn chằm chằm dòng tin nhắn, híp mắt, lại thấy người nọ nhắn tiếp: “Em đã lên cấp S, hệ thống đã mở chức năng “đội nhóm” cho em, anh mới gửi yêu cầu qua để thêm em vào “đội nhóm” của mình.”

“Em… hay em đồng ý đi? Như vậy thì chúng ta sẽ thêm bạn tốt trong danh sách của nhau, liên lạc sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Tác giả có lời muốn nói:

Phó bản tiếp theo 《 Triển lãm án mạng 》.

Trụ Trụ sẽ tham gia phó bản đó, yên tâm nha~


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.